Trời mưa to, hai người đứng trong cơn mưa, một chiếc dù rách nát không thể chắn nổi gió.

Những năm qua, không ai muốn chạm vào vết thương cũ, nhưng khi bị vạch trần, đau đớn khó mà chịu đựng nổi.
Thẩm Đại Sơn mắt đỏ hoe, khuôn mặt già nua, gầy gò đầy đau xót: "Anh là tài xế, ngày đó có việc phải lái xe đi là vì công việc."
Cao Xán cười khẩy: "Công việc? Chẳng lẽ không phải vì nghe tin Thẩm Ấu Đình khó sinh nên ông mới hoảng loạn rồi gây ra tai nạn? Ông ở nhà họ Quý làm việc vì ai đừng nghĩ tôi không biết.

Ông dù có thích Thẩm Ấu Đình đi nữa thì sao? Cô ấy vĩnh viễn là vợ của Quý Viễn Sinh, đứa bé cô ấy mang trong bụng là con của Quý Viễn Sinh.

Cho dù cô ấy có chết, cũng sẽ không bao giờ để mắt tới ông - một thằng tài xế!"
Thẩm Đại Sơn im lặng, môi hắn run rẩy, muốn phản bác nhưng không nói nên lời.
"Tôi ở bệnh viện sinh non, con thì yếu ớt bệnh tật, ông lại nghĩ về người phụ nữ khác mà gây ra tai nạn, tiêu hết số tiền tích góp của gia đình!" Cao Xán giận dữ hét lên: "Cô ấy đáng chết, ông cũng nên chết đi, tất cả đều đáng chết!"
Một tia sét lóe lên trên bầu trời, cả thế giới như bị bóng tối nuốt chửng, trong cơn mưa, tất cả phảng phất bị bao phủ bởi sự tuyệt vọng
Thẩm Đại Sơn như bị rút hết xương cốt, cúi đầu: "Anh xin lỗi."
Cao Xán cười lạnh liên tục.
Thẩm Đại Sơn che dù về phía bà, nói: "Về nhà đi, chuyện tiền thuê nhà anh sẽ nghĩ cách."
Hắn yếu thế, Cao Xán không còn gây gổ nữa, hai người rời đi, cho đến khi biến mất ở đầu con hẻm.

Khi họ rời đi, từ góc khuất xuất hiện hai người, chính là nhóm đã đến đòi tiền Thẩm Thành hôm đó.
"Đại ca, hóa ra Thẩm Thành không phải con ruột của họ," một tên đàn em nói.
Người được gọi là đại ca ngậm điếu thuốc, cười lạnh: "Cao Xán thật liều mạng, tao đã nghi ngờ rồi.

Hai người đó sao có thể sinh ra đứa con đẹp trai như Thẩm Thành."
Tên đàn em cũng gật gù: "Thật đúng là, tao cứ tưởng là kì tích chứ!"
Tên đại ca bĩu môi: "Ngu xuẩn."
Tên đàn em ngẫm nghĩ một lát, rồi nảy ra ý tưởng mới: "Đại ca, nếu chúng ta biết chuyện này, sao không dùng nó để uy hiếp Cao Xán? Hiện tại chúng ta đang nắm thóp điểm yếu của bà ta, không sợ bà ta không trả tiền."
Đại ca rít một hơi thuốc, nhìn tên đàn em với ánh mắt khinh bỉ: "Đầu mày chứa cứt à, Cao Xán thì có bao nhiêu tiền chứ?!"
Tên đàn em ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi hiểu ra, mắt sáng lên: "Đại ca, ý anh là..."
Đại ca lấy điếu thuốc ra, dụi tắt dưới chân, ánh mắt lạnh lùng đầy tàn nhẫn, mỉm cười: "Muốn kiếm, phải kiếm từ người giàu nhất."

____
Hôm sau
Dạo này trời nắng nóng, chủ nhiệm lớp thông báo một tin chấn động: "Gần đây, hiệu trưởng quyết định tổ chức cho học sinh đi dã ngoại, leo núi trong ba ngày."
Lời vừa dứt, cả lớp nhao nhao lên.
Bọn trẻ đang là ở độ tuổi ham chơi, bị nhốt trong lớp học cả ngày, ai cũng bí bách.

Khi mọi người đang phấn khởi, chủ nhiệm lớp liền dội gáo nước lạnh: "Nhưng không phải lớp nào cũng được đi."
Cả lớp yên lặng.
Giáo viên chủ nhiệm quét mắt qua mọi người: "Tuần tới, cả khối sẽ thi khảo sát.

Lớp nào có điểm trung bình đạt 80 điểm trở lên mới được đi."
Lớp họ không phải lớp chọn, thành tích chênh lệch, bình quân cao nhất cũng chỉ tầm 70 điểm.

Để đạt được 80 điểm là điều không dễ dàng.

Nhiều học sinh lộ vẻ khó xử, xì xào bàn tán.
Mọi người trong lớp tâm trạng phức tạp.
"Sao lại thế này..."
"Tớ muốn đi quá, nhưng lần trước tớ chỉ được 60 điểm..."
"Không biết lớp mình có đủ tiêu chuẩn không."
"Cố gắng thử xem!"
Không chỉ lớp của họ, không khí học tập trong các lớp khác cũng bất ngờ tăng cao.

Trước đây, giờ học thể dục quá ít, học sinh còn không hài lòng, giờ thì ai cũng muốn học, thậm chí trong giờ nghỉ cũng nhiều người tự làm bài tập.

Nhưng có những thứ không thể thay đổi trong một sớm một chiều, đặc biệt là với những bạn có nền tảng yếu, muốn đột phá thật khó khăn.
Giản Thời Ngọ gặp trở ngại nhiều nhất ở môn toán, nhưng cậu đã cố gắng từ trước, nên hiện tại có nhiều bài cậu đã làm được.
Bạn cùng bàn Khổng Văn Tĩnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cứ nhìn cậu mãi.

Giản Thời Ngọ tò mò: "Sao vậy?"
"Cái đó..."
Cô bé với vẻ mặt túng túng, mặt ửng hồng, mang theo chút làm nũng: "Cậu vừa làm xong bài toán kia sao, tớ mãi không giải được."
Giản Thời Ngọ ngây ngô gãi đầu: "Ồ, vậy sao cậu không nói sớm!"
Giản Thời Ngọ tiến lại gần, nhìn sơ qua bài toán rồi bắt đầu kiên nhẫn giảng giải, từng bước một.

Cậu giải thích lý do vì sao lại làm như vậy, dùng phương trình nào, nếu cô bé không hiểu, cậu sẽ giải thích tiếp.
Cuối cùng, cậu nói: "Vậy là ra đáp án rồi!"
Khổng Văn Tĩnh mắt sáng rỡ: "Vậy tớ hiểu rồi, cậu giỏi quá!"
"Hì hì."
Giản Thời Ngọ kiêu ngạo, nhưng vẫn nói: "Là Thẩm Thành dạy tớ.

Cậu ấy nói học thôi là không đủ, phải hiểu rõ công thức, như vậy khi gặp dạng bài khác mới giải được.

Cậu ấy giỏi hơn tớ nhiều!"
Cậu khen Thẩm Thành, mắt sáng lấp lánh.
Khổng Văn Tĩnh cười nhạt: "Vậy à."
Bên này, sự chú ý nhanh chóng đổ dồn về phía họ, trong giờ học nhiều học sinh đang tự học.

Không ít bạn vây quanh các học sinh giỏi để nhờ giảng bài.

Trong đó, Quý Bắc Xuyên là được nhiều người tìm đến nhất, tận hưởng cảm giác được bao quanh và nhờ giải bài.
Giản Thời Ngọ ngồi gần Quý Bắc Xuyên.

Cách dạy của Giản Thời Ngọ khác hẳn Quý Bắc Xuyên.


Quý Bắc Xuyên thường tỏ ra kiêu ngạo, ai không hiểu liền quát mắng.

Nhưng Giản Thời Ngọ thì khác, kiên nhẫn và ôn nhu.
Dần dần, có người đánh bạo đến gần:
"Giản Thời Ngọ, tớ có bài không hiểu, cậu chỉ tớ nhé?"
"Đề này tớ cũng không biết làm."
"Cho tớ học cùng với!"
Giản Thời Ngọ hơi ngạc nhiên, không hiểu sao các bạn không nhờ Quý Bắc Xuyên mà lại tìm cậu.

Nhưng cậu nghĩ mọi người đều là bạn học, nếu giúp được thì giúp, giống như cách Thẩm Thành đã giúp cậu trước đây.
Cậu cười tươi: "Được thôi!"
Vì cậu cũng từng có nền tảng kém, thành tích trung bình, nên khi giảng bài cậu chia sẻ hết những vướng mắc của mình, giải thích từng bước một, thậm chí những bạn có thành tích kém cũng hiểu, và không cảm thấy áp lực.
Ngày càng nhiều người tụ lại quanh Giản Thời Ngọ để nghe cậu hướng dẫn.
Quý Bắc Xuyên phát hiện ra sự thay đổi, quay đầu lại: "Mọi người điên rồi à?"
Bạn cùng bàn của hắn nói: "Mọi người đều đang nhờ Giản Thờ Ngọ chỉ bài."
Quý Bắc Xuyên cười khẩy: "Giản Thời Ngọ biết gì mà giảng, thành tích cậu ta còn kém hơn tớ, vậy mà cũng đòi hướng dẫn?"
Bạn cùng bàn ngại ngùng nhưng không dám phản đối: "Nhưng cậu ấy tiến bộ rất nhanh, hơn nữa chỉ cũng đúng."
"Vậy thì có ích gì?"
Quý Bắc Xuyên bĩu môi, lớn tiếng: "Các cậu không sợ cậu ta dạy sai à?"
Những bạn học quanh Giản Thời Ngọ nghe thấy, họ liếc nhìn nhau.

So với bị quát mắng, họ không muốn nhờ Quý Bắc Xuyên.

Vì vậy, chẳng ai để ý tới lời hắn nói.
Quý Bắc Xuyên tức giận, mặt vặn vẹo.
Hắn quay lại tiếp tục làm bài tập, phát hiện bạn cùng bàn làm sai, liền mắng: "Cậu ngu quá vậy, đơn giản thế mà cũng làm sai, lãng phí thời gian."
Bạn cùng bàn đỏ mặt, cuối cùng lấy lại sách bài tập: "Xin lỗi, tớ sẽ tìm người khác hướng dẫn."
Quý Bắc Xuyên không thể tin nổi.
Bạn cùng bàn luôn vâng lời hắn giờ lại chen vào đám đông quanh Giản Thời Ngọ, lắng nghe cậu ta giảng bài.

Thành tích của hắn hơn hẳn Giản Thời Ngọ, sao mọi người lại không tìm hắn mà tìm cậu ta?
Không sao, Giản Thời Ngọ chỉ biết mấy bài đơn giản, khi gặp bài khó, mọi người sẽ lại tìm đến hắn.


Lúc đó họ sẽ biết đâu mới là người cần tìm!
Nghĩ vậy, Quý Bắc Xuyên đắc ý cười, kiên nhẫn chờ Giản Thời Ngọ ngã ngựa.
......
Bên này, họ gặp phải bài khó không giải được.
Giản Thời Ngọ nhăn mặt: "Tớ không làm được."
Các bạn khác cũng rầu theo:
"Làm sao bây giờ?"
"Nhờ người khác giúp đi."
"Nhưng mấy bạn học giỏi đều bận làm bài, nếu làm phiền sẽ bị mắng..."
Mọi người đều lo lắng, lúc đó, Hầu Tử mỉm cười đầy ẩn ý, nói: "Thẩm Thành chắc chắn biết bài này."
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thẩm Thành, hắn ngồi yên lặng ở bàn thứ hai, lạnh lùng, cách biệt.

Khác với những bạn học giỏi khác, Thẩm Thành ngồi thẳng lưng đọc sách, trông nhàn nhã hơn nhiều.
Nhưng mà —
"Tớ không dám nhờ Thẩm Thành."
"Thẩm Thành không giảng bài cho ai đâu."
"Chỉ đứng trước mặt cậu ấy thôi đã run rồi, nói gì đến nhờ chỉ bài."
Mọi người ai cũng sợ, không ai dám đi.
Hầu Tử chọc Giản Thời Ngọ: "Cậu đi đi, nhờ Thẩm Thành giúp một chút."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên, lắp bắp: "Cậu bị làm sao vậy, tớ không dám đâu."
Ngoài lần hỏi bài ở nhà, cậu không dám tìm Thẩm Thành nữa.
Hầu Tử vỗ vai cậu, đầy tin tưởng: "Ở đây chỉ có cậu dám thôi, thử nghĩ mà xem, ai dám tặng thư tình cho Thẩm Thành suốt hai năm liền? Ai dám vay tiền ăn cơm của Thẩm Thành? Ai dám theo đuôi Thẩm Thành mà không về nhà sau giờ học? Chỉ có cậu làm được thôi!"
Giản Thời Ngọ muốn giải thích nhưng không biết nói sao!
Hầu Tử thêm một câu: "Ở đây chúng ta đều không làm được, nhưng cậu chắc chắn làm được."
Các bạn khác cũng nhìn Giản Thời Ngọ với ánh mắt mong chờ.

Họ không dám nhờ Thẩm Thành, nhưng họ tin tưởng Giản Thời Ngọ.
Dưới áp lực của mọi người, Giản Thời Ngọ đành đứng dậy, có chút căng thẳng: "Tớ sẽ thử, nhưng không chắc thành công đâu."
Mọi người gật đầu đồng ý.
Giản Thời Ngọ cầm sách bài tập, chậm rãi tiến về phía Thẩm Thành, như thể đi vào chỗ chết.
Tác giả có lời muốn nói: Hầu Tử MVP~!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương