Lời này nói xong, anh mới nhìn kĩ lại mà phản ứng lại,buông tay ra: "Niên Niên, anh....."

Nhìn trong mắt anh chứa một chút hoảng loạn, trong lòng Tư Hoa Niên nổi lên từng tầng đau xót.

"Anh ơi." Cô nức nở thành tiếng, bổ nhào vào trong lồng ngực Tư Tấn:"Em nhớ anh.

Cô, thật sự rất nhớ Tư Tấn. Cô đã theo anh như hình với bóng suốt mười năm, bây giờ gặp lại anh, cô mới cảm thấy bản thân đã được trở về nhà.

Tư Tấn sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại đây, anh đổi từ ngồi xổm thành tư thế quỳ, rồi ôm lấy cô.

Anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ đang dán vào ngực anh. Hàng mi dài của cô vẫn dính bọt nước. Vô thức mỉm cười, hốc mắt anh hơi ửng đỏ.

Đối với anh, rõ ràng trọng sinh đã có ý nghĩa. Hóa ra chỉ cần anh không nói những lời ngày đó, nghiêm túc làm một người anh trai tốt, Niên Niên sẽ đối xử với anh như đứa em gái ngoan ngoãn.

Anh duỗi tay bế Tư Hoa Niên lên, còn bản thân thì ngồi trên ghế, sau đó để cô ngồi trên đùi của mình, cười nỉ non nói: "Niên Niên, bảo bối......"

Tư Hoa Niên bất chợt nhớ tới điều gì, cô từ trong túi áo khoác rộng thùng thình móc ra một cái quả táo đưa cho anh, ngẩng mặt nhìn anh mà cười: "Anh, Giáng Sinh an lành nhé!"

Quả táo kia nho nhỏ, màu cũng không đỏ, nhìn qua chẳng hấp dẫn tí nào.Tư Hoa Niên cảm thấy hơi ngại ngùng:" Trên đường đến đây,... em đã mua."

Cô ngoan ngoãn cọ cọ trong ngực của Tư Tấn:" Em xin lỗi, quên không mang quà tặng cho anh."

Vì đang ngồi như vậy nên Tư Hoa Niên không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt Tư Tấn, khuôn mặt có chút ngu đần cười.

Có thể ôm Niên Niên trong ngực, anh còn cần lễ vật gì chứ?

Tư Tấn cầm lấy quả táo, rồi đặt lên trên bàn nhỏ, lặng lẽ đem Tư Hoa Niên trong lòng ôm chặt một chút.

Bình thường anh trai em gái nhà khác ở tuổi của bọn họ sẽ không vừa ôm vừa nói chuyện như vậy. Nhưng anh đã sống hai đời cũng chỉ có một cơ hội, vì sao không trân trọng chứ?

"Niên Niên" anh bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, hơi hơi chần chờ hỏi: "Chuyện em muốn nói cho anh khi gọi điện, là chuyện này sao? "

"Vâng ạ." lại nói tiếp,Tư Hoa Niên cảm thấy hơi giận dỗi:" Không phải anh không muốn biết sao."

"Anh xin lỗi em, Niên Niên." Tư Tấn nói xin lỗi nói, nhưng ý cười trên mặt lại không ngăn được: "Anh sai rồi."

Hóa ra, đời này lại không giống so với đời trước. Ít nhất cho đến hiện tại, Niên Niên vẫn là Niên Niên của anh.

Tiểu cô nương ghé vào ngực anh trai kiều khí mà hừ một tiếng, bộ dáng ngốc của cô khiến tâm thần Tư Tấn một trận choáng váng. Khoảng cách thật sự quá gần..... Gần đến mức chỉ cần anh


cúi đầu, là có thể thân thuộc với Niên Niên mà không bị phòng bị.

Anh theo bản năng để sát vào chút, giây tiếp theo trong đầu liền kéo chuông cảnh báo. Ngôn Tình Hay

Mình đang suy nghĩ cái gì chứ?Niên Niên không biết mình vô sỉ như vậy, mới có thể ngoan ngoãn tùy ý mình ôm. Nếu em ấy biết, sẽ giống như đời trước trốn đi rất xa, khiến bản thân mãi chẳng thể tìm ra em ấy.

Cho nên, anh vĩnh viễn cũng không thể để cô biết.

"Niên Niên" Tư Tấn thật cẩn thận hỏi lại cô:"Em không còn chuyện gì khác muốn nói cho anh trai biết à?"

Tư Hoa Niên nghiêm túc nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Có."

Cô cũng không nhận thấy cánh tay anh trở nên cứng đờ, bản thân vui vẻ móc ra từ trong túi một tờ giấy, mở ra cho anh xem:"Học kỳ này cả năm môn khóa em đều đạt tiêu chuẩn."

Cúi đầu nhìn phía mắt trông mong chờ đợi khích lệ tiểu cô nương, Tư Tấn mới biết được thiên đường cùng địa ngục cách nhau gần như vậy. Anh tùy ý đưa mắt tới phiếu điểm, liền ôm Tư Hoa Niên vẫn luôn cười, cười đến đều có điểm nói năng lộn xộn: "Niên Niên thật ngoan, Niên Niên thật thông minh, anh rất cao hứng......"

Kỳ thật anh cũng không quá để tâm đếm thành tích của Niên Niên. Sự tình mà anh để tâm, là niềm vui bất ngờ mà Niên Niên đem đến cho anh.

Tư Hoa Niên cảm thấy có điểm mất mát. Cô còn vi phân và tích phân là 67, bốn bỏ năm lên một chút chính là 70 điểm, nhưng anh không có phát hiện ra.

Không bao lâu, thấy Tư Tấn vui vẻ thành như vậy, cô lại vui vẻ theo

"Anh, anh nghĩ như nào nếu mỗi tháng đều gặp em."

Tư Tấn ngẩn ra, cổ họng lăn lăn:"Anh không nghĩ đến."

Tư Hoa Niên:??? Cô có hơi tủi thân.

"Ngồi máy bay nhiều sẽ mệt mỏi."Tư Tấn sờ đầu cô:"Nhiều lúc anh gọi điện thoại cũng rất tốt rồi."

Làm sao anh không nghĩ đến chuyện nhìn thấy Niên Niên? Mỗi giây mỗi phút anh đều suy nghĩ. Nhưng anh cũng không thể để Niên Niên vì anh,mỗi tháng ngồi máy bay 23 tiếng đồng hồ.

Ngày hôm nay thật giống nằm mơ,gặp mặt nhau chỉ mười phút, anh lại có thể tách ra thành vô số khoảnh khắc, biến thành dư vị, có khi đủ để anh vượt qua ba năm còn lại.

"Vậy được rồi," Tư Hoa Niên tức khắc thay đổi tâm tình: "Mỗi khi cuối tuần đều gọi điện thoại, có làm ảnh hưởng đến chuyện quản công ty của anh không?"

Tư Tấn không do dự, khẽ cười mà trả lời: "Đương nhiên là không."


Quản lí một công ty lớn vốn dĩ rất khó, huống chi chỉ bằng mỗi tháng thông qua bốn cuộc điện thoại, một lần gặp mặt.

Ngay cả như vậy, anh cũng chỉ muốn đem cơ hội gọi điện để lại Niên Niên của anh.

Đời trước, anh dặn dò bí thư Lâm gọi cho anh ở giờ cuối cùng của ngày cuối tuần, có như vậy mới không bỏ lỡ cuộc gọi nào của Niên Niên. Nhưng căn bản anh chưa từng chờ được cuộc gọi nào từ cô.

Cứ như vậy, Tư Tấn giống một người mù ở đường hầm tối tăm, gian nan mà sờ soạng để tìm đường đi. Hiện giờ lại đi một lần,đường đã quen nên có chút nhẹ nhàng."

"Anh em thật lợi hại."

Tromg lòng Tư Tấn khó có được chút tự hào, một đời này Niên Niên thật sự sùng bái anh.

Bên ngoài bỗng nhiên có người gõ nhắc nhở: "Chú ý thời gian chút, sắp hết mười phút rồi đấy!"

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, qua mấy giây, Tư Tấn mở lời nói:" Niên Niên, ngoan nghe lời anh, đừng khóc."

"Vâng."

Tư Hoa Niên liền dùng lực chớp mắt, đem nước mắt nghẹn trở về.

"Hôm nay đang ở nơi nào? Về nhà sao?"

Nhà tự nhiên là không thể quay về, Tư gia đại trạch đã lâu không có người ở.

Tư Hoa Niên nhìn anh cười cười: " Em tìm một cái khách sạn gần đây rồi nghỉ lại cũng được."

Tư Tấn thở dài một tiếng: "Thực xin lỗi, Niên Niên."

Tư Hoa Niên không biết anh vì lí do gì xin lỗi cô, nếu có người phải xin lỗi cũng nên là cô nói mới đúng.

"Anh ơi, em đã trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc chính mình."

"Ừ" Tư Tấn khẽ xoa đầu cô:" Vậy em nhanh đi đi, lát nữa trời tối."

Tư Hoa Niên cứ nghĩ sẽ cùng anh chần chừ thêm chốc lát, đến khi cảnh ngục đến thì rời đi. Nhưng không ngờ Tư Tấn rất kiên trì, cô đành lưu luyến mà rời đi.


Khoảnh khắc cô quay đầu lại, thấy anh yên lặng nhìn mình, đôi mắt cũng hơi phiếm hồng.

Nhà tù Long Thành không giống một số nhà tù khác ở nơi rừng núi hoang vắng, vùng lân cận ở đây không tệ lắm. Tư Hoa Niên tìm một nhà hàng để ăn cơm chiều, sau đó tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, bởi vì lệch múi giờ nên Tư Hoa Niên dậy rất sớm. Sau khi tỉnh lại cô liền nằm trên giường,trợn tròn mắt phát ngốc. Sau đó cô đưa tay lấy điện thoại ở dưới gối, mua một vé về Băng Tuyết Thành trong đêm nay.

Dù sao ở lại Long Thành cũng không thể gặp anh, nếu tiếp tục ở cũng khiến cô hơi khó chịu.

Xuống lầu ở nhà hàng của khách sạn ăn sáng, Tư HoaNiên mở ra WeChat, chuẩn bị hẹn mấy người bạn tới chơi.

Ngón tay lướt vài lần ở danh sách, bỗng màn hình hiện lên một thông báo.

Cô nhìn qua tên lưu trên số điện thoại, hiện ra là "Thẩm thẩm".

Tư Hoa Niên do dự một chút, ấn tắt.

Đầu dây bên kia lại bám riết không tha mà gọi tới lần nữa. Tư Hoa Niên cảm thấy có hơi phiền, nhưng vì điện thoại vẫn đang đổ chuông nên cô đành phải nghe:" Alo?"

Đầu bên kia truyền tới giọng một phụ nữ trung niên:" Tiểu Niên à! Con trở lại Long Thành rồi? Ngày hôm qua sao lại đem Wechat của thẩm xóa đi vậy?

Tư Hoa Niên " vâng "một tiếng, chuẩn bị nói "lỡ tay" có lệ để qua đi. Nhưng nghĩ lại, nếu nói thế lại không thể hiện được thái độ phiền chán của cô đối với người thẩm này.

Cô mở miệng, giọng điệu ngang ngược mà nói:"...... Con không thích cái ảnh chân dung kia."

Người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ nói: "Ổn ổn, vậy để

thẩm đem đổi sang một cái khác, mau thêm bạn bè trên WeChat lại."

Tư Hoa Niên: "......"

Không nghe thấy tiếng cô nói gì, đối phương xem như cô cam chịu, liền mở lời:" Tiểu Niên à, hôm nay đến nhà thúc thẩm ăn cơm nhé, anh họ con cũng ở nhà, hai đứa có thể chuyện trò."

"...... Không cần đâu thẩm thẩm."

"Con với thẩm cần gì mà khách sáo chứ!"

"Thật sự không được. Hôm nay con có hẹn với bạn rồi."

Nghe Tư Hoa Niên nói thực nghiêm túc, Cận Cúc có chút không vui, ngữ khí cũng mang theo chút mệnh lệnh: "Vậy con nói địa chỉ con ở bây giờ, thẩm qua thăm con."

Ý tứ này chính là một hai phải gặp mặt.

Tư Hoa Niên cũng không muốn gặp bà, nhưng cô bỗng nhiên phát hiện hôm nay thật đúng là không thể không gặp.

Mặc kệ là vì chuyện gì, cô cũng phải cùng bà nói chuyện rõ ràng, để tránh cho thời điểm sau này cô không ở Long Thành, bà lại đi quấy rầy anh cô, có khi lại đến tận công ty gây sự.


"Vâng, vậy thẩm đến đây đi," Tư Hoa Niên gửi vị trí cho bà.

"Thật là xa," Cận Cúc than thở một câu sau đó trực tiếp đem điện thoại tắt đi.

Dưới lầu khách sạn có một quán cà phê rất yên tĩnh, trong không khí chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng cũng mùi cà phê thoang thoảng. Bỗng nhiên giọng nói một người phụ nữ vang lên, phá vỡ bầu không khí này.

"Tiểu Niên!"

Tư Hoa Niên lễ phép gật đầu: "Thẩm thẩm mời ngồi."

Cận Cúc ngồi ở phía đối diện, mở menu chọn mấy món đồ ngọt, nói: "Cái này, cái này, còn có cái này pudding, muốn hai phần."

Tư Hoa Niên đưa mắt đánh giá bà, nhìn phần eo trang phục bị thít chặt hiện ra vài nếp uốn.nhà mình thẩm thẩm eo bụng trở lên vị, cô bĩu môi không ai phát hiện.

Nhìn nhân viên đi ra, cô liền quay đầu hỏi Cận Cúc.

" Thẩm muốn gặp con vì chuyện gì?"

Cận Cúc nhíu mày: "Muốn gặp mặt trực tiếp con một lần thật không dễ dàng."

Tư Hoa Niên: "Hả"

Tuy rằng bất mãn Tư Hoa Niên còn nhỏ tuổi nhưng lại là kẻ phá gia, Cận Cúc cũng tạm thời thu hồi sắc mặt: " Tiểu Niên, con chỗ đó chắc cũng còn không ít tiền nhỉ?"

Tư Hoa Niên có dự cảm xấu trong lòng.

"...... Không còn nhiều."

Cận Cúc như là nghe không lời cô nói, tiếp tục: "Dạo này thẩm thẩm làm ăn buôn bán, nhưng hơi thiếu tiền vốn. Con tạm thời cho ta mượn trước hai mươi vạn."

Hóa ra chỉ là hai mươi vạn. Tư Hoa Niên nhẹ nhàng thở ra. Nếu chỉ là hai mươi vạn mà có thể mua được thanh tịnh cho cô cùng anh trai, vẫn xem như có lời.

"Trong thẻ này vừa vặn có thể rút ra 20 vạn."

Đối với người thẩm thẩm này, trong lòng cô cũng không có chút tôn trọng nào, liên tùy ý đem để lên bàn. Đối phương cũng chẳng ngại, vui vẻ duỗi tay ra lấy.

Tư Hoa Niên rầu rĩ mà nhìn dáng vẻ tham lam của bà, trong lòng bỗng nổi lên chút thổn thức. Gia gia để lại, phân cho thúc thúc tiền chắc chắn phải mấy trăm lần hai mươi vạn, ấy mà giờ lại thành như thế này.

Chỉ là sự việc có phá thành gì cũng chẳng liên quan tới cô, cô chỉ để ý một điều:" Thẩm thẩm, nếu thẩm đã cầm tiền của con, thì không thể đi làm phiền anh trai con nữa.

Cận Cúc mặt tươi cười bỗng chốc cứng đờ.

"Tiểu Niên, con đây là có ý gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương