Giản Thời Ngọ cảm thấy trong lòng có chút rối loạn.
Đáng tiếc là những người khác đang tiến lên đến dần dần, nếu cậu còn do dự thì tối nay cậu ngủ ngoài đường mất.
Trong tình thế cấp bách, cậu nắm chặt điện thoại, có chút lo lắng hỏi: "Nếu như 500 triệu và em cùng rơi xuống vực, anh sẽ cứu ai trước?"
Thẩm Thành hỏi lại: "Sao em lại rơi xuống vực?"
"......"
Giản Thời Ngọ thẹn quá hóa giận: "Cái đó đâu có quan trọng, anh rốt cuộc có cứu em hay không?"
Dù không bắt buộc phải đưa ra đáp án chính xác, nhưng rõ ràng, vẻ mặt của cậu cho thấy nếu Thẩm Thành không trả lời theo ý cậu, thì chuyện này bất ổn liền.
Trên mạng, mọi người cũng đang hóng chuyện:
"500 triệu lận sao! Người bình thường ai mà chịu được."
"Bạn trai tôi, đừng nói 500 triệu, 500 nghìn còn phải suy nghĩ rất lâu"
"Người anh em, chia tay đi."
Giản Thời Ngọ nghĩ rằng Thẩm Thành ít nhất sẽ suy nghĩ một chút, nhưng ai ngờ hắn không hề do dự: "Cứu em."
Không hiểu sao câu trả lời này khiến Giản Thời Ngọ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu bước thêm một bước, thảm gai dưới chân làm cậu đau, nhất là khi đứng lâu.
Cậu hít thở sâu vài lần, rồi quay mặt nhìn về phía nhân viên công tác rồi nhìn câu hỏi mới:
"Kỳ thực tôi có một bí mật, tôi là thần tiên trên trời, cậu tin không?"
Đáp án chính xác: Tin.
Giản Thời Ngọ có chút khép mắt lại, biểu cảm như chẳng còn gì để mất, khiến khán giả không nhịn được cười.
Cậu cảm thấy có thể Thẩm Thành sẽ nghĩ rằng mình đang đùa, nhưng trước áp lực từ chương trình, cậu vẫn hỏi: "Anh tin em là thần tiên trên trời không?"
Điện thoại bên kia im lặng một lúc.
Chắc chắn Thẩm Thành cũng không ngờ tới lại có câu hỏi kỳ lạ như vậy.
Nhưng rất nhanh, giọng hắn lại hồi âm đầy chắc chắn: "Anh tin."
Câu trả lời không hề có vẻ gì là đùa cợt, lại khiến tim Giản Thời Ngọ đập mạnh hơn, cảm giác lạ lùng này làm cậu thấy rất kỳ quái.
Tuy nhiên, tốc độ câu hỏi kế tiếp tới quá nhanh khiến cậu không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cậu liên tục hỏi:
"Gương thần gương thần, em có phải là người đẹp nhất thế giới không?"
"Rau thơm kết hợp với món gì là ngon nhất?"
"Tại sao ăn nho phải bỏ vỏ?"
Những câu hỏi kỳ quái này còn có thể chấp nhận, nhưng cũng có những câu dù là thần tiên cũng phải giáng trần mà gõ đầu người ra câu hỏi.
Sau một hồi lộn xộn, Giản Thời Ngọ cảm thấy cả người như bị vắt kiệt sức, cuối cùng cũng dựng xong lều trại và chuẩn bị vài vật dụng cần thiết.
Thẩm Thành cũng không tiếp tục hỏi, nhưng khi trò chơi kết thúc, cậu định cúp máy, hắn nhẹ giọng nói: "Chơi vui vẻ nhé."
Giản Thời Ngọ trong lòng có chút xao động, muốn nói gì đó, nhưng ngại vì có nhiều người ở đó nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đáp: "Em biết rồi."
Mối quan hệ giữa họ thật tự nhiên, đầy sự ăn ý.
Tất cả những hình ảnh đó đều được ghi lại rõ ràng qua camera, không ít người trên mạng bắt đầu mạnh dạn suy đoán về mối quan hệ giữa hai người:
"Chẳng lẽ đây không phải là tình yêu sao?"
"Giọng nói này nghe hay quá, cứu tôi với."
"Qua màn hình mà cảm giác "chemistry" trào ra khắp nơi."
"Chắc là bạn bình thường thôi."
"500 triệu không dành cho bạn bình thường, cho tôi một vài người như vậy."
Nhiều người tỏ ra vô cùng phấn khích, trong khi đó, khi trò chơi kết thúc, các khách mời khác đều có tình huống khác nhau.
Giản Thời Ngọ nhìn quanh và phát hiện mình không phải là người nhọ nhất.
Ít nhất thì Tôn Lê Mạn lựa chọn gọi điện cho người bạn thân, lại chỉ nhận được một chiếc lều, rõ là người bạn thân đó không ăn ý rồi.
Những người khác gọi điện cho bạn bè, người thân, hoặc là bạn thân thiết.
Những người đã kết hôn thì gọi cho bạn đời của họ.
Người có nhiều đồ vật nhất lại là Cố Đoan, người đàn ông này đọc thuộc lòng số điện thoại của trợ lý mình, vị trợ lý học rộng biết nhiều đó cũng rất tài giỏi.
Kim Triệt cảm thán: "Thật không ngờ có người lại học thuộc lòng số điện thoại của trợ lý."
"Đúng vậy!"
Tôn Lê Mạn không phục lắm, cô mỉa mai nói: "Chẳng lẽ quản lý Cố không có bạn bè sao?"
Giản Thời Ngọ nhìn thoáng qua người đàn ông tóc đỏ đứng không xa, sau khi biết rõ nội tình, cậu không còn có thể đối xử với hắn một cách bình thường nữa.
Có lẽ vì cậu hiểu rõ Thẩm Thành, cậu biết những tháng ngày khó khăn mà hắn đã trải qua, nên cậu càng cảm nhận được những điều đó.
Giản Thời Ngọ mím môi, cười nhẹ với Tôn Lê Mạn: "Có lẽ mỗi người đều có cách sống của riêng mình."
Dù Tôn Lê Mạn có phần không hài lòng, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Giản Thời Ngọ, cô cũng nhận ra điều gì đó, nên không nói thêm nữa.
Sau khi trò chơi kết thúc là phần phân nhóm làm việc.
Vì Giản Thời Ngọ cùng nhóm với Cố Đoan nên tự nhiên bị phân vào cùng một nhóm.
Trước đó cậu đã nói chuyện với đạo diễn nên không cần ngủ trong lều, nhưng vẫn cần phải hợp tác làm việc.
Nói cho cùng, trong ba tháng qua cậu cũng đã nhận được không ít sự quan tâm, nên ở bên cạnh Cố Đoan cũng không thấy gượng gạo.
Trái lại...
Khi hai người đang dựng lều trại gần nhau, lều của quản lý Cố đã dựng xong, nhưng Giản Thời Ngọ vẫn còn đang loay hoay với bản hướng dẫn.
Cố Đoan muốn đi ngang qua: "Làm nhanh một chút đi."
"À..."
Giản Thời Ngọ nhường đường, khi Cố Đoan rửa tay sạch sẽ và quay lại, cậu vẫn ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu cách làm.
Nam nhân mỉm cười nhếch mép, tiến đến trước mặt Giản Thời Ngọ: "Cậu có thù oán gì với tờ giấy này à?"
Giản Thời Ngọ đáp: "Không có."
"Vậy sao cứ nhìn chằm chằm vào nó thế!"
Cố Đoan bực mình, nhẹ nhàng đá cậu một cái: "Đứng dậy."
Giản Thời Ngọ đột nhiên bị quát, có chút ủy khuất, nhưng khi cậu đứng dậy, người đàn ông bên cạnh liền bắt đầu dựng lều cho cậu.
Hắn không cần xem bản vẽ, ngược lại động tác rất thành thạo.
Giản Thời Ngọ tròn mắt ngạc nhiên: "Anh thật là giỏi."
"Giỏi gì chứ." Cố Đoan cười nhạt: "Thứ này chỉ cần có tay là làm được."
"......"
Một câu nói đầy hàm ý, Giản Thời Ngọ cảm nhận được hắn đang móc mỉa mình mà cậu không có chứng cứ.
Giản Thời Ngọ nhìn hắn đang dựng lều, cậu nhanh trí đề nghị: "Vậy để em đi chuẩn bị nồi, lúc nãy em đã cướp được một túi hải sản, giờ cũng đã 3, 4 giờ rồi, để em nấu cơm chiều luôn."
Hắn không quay đầu lại, chỉ đáp: "Ừ."
Thế là Giản Thời Ngọ cuối cùng cũng tìm thấy ý nghĩa tồn tại của mình, cậu đứng dậy, tìm cái nồi rồi bắt đầu hầm thức ăn.
Dù không giỏi nấu nướng, nhưng cậu vẫn có chút tự tin
Chờ khi hắn vất vả dựng xong lều, quay lại thì thấy nồi nước đang sôi sùng sục, bên trong nổi lềnh bềnh những loại hải sản không biết tên.
Giản Thời Ngọ vẫn đang đảo gia vị, dùng cái muỗng khuấy đều, trông như đang nấu một món canh phù thủy.
Thấy hắn đến, cậu còn nở một nụ cười: "Chờ một chút, canh sắp xong rồi."
Hắn im lặng trong giây lát.
Bao năm lăn lộn khắp nơi, đối diện với nồi canh trước mắt, hắn bỗng cảm thấy có chút lo sợ khó hiểu.
Giản Thời Ngọ đưa muỗng cho hắn, hắn nhấp thử một chút.
Cậu thì mong chờ nhìn hắn, đôi mắt sáng long lanh, như có ánh sáng: "Thế nào?"
"......"
Gió biển thổi qua, không gian lặng im.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng người xem phòng phát sóng trực tiếp lại không thể nhịn được mà cười:
"Đoan gia gặp đối thủ rồi."
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn có biểu cảm này."
"Tiểu Giản, quá tàn nhẫn."
Hắn lặng lẽ buông muỗng, nhìn Giản Thời Ngọ rồi nói: "Có ai từng khuyên cậu nên tránh xa nhà bếp chưa?"
Giản Thời Ngọ ngơ ngác nhìn hắn, chần chừ đáp: "Hình như có...!Sao vậy?"
"Thì nghe lời họ đi."
Hắn chỉ về phía hai cái lều, ra lệnh: "Giờ thì đi thu xếp giường đệm, trước khi cơm chiều xong, đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Không cần em giúp à?"
Cố Đoan lạnh lùng liếc cậu một cái, ánh mắt đầy sát khí, như muốn cảnh cáo "mày dám lại gần thì tao giết mày."
Giản Thời Ngọ định nói gì đó nhưng ngay lập tức nuốt lại, ngoan ngoãn chạy đi thu xếp giường đệm.
Cảnh này cũng bị thợ quay phim chụp lại, làm cho người xem phòng phát sóng trực tiếp cười không ngừng.
Sau khi ăn cơm no, Giản Thời Ngọ thoả mãn vỗ bụng, khẳng định với Cố Đoan: "Tay nghề nấu ăn của em cũng không tệ mà."
Cố Đoan chỉ cười lạnh.
Lúc hoàng hôn buông xuống, nhiệm vụ chính của họ là ra biển bắt hải sản.
Ngày mai, họ sẽ mang những thứ bắt được ra chợ bán kiếm tiền đi đường về.
Có nhiều con hàu, sò nhỏ bị vùi trong cát, mà Giản Thời Ngọ lại không biết phải xử lý thế nào.
Thậm chí, cậu còn bị kẹp bởi một con cua nhỏ khi cố bắt nó, khiến cậu kêu ré lên.
Kết quả là bị Cố Đoan mắng thẳng mặt: "Ngu như heo!"
Giản Thời Ngọ vất vả gỡ con cua ra, lẩm bẩm: "Đừng có mắng em hoài như thế, mắng hoài chắc em ngu thật luôn đấy."
"Cậu vốn đã đần rồi."
Cố Đoan lườm cậu một cái, để ngăn cản Giản Thời Ngọ tiếp tục tự tìm đường chết, hắn ra hiệu: "Lại đây."
Giản Thời Ngọ bước đến, liền thấy Cố Đoan rắc muối vào một cái hốc nhỏ.
Ngay lập tức, có thứ gì đó chui ra, hắn nhanh tay bắt được rồi thả vào thùng, động tác vô cùng trơn tru và gọn lẹ.
Giản Thời Ngọ không khỏi thốt lên: "Sao anh giỏi quá vậy? Còn bao nhiêu tài năng mà em chưa biết nữa, lợi hại thật!"
Cố Đoan chỉ nhếch mép, không có phản ứng nhiều: "Biết nhiều thì đã là lợi hại sao?"
Giản Thời Ngọ vừa định gật đầu, liền nghe hắn nói giọng nhạt nhẽo: "Lúc sắp chết đói, người ta có thể học được rất nhiều kỹ năng sinh tồn."
Mặt trời lặn, ánh chiều tà phủ lên người họ, hoàng hôn kéo dài bóng hai người, phảng phất như kéo gần khoảng cách giữa họ.
Giản Thời Ngọ ngẩng đầu nhìn Cố Đoan.
Gương mặt lạnh lùng và thâm trầm, khác hẳn với người mà cậu từng biết, mang đến một cảm giác xa lạ.
Giản Thời Ngọ suy nghĩ rất nhiều.
Vì trời đã muộn nên camera man không đi theo, chương trình cũng sắp kết thúc, nên cậu lấy hết can đảm mà hỏi: "Tại sao anh lại sợ chết đói? Trước đây anh từng trải qua những ngày khó khăn sao?"
Cố Đoan liếc cậu một cái.
Giản Thời Ngọ cảm thấy hơi lo lắng khi bị nhìn chằm chằm, cậu quay đi, nói nhỏ: "Em chỉ tò mò thôi mà."
"Bọn họ không nói với cậu sao?" Cố Đoan nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ: "Tôi là trẻ mồ côi."
Giản Thời Ngọ lập tức ngẩng đầu.
Cậu biết Cố Đoan là con trai của Donald, Hầu Tử cũng không nói dối cậu, thông tin này chắc chắn là thật.
Nhưng điều kỳ lạ là, khoảnh khắc này, khi nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Cố Đoan, Giản Thời Ngọ cảm nhận rằng, đối với Cố Đoan, hắn luôn coi mình là một đứa trẻ mồ côi, chưa bao giờ có người cha trên danh nghĩa kia.
Có chút khó hiểu, nhưng Giản Thời Ngọ biết chắc rằng Cố Đoan không nói dối để lừa cậu.
Bởi vì cậu tin rằng, với lòng kiêu hãnh của hắn, Cố Đoan sẽ không nói dối chuyện này.
___.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook