Trời đêm, hai người đối diện nhau trong sự im lặng.
Thẩm Thành cúi đầu, nhìn người trước mặt.
Cậu vẫn luôn nắm chặt lấy áo hắn, không chịu buông, như thể sợ rằng hắn đi mất.
Giọng nói của cậu có chút yếu ớt, khiến hắn cảm thấy hai ngày không gặp đã trở thành cả một quãng thời gian thật là lâu.
Dưới ánh đèn đường, Thẩm Thành quan sát kỹ hơn, thấy đôi mắt cậu đã ửng đỏ, rõ ràng là có chút ấm ức.
Rất nhiều lúc, chỉ cần đôi mắt ấy mềm yếu nhìn hắn, hắn liền không kìm được mà mủi lòng.
Thẩm Thành gần như thở dài không thành tiếng: "Để anh đưa em vào."
Thật ra, từ đây vào nhà Giản Thời Ngọ chỉ cách vài bước chân.
Giản Thời Ngọ hỏi: "Anh còn giận sao?"
Thẩm Thành cúi đầu, nắm lấy tay cậu, giữ chặt trong lòng bàn tay: "Anh có bao giờ nói là anh giận đâu."
Giản Thời Ngọ bĩu môi: "Rõ ràng là anh giận."
Thẩm Thành liếc nhìn cậu một cách nhàn nhạt.
Giản Thời Ngọ trông vô cùng ủy khuất, thậm chí còn có chút trách móc: "Nếu không giận thì tại sao anh lại bỏ đi?"
Thẩm Thành cúi đầu, nói nhỏ: "Anh không bỏ đi thì chẳng lẽ phải ở lại mà tranh cãi với một kẻ say rượu sao."
"..."
Giản Thời Ngọ không phục: "Em đâu có say."
Thẩm Thành: "Thật sao?"
"Ừ."
"Vậy những lời em nói đều là thật sao." Giọng Thẩm Thành trở nên không rõ vui buồn: "Em không muốn kết hôn với anh đúng không."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Em nói vậy lúc nào?"
Người này nghe kiểu gì mà hiểu lầm mọi thứ như thế?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thành, Giản Thời Ngọ không khỏi bực mình: "Chúng ta đang yêu nhau mà, nếu em thật sự không thích anh, không muốn nghiêm túc thì tại sao lại hẹn hò với anh? Anh nghi ngờ em sao?"
Có lẽ rượu làm tăng thêm can đảm, cậu thật sự dám nói những điều này.
Thẩm Thành chững lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Giản Thời Ngọ, ánh mắt đó mang theo một áp lực không thể diễn tả.
Hai người đối diện nhau, cuối cùng Thẩm Thành chậm rãi nói: "Vậy em sợ cái gì?"
Giản Thời Ngọ đột nhiên lắp bắp: "Sợ gì chứ..."
Thẩm Thành lặng lẽ nhìn cậu.
Trong lòng Giản Thời Ngọ bất chợt mất tự tin.
Thực ra, cậu luôn sợ khi Thẩm Thành im lặng như thế, không giận mà vẫn tạo ra cảm giác uy nghiêm.
Trước đây, khi hai người ở bên nhau, nhiều lần cũng như vậy, mỗi lần hắn im lặng nhìn cậu, trong lòng Giản Thời Ngọ lại vô cùng bất an.
Giản Thời Ngọ cố nói: "Em không sợ."
Thẩm Thành: "Em có."
Hắn nhấc tay lên, hành động ấy khiến Giản Thời Ngọ khẽ căng thẳng.
Đôi ngón tay thon dài của Thẩm Thành chạm nhẹ vào giữa trán cậu.
Hắn nói: "Như bây giờ, em đang sợ."
"Vừa nãy cũng vậy."
Thẩm Thành lạnh lùng nói tiếp: "Trước đây cũng thế."
Giản Thời Ngọ cứng người, bởi trong lòng cậu không khỏi nghĩ về quá khứ.
Lúc đó, giữa cậu và Thẩm Thành hiếm khi có những khoảnh khắc vui vẻ.
Mỗi lần gặp nhau, thường chỉ có sự im lặng nặng nề.
Sống với sự trầm mặc đó lâu dần, cậu thực sự bắt đầu sợ phải đối diện với Thẩm Thành.
Bây giờ, dù đã sống lại một đời, nỗi ám ảnh từ kiếp trước vẫn không dễ dàng biến mất.
Cậu luôn nghĩ mình đã giấu kỹ, nhưng trước một người đàn ông khôn ngoan như Thẩm Thành, tất cả đều không thể che giấu được.
Thẩm Thành nói: "Em đang sợ điều gì?"
Giản Thời Ngọ hít một hơi thật sâu: "Em...!không sợ, thật mà, được rồi, có thể đôi khi hơi lo lắng chút.
Nhưng chúng ta mới bắt đầu yêu nhau mà, mọi thứ bây giờ không giống trước kia.
Em không lừa anh, em thực sự thích anh, chỉ cần anh cho em chút thời gian để làm quen mọi thứ."
"Được thôi."
Thẩm Thành không ép buộc, ngược lại còn rất quan tâm: "Anh sẽ cho em thời gian, nhưng anh cũng có một điều kiện."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Điều kiện gì?"
"Em nói muốn hiểu nhau thêm rồi mới suy nghĩ đến chuyện hôn nhân.
Chúng ta quen nhau đã nhiều năm, nhiều thứ cơ bản đã rõ ràng." Nam nhân cao lớn, tuấn tú đứng dưới ánh đèn bên con đường nhỏ, gương mặt bình thản.
Hắn nhìn Giản Thời Ngọ và nói: "Nếu em còn lo lắng điều gì về anh, anh không muốn em giấu giếm.
Chỉ khi chúng ta thẳng thắn đối diện, thì mọi chuyện mới có thể được giải quyết."
Giản Thời Ngọ nghe hắn nói, trong lòng suy nghĩ đủ điều.
Sau đó, có lẽ do có chút cồn trong người thật sự khiến người ta thêm dũng cảm, cậu hít một hơi sâu và nói: "Vậy anh có thể nói cho em biết vì sao suốt bốn năm qua anh không có tin tức gì không?"
Ánh mắt Thẩm Thành khẽ thay đổi.
Giản Thời Ngọ không giấu giếm: "Ba mẹ em đều liên lạc được với anh, người khác e kmhông biết, nhưng chắc cũng vậy.
Vậy tại sao anh lại chỉ tránh mặt em? Đừng dùng những lý do qua loa để lừa em, em không phải trẻ con.
Chuyện lớn như vậy xảy ra với gia đình anh, mà anh không nói gì với em? Em biết mình không có khả năng hay tài giỏi gì, nhưng dù chỉ làm người lắng nghe, chia sẻ một chút cũng không được sao? Tại sao người khác có thể, còn em thì không?"
Nói đến đây, cậu cảm thấy trong lòng bỗng dưng dễ chịu hơn.
Giản Thời Ngọ tiếp tục nói, giọng càng thêm hùng hồn: "Anh có mẹ kế, còn có em trai, những người đó em đều không quen.
Suốt bốn năm qua em như một kẻ ngốc.
Em hiểu gì về anh? Anh nói đi là đi, không để lại chút gì.
Còn em, em chẳng làm được gì cả.
Anh nói xem, em làm sao có thể nghĩ đến tương lai với anh, hay chuyện hôn nhân? Nếu giờ anh bỏ em đi, em nhiều lắm chỉ cần tìm bạn trai khác.
Nhưng cưới xong, chẳng lẽ em cũng phải đổi chồng sao?"
Câu này rõ ràng là câu nói đầy tức giận.
Nhưng sắc mặt Thẩm Thành lại thay đổi, giọng nói trầm nặng: "Em còn nghĩ đến chuyện đổi người khác sao?"
"......"
Trọng điểm là cái này sao?
Giản Thời Ngọ trừng mắt nhìn hắn: "Anh đáng đời.
Ai bảo anh không quan tâm đến em.
Nếu em có tìm người khác, chắc chắn sẽ tìm người đẹp hơn anh, yêu em hơn anh, và..."
Cậu còn chưa kịp nói hết câu đã bị Thẩm Thành kéo vào lòng, mạnh mẽ hôn lên môi.
Nụ hôn này khác hẳn những lần trước, như chứa đựng rất nhiều cảm xúc bên trong.
Dù không nói lời nào, Giản Thời Ngọ vẫn có thể cảm nhận được sự kiềm chế của Thẩm Thành.
Sau khi hôn xong, Thẩm Thành ôm cậu vào lòng, hắn ôm chặt eo Giản Thời Ngọ, tựa đầu vào vai cậu: "Anh sẽ nói cho em biết.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc."
Trong lòng Giản Thời Ngọ cảm xúc ngổn ngang.
Thẩm Thành nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, giọng nói trầm khàn: "Tin anh, không lâu nữa đâu."
Dường như hắn hiểu và thông cảm với lý do khó nói của mình, Giản Thời Ngọ không phải người vô lý.
Cậu không phản kháng nữa, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu: "Được, em tin anh."
...
"Thẩm Thành."
"Ừ?"
"Có một ngày, em cũng sẽ nói cho anh, nói cho anh những điều quan trọng." Nếu Thẩm Thành đã thẳng thắn với mình, cậu cũng muốn làm điều tương tự: "Dù chưa phải lúc này, nhưng anh cũng phải cho em chút thời gian, được không?"
Cơn gió mùa thu mang chút lạnh thổi qua, giọng cậu nhẹ nhàng, không đao to búa lớn nhưng rất chân thành.
Đáp lại cậu là sự khẳng định nghiêm túc, Thẩm Thành nói: "Được"
"Anh sẽ chờ em."
___
Hôm sau
Chương trình "Nhân viên công sở cố lên" chính thức khép lại.
Người đạt giải cao nhất về độ nổi tiếng: Giản Thời Ngọ
Người có năng lực nghiệp vụ xuất sắc nhất: Tô Vũ Lạc
Nhờ nhân khí cao, Giản Thời Ngọ đã thành công giành được vai trò đại diện cho trò chơi "Phong Ngân".
Cậu hóa thân thành nhân vật Tả Khâu Họi, tạo ấn tượng sâu sắc với người chơi.
Vì thế, việc cậu trở thành gương mặt đại diện cho event mới của trò chơi là hoàn toàn phù hợp, chiếm được cảm tình của mọi người.
Còn Tô Vũ Lạc, với năng lực nghiệp vụ xuất sắc, đã chọn ở lại làm việc cho Quý thị, tiếp tục gắn bó với dự án mà hắn thấy phù hợp.
Những người cũng giành được nhiều sự chú ý, có thêm một số tài nguyên nhỏ, ai nấy đều hài lòng với kết quả của mình.
Khi rời khỏi công ty, quản lý Cố đã chấm cho Giản Thời Ngọ 10 điểm tuyệt đối, điều này thực sự khiến mọi người bất ngờ.
Tuy nhiên, cậu chưa kịp gặp mặt để bày tỏ lòng biết ơn thì đã bị trợ lý của hắn thông báo rằng hắn đã đi công tác.
Giản Thời Ngọ thở dài: "Lạnh lùng vậy, đi mà không nói lời tạm biệt gì sao?"
Trợ lý mỉm cười đáp: "Có lẽ, với một số người, không nói lời tạm biệt là điều tốt."
Cậu không hiểu hết ý nghĩa phức tạp của lời này, nhưng cuộc sống tại Quý thị của cậu cũng đã khép lại như thế.
Sau khi chương trình kết thúc, Giản Thời Ngọ không còn phải dậy sớm làm việc nữa, nhưng cuộc sống của cậu cũng không hề nhẹ nhàng hơn.
Hầu Tử liên tục sắp xếp cho cậu các hoạt động quay phim quảng cáo, chương trình phát sóng trực tiếp, thậm chí là quảng bá các thương hiệu sản phẩm nhỏ.
Những công việc này đem đến nguồn thu nhanh chóng cho cả hai.
Hầu Tử nói: "Hiện giờ, những tài nguyên phim ảnh và phim truyền hình tìm đến chúng ta đều thuộc thể loại Mary Sue web drama.
Loại phim này vừa không có nhiều tiền, lại dễ làm giảm danh tiếng.
Nếu nhận, cậu sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội kiếm tiền và danh tiếng trong tương lai.
Tốt nhất là tranh thủ trước cuối năm kiếm một khoản ổn định, rồi sang năm ta tính tiếp.
Nhưng chắc chắn sẽ vất vả."
Giản Thời Ngọ đáp: "Không sao, tớ không sợ vất vả."
Hầu Tử nhìn đồng hồ: "Chúng ta còn một buổi quay quảng cáo nữa, chắc phải quay đến tầm hai giờ sáng mới xong.
Sáng mai, 6 giờ chúng ta có một buổi chụp tạp chí ở thành phố B, 5 giờ tớ sẽ đến đón cậu."
Mấy ngày qua, họ bận đến mức chỉ ngủ được ba bốn giờ mỗi ngày.
Giản Thời Ngọ nói: "Cậu tối nay đừng về nữa, khỏi phải chạy tới chạy lui, cứ ở phòng khách nhà tớ mà ngủ."
Hầu Tử gật đầu: "Được thôi."
Dù công việc có bận rộn đến đâu, họ vẫn cảm thấy hài lòng với những gì đã đạt được.
Trước đây, cuộc sống của họ rảnh rỗi hơn, nhưng không ai muốn quay lại quãng thời gian đó.
Cả hai như bị cuốn vào dòng nhiệt huyết không dứt, chẳng ai kêu ca một lời.
Giản Thời Ngọ nhìn vào điện thoại, tự hỏi: "Không biết Thẩm Thành đã hạ cánh chưa nhỉ?"
Dạo này cậu rất ít khi gặp được Thẩm Thành, vì hắn cũng rất bận.
Từ ngày chương trình kết thúc, cả hai đều tập trung vào công việc riêng.
Đôi khi, cậu bận đến mức vừa bắt đầu gọi điện thì đã ngủ thiếp đi.
Còn Thẩm Thành sau khi kết thúc chương trình, đã đi công tác liên tục khắp nơi trên thế giới, chủ yếu để bàn chuyện làm ăn.
Phần lớn trọng tâm công ty Thẩm Thành ở Mỹ, lần này hắn quay về đó, có lẽ sẽ ở lại một thời gian.
Hầu Tử như nhớ ra điều gì: "À, tớ có nhận được một lời mời.
Có một ca sĩ nổi tiếng, Johan James, muốn mời cậu tham gia quay MV.
Anh ta rất ấn tượng với vai diễn của cậu trong trò chơi "Phong Ngân".
Địa điểm quay là ở Mỹ, dự kiến là ba ngày nữa."
Giản Thời Ngọ gật đầu: "Johan James à? Tớ có nghe qua bài hát của anh ta."
Hầu Tử cười: "Đúng vậy, lần này này cực kỳ quan trọng.
Chúng ta đúng là may mắn mới nhận được lời mời này."
Phải biết rằng Johan James là ngôi sao quốc tế, trước đây Giản Thời Ngọ chỉ là một diễn viên vô danh, bây giờ nhận được lời mời như thế thực sự rất đáng tự hào.
Giản Thời Ngọ quyết định: "Chắc chắn tớ sẽ đến."
Hầu Tử nhắc: "Cậu có muốn báo cho Thẩm Thành biết không?"
Đã lâu Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành không gặp nhau.
Nghĩ đến việc mình sắp đến Mỹ, cậu mỉm cười: "Chắc mình sẽ không báo vội, đến nơi rồi nói cho anh ấy, coi như tạo bất ngờ."
Hầu Tử cười khúc khích: "Tình thú quá nhỉ, đúng là tuổi trẻ!"
___
Vài ngày sau
Bầu trời ở Mỹ trong xanh, ánh nắng rực rỡ.
Giản Thời Ngọ chưa từng đến đây trước kia.
Tài xế taxi đưa họ đến khách sạn, khi đến nơi, cậu định gọi cho Thẩm Thành để báo rằng mình đã tới nơi an toàn.
Hầu Tử bước đến gần, nói: "Thời ca, buổi chiều chúng ta có hẹn với người đại diện của James.
Họ sẽ đưa chúng ta đến xem trước địa điểm quay MV.
Xe của họ đến rồi, cậu có xuống lầu không?"
"À, được rồi, tôi xuống ngay."
Cậu nghĩ, công việc xong rồi gọi cho Thẩm Thành cũng không sao.
Khi làm việc, Giản Thời Ngọ thường để điện thoại sang một bên.
Dọc đường, cậu cũng nắm được nội dung quay MV.
Đây là một MV mang chút phong cách cổ xưa, không lạ gì khi James lại muốn mời cậu tham gia.
Dù bài hát là tiếng Anh, nhưng nhạc nền hùng tráng kết hợp với chút đau thương khiến cậu rất thích.
Nó giống như mô tả về cuộc đời đầy thăng trầm của một con người.
Khi đến nơi, người đại diện của James bước xuống xe.
Hầu Tử hỏi: "James tiên sinh đâu?"
Người đại diện là một phụ nữ tóc vàng hơi mập, giải thích: "James buổi chiều có một lịch trình khác, khoảng một tiếng nữa anh ấy sẽ đến.
MV sẽ được quay tại trang viên này, hai người có thể dạo một vòng trước."
Nghe vậy, Giản Thời Ngọ thấy rất ổn.
Cậu chưa từng biết rằng ở Mỹ lại có những trang viên lớn và xa hoa như thế này.
James thực sự là người giàu có, thuê được một nơi như vậy.
Càng đi sâu vào trong, họ còn thấy cả trại nuôi ngựa.
Hầu Tử, vốn rất thích cưỡi ngựa, trông vô cùng phấn khích: "Chỗ này có cho cưỡi ngựa không?"
Người đại diện đáp: "Đây là trại nuôi ngựa tư nhân, nhưng chúng tôi đã có lời mời, nên hai người có thể cưỡi.
Nếu muốn thử, hãy thay quần áo ở bên kia là được."
Thấy Hầu Tử háo hức, Giản Thời Ngọ cười nói: "Cậu đi thử đi."
Hầu Tử nhìn cậu tò mò: "Thời ca, cậu không muốn thử sao?"
"Cậu đi đi, tớ không biết cưỡi ngựa đâu.
Tớ sẽ ngồi đây chờ cậu."
Vì không có gì khác để làm và James chưa đến, Hầu Tử quyết định đi theo người đại diện vào thay đồ.
Giản Thời Ngọ thấy nhàm chán, bèn đi dạo quanh trang viên.
Nơi này rất rộng, cỏ xanh mướt đung đưa theo gió.
Cậu ngồi xuống một chiếc ghế, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa.
Khi ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp đôi mắt xanh sâu thẳm của một người đàn ông.
Ông ta là một quý ông lịch lãm, mặc trang phục kỵ sĩ, trông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, tóc chải chuốt gọn gàng, còn đeo một cặp kính viền vàng.
Nhận thấy Giản Thời Ngọ đang nhìn mình, ông ta mỉm cười: "Cậu cũng đến đây để cưỡi ngựa à?"
Giản Thời Ngọ có chút cảnh giác, đứng dậy và lắc đầu: "Không, tôi chỉ đến tham quan thôi."
"À, người Trung Quốc." Vị quý ông không để tâm đến sự dè dặt của cậu, chỉ híp mắt nhìn rồi nói tiếng trung một cách lưu loát: "Tôi đã từng sống ở Trung Quốc một thời gian.
Tôi rất thích nơi đó, cũng rất quý người Trung Quốc.
Hôm nay gặp cậu ở đây thật sự là diễm ngộ.
Cậu có muốn cưỡi ngựa thử không? Tôi có thể dạy cậu."
Giản Thời Ngọ bị sự nhiệt tình của ông ta làm cho lúng túng, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Ngài cũng đến đây tham quan sao?"
"Không, tất nhiên là không." Vị quý ông nói một cách lịch sự: "Tôi là chủ nhân của trang viên này."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên, không ngờ ông ta chính là chủ nhân của nơi này.
Cậu chợt nhận ra mình còn chưa biết chủ nhân của trang viên là ai, nghĩ đến thái độ của mình lúc nãy có lẽ không được lịch sự lắm.
Cậu liền xin lỗi: "Xin lỗi vì đã đến đây mà không thông báo trước, quấy rầy ngài rồi."
Vị quý ông mỉm cười.
Dù trông rất thân thiện, nhưng vẫn có chút áp lực từ ông ta.
Khi xuống ngựa, ông nói: "Tôi thích người Trung Quốc, các bạn là một đất nước có lễ nghi, luôn tuân thủ quy tắc, rất hiểu chuyện.
Ở cạnh người Trung Quốc luôn mang lại cảm giác thoải mái."
Giản Thời Ngọ ngượng ngùng cười, cảm thấy mình nên học hỏi thêm.
Vị quý ông nói tiếp: "Cậu có thể nói chuyện với tôi một chút không?"
Giản Thời Ngọ không phản đối, nhưng nói: "Không vấn đề gì.
Nhưng mà, tôi vẫn chưa biết ngài tên gì...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook