Nhưng mà...
Lỡ đâu cậu ấy thật sự chỉ muốn chơi cho vui thì sao?
Giản Thời Ngọ suy nghĩ, cảm thấy nếu có thắng Thẩm Thành thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì.
Chắc chắn không phải vì bữa sáng, gia đình của Thẩm Thành rất giàu có, đầu bếp riêng đều là hạng nhất, đâu cần quan tâm đến bữa sáng của mình!
Đúng rồi, có thể là mình đã nghĩ quá phức tạp rồi...
Nhưng mà, thật kỳ lạ!
Sau khi kết thúc ván thứ 3, lần thứ ba khi nhìn thấy thông báo "thua cuộc" hiện lên trên màn hình, tay Giản Thời Ngọ đã run run, cậu khóc thút thít: "Cậu đã chơi qua trò này rồi đúng không?"
Thẩm Thành đáp: "Có tiếp xúc qua."
Giản Thời Ngọ vẫn chưa từ bỏ ý định: "Cậu chắc chắn đã luyện tập trước đó rồi, đúng không?"
Thẩm Thành không nỡ nói rằng đây là lần đầu hắn chơi, nên chỉ gật đầu theo ý cậu.
"Khó trách." Giản Thời Ngọ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cậu bĩu môi, có chút ấm ức: "Tớ thua rồi."
Thẩm Thành nhìn cậu cúi đầu, trông giống như một chú mèo nhỏ đáng thương, vừa đáng yêu vừa có chút tủi hờn, hắn nhìn cậu với ánh mắt đầy dịu dàng, nụ cười thoáng hiện: "Ừ, muốn chơi thêm một ván nữa không?"
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "A?"
Thẩm Thành chỉ về phía hai người đối diện: "Bọn họ cũng vừa kết thúc, chơi 2v2 với họ nhé?"
Ban đầu Giản Thời Ngọ không muốn chơi nữa vì đã thua, nhưng Thẩm Thành hiếm khi mời cậu chơi trò này, cũng không phải là không thể.
Mặc dù cậu biết mình có thể sẽ thua...
Nhưng đúng là có Thẩm Thành thì mọi thứ đã khác!
Khi màn hình điện thoại hiển thị chiến thắng, Giản Thời Ngọ cười toe toét, cậu đắc ý như thể chính mình mới là người giỏi nhất, còn đưa điện thoại ra trước mặt Hầu Tử khoe: "Này, các cậu yếu quá!"
Hầu Tử:...
Vừa mới bị thua 0:3 mà lại có thể nói ra những lời này.
Rõ ràng người thực sự dẫn dắt cả đội là Thẩm Thành, hắn vẫn không hề kiêu ngạo...
Đang suy nghĩ, Hầu Tử nhìn về phía Thẩm Thành, lại phát hiện người toàn thắng cuối cùng chẳng hề để ý đến chiến tích.
Lúc Giản Thời Ngọ đang đắc ý khoe khoang, Thẩm Thành chỉ lười biếng dựa vào ghế, an tĩnh nhìn Giản Thời Ngọ.
Có một khoảnh khắc, Hầu Tử chợt nhận ra điều gì đó.
Cậu cảm thấy như mình đã hiểu, tiểu mềm mụp của bọn cậu dường như vẫn chưa nhận ra điều mà bản thân đã bỏ lỡ là gì.
____
Ngày hôm sau
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, thông báo rằng hội thao mùa thu hằng năm sắp diễn ra, đã bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng.
Cô nói: "Trường chúng ta có lễ khai mạc, cần học sinh tham gia tiết mục biểu diễn.
Các em ai có tài năng thì hãy mạnh dạn đăng ký.
Nếu tiết mục được chọn, các em sẽ được cộng điểm học kỳ.
Có ai tự đề cử hoặc được đề cử không?"
Cả lớp nhốn nháo, mọi người bàn tán rôm rả, hầu như ai cũng nhắc đến cùng một cái tên:
"Cô ơi, để Giản Thời Ngọ hát đi."
"Cậu ấy hát hay lắm, thầy dạy nhạc luôn để cậu ấy hát."
"Đúng rồi, để Giản Thời Ngọ hát đi cô."
Chủ nhiệm lớp nghe vậy, cô biết Giản Thời Ngọ hát rất hay, thầy dạy nhạc cũng thường xuyên khen ngợi cậu, hơn nữa cậu lại có ngoại hình ưa nhìn, chắc chắn là một lựa chọn sáng suốt.
Suy nghĩ một lát, chủ nhiệm lớp quay sang hỏi Giản Thời Ngọ: "Giản Thời Ngọ, em tham gia được không?"
Giản Thời Ngọ rất hài lòng với việc được cộng điểm, cậu mỉm cười: "Em có thể ạ."
"Vậy quyết định thế nhé." Chủ nhiệm lớp vui vẻ vì đã giải quyết xong việc này, cô hỏi thêm: "Còn ai khác muốn đăng ký không?"
Thông thường lúc này cả lớp sẽ không có ai đăng ký, nhưng lần này lại có ngoại lệ.
Một cánh tay giơ lên, đó là Anne.
Cô đứng dậy, mỉm cười nói: "Cô ơi, em muốn đăng ký tiết mục múa."
Chủ nhiệm lớp hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy vẻ ngoài như thiên thần của Anne, nghĩ đến xuất thân của cô và những điều kiện thuận lợi khác, cô giáo liền đồng ý: "Được, vậy các em chuẩn bị cho vòng loại nhé, cố gắng lên!"
Anne mỉm cười đồng ý.
Gần đây Anne nhận thấy Thẩm Thành và Kiều An đã hòa nhập rất tốt vào lớp học và trường học, còn bản thân cô thì như một người ngoài, không thể hòa nhập.
Anne là một cô gái thông minh, cô hiểu rõ cách để thể hiện ưu thế của mình.
Cô tự tin rằng bản thân không thua kém ai, dù là tài năng, ngoại hình hay gia thế.
Cô muốn Thẩm Thành hiểu rằng cô không hề thua kém Giản Thời Ngọ!
____
Ngày hôm sau
Khi đến phần diễn tập vòng loại, Anne là người đến sớm nhất.
Cô đã chuẩn bị một điệu múa phong cách cổ điển, là một điệu múa mà cô đã học từ lâu.
Để phù hợp với thẩm mỹ người Trung Quốc, cô đã học thêm về múa dân tộc.
Với khả năng vũ đạo chuyên nghiệp, khi cô mặc bộ váy rực rỡ và múa trên sân khấu, dưới ánh đèn huyền ảo, Anne trông như một nàng tiên đang nhảy múa.
Cả hội trường vang lên những tràng pháo tay.
Anne hài lòng với ánh mắt tán thưởng từ khán giả, cô nhìn về phía Giản Thời Ngọ, nhận thấy cậu không nhìn mình mà chỉ đang vỗ tay một cách lơ đãng, cô cảm thấy đắc ý, nghĩ rằng cuối cùng Giản Thời Ngọ đã nhận ra sự khác biệt giữa cậu và mình.
...
Nhưng thực ra, Giản Thời Ngọ đang cúi đầu tập trung ghi nhớ lời bài hát.
Cậu biết trí nhớ của mình không tốt, đôi khi hát là có thể quên lời, nhưng cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội được cộng điểm lần này.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình gọi tên: "Tiếp theo, Giản Thời Ngọ, lớp 11B."
Giản Thời Ngọ đứng dậy, khi đi ngang qua Anne, cả hội trường vẫn còn sôi động sau màn múa dân tộc của cô.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán, cậu bước lên sân khấu, hôm nay cậu mặc bộ trang phục đơn giản, áo sơ mi trắng tinh tươm.
Khi ánh đèn sân khấu tắt, chỉ còn lại một đốm sáng chiếu lên cậu, như thể cả thế giới chỉ còn lại mỗi mình cậu.
Với giọng điệu nhẹ nhàng và lịch sự, cậu cúi chào và nói: "Chào mọi người, mình là Giản Thời Ngọ, mình sẽ biểu diễn ca khúc "Tương Lai Không Phải Là Mơ"."
Dưới sân khấu, nhiều người vẫn không chú ý đến cậu.
Dù sao thì màn múa vừa rồi rất ấn tượng, một bài hát phổ thông có thể thu hút được bao nhiêu sự chú ý?
Khi nhạc đệm chậm rãi vang lên, giọng hát ngọt ngào và trầm lắng của Giản Thời Ngọ như lan tỏa trong không gian, cậu đứng thẳng người, nghiêm túc hát:
"Có phải cậu giống tôi, dưới ánh mặt trời cúi đầu, lặng lẽ mồ hôi rơi..."
Giọng hát chân thành, không cần kỹ thuật đặc biệt, nhưng lại khiến người nghe cuốn hút, tự nhiên mà lắng nghe.
Khi Giản Thời Ngọ hát đến một nửa, cả hội trường đã không còn ai thì thầm với nhau, tất cả đều chăm chú nhìn lên sân khấu, cảm nhận năng lượng mà bài hát mang đến.
"Vì tôi không bận tâm người khác nghĩ gì, tôi chưa từng quên lời hứa với chính mình..."
Khi bài hát kết thúc, dưới sân khấu bùng nổ những tràng pháo tay nhiệt liệt, không thua kém gì phần vũ đạo của Anne.
So với vũ đạo, âm nhạc cũng có thể đánh thẳng vào trái tim con người.
Thậm chí có giám khảo dưới sân khấu còn lên tiếng khen ngợi: "Không tồi, rất hay."
Giản Thời Ngọ mỉm cười, cúi người: "Cảm ơn thầy."
Thái độ lễ phép của cậu khiến người khác rất hài lòng, nhưng lại làm Anne cảm thấy có chút lo lắng.
Trước đây cô nghĩ rằng Giản Thời Ngọ chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch với vẻ ngoài đẹp mã, nhưng khi nhìn cậu hát trên sân khấu, cô không thể phủ nhận rằng cậu thật sự rất có sức hút, sở hữu giọng hát trời phú.
Tuy nhiên...
Anne nhìn về phía dàn âm thanh, trong lòng có chút ác ý.
Nếu bỏ hết phần nhạc đệm và chỉ để giọng hát mộc, liệu cậu ấy có thể hát hay như vậy không?
____
Ngày hôm sau
Lễ khai mạc đại hội thể thao chính thức bắt đầu, biến toàn bộ sân trường thành một bức tranh rực rỡ.
Cờ màu tung bay trong gió, dưới bầu trời xanh, các học sinh xếp thành những hàng ngũ khác nhau.
Quốc kỳ giương cao phía trước, tiếng nhạc vui tươi vang khắp sân vận động.
Ở hậu trường, mọi người đang chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn, tất cả đều đã sẵn sàng.
Mọi người đã diễu hành xong, các tiết mục biểu diễn cũng lần lượt tiến lên sân khấu.
Hậu trường đông đúc, nhiều người đang hóa trang.
Đây là một sự kiện lớn, trường học thậm chí đã mời cả nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để quay chụp lễ khai mạc.
Hôm nay, Giản Thời Ngọ cũng khoác lên mình một bộ vest lịch lãm.
Chuyên viên trang điểm nhìn khuôn mặt thanh tú, trắng nõn của cậu, không khỏi trầm trồ: "Em đẹp quá."
Giản Thời Ngọ đáp lại: "Thật vậy ạ?"
"Thật mà." Cô trang điểm cười đùa: "Em có thể làm diễn viên được đấy, bây giờ đã đẹp như vậy rồi, lớn lên chắc chắn làm biết bao người mê mẩn."
Giản Thời Ngọ nghe vậy cười khúc khích.
Phía trước sân khấu, Anne đang biểu diễn điệu múa dân tộc.
Các học sinh bên dưới ngắm nhìn cô gái tóc vàng xinh đẹp, nhiều nam sinh thậm chí còn không rời mắt, ai cũng bị cuốn hút bởi dáng người uyển chuyển và gương mặt hoàn mỹ của cô.
Kiều An tỏ vẻ ngạc nhiên: "Sao cậu lại không có chút phản ứng gì vậy?"
Trên sân khấu, Anne đang dốc hết sức mình để biểu diễn, nhưng ở dưới sân, Thẩm Thành chỉ chăm chú lắp ráp mô hình trong tay, không hề bị dao động, thậm chí có phần cảm thấy phiền phức trước sự quan tâm của người khác.
...
Thẩm Thành này, có phải là không có cảm xúc hay sao?
Khi điệu múa của Anne kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cô nhìn qua hàng ngũ của lớp B, và thấy Thẩm Thành vẫn cúi đầu, không thèm ngước lên nhìn mình dù chỉ một lần.
Ánh mắt Anne dần trở nên ảm đạm, trong lòng cô trào dâng cảm giác không cam lòng, ấm ức vì sự lạnh nhạt của Thẩm Thành.
Mọi người đều chú ý đến cô, nhưng tại sao chỉ riêng Thẩm Thành lại không?
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, mỉm cười nói: "Cảm ơn Anne.
Tiếp theo, mời các bạn thưởng thức tiết mục biểu diễn của Giản Thời Ngọ đến từ lớp 11B, với ca khúc "Tương Lai Không Phải Là Mơ"."
Khi người dẫn chương trình đọc tên này, Anne tận mắt thấy Thẩm Thành đang cúi đầu bỗng ngồi thẳng dậy, thậm chí hắn còn cất đồ chơi vào túi và nhìn về phía sân khấu.
...
Anne nhìn thấy cảnh đó, bất giác bật cười, cảm giác như một trò đùa
_____.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook