Không khí trong phòng trở nên có chút xấu hổ ngay khi Chân Mỹ Lệ bước vào.
Giản Thời Ngọ ban đầu không cảm thấy gì, nhưng sau đó nghĩ lại, nhận ra tư thế của mình khá kỳ quặc: tay đặt trên ngực Thẩm Thành, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc do tập luyện đều đặn.
Khác hẳn với mình, hắn đầy sức sống.
Cậu không kiềm chế được mà giật tay lại.
Thẩm Thành nhìn cậu với ánh mắt trầm ngâm: "Không muốn tiếp tục?"
Câu nói như đánh thức Giản Thời Ngọ khỏi cơn mộng.
Cậu như bị điện giật, vội vàng rút tay về, mặt đỏ bừng: "Không, không muốn!"
Thẩm Thành nhìn cậu, mặt cậu đỏ lựng, nhưng bộ quần áo có chút lộn xộn, trông rất hấp dẫn.
Hắn tiến lại gần thêm vài bước, trả điện thoại lại cho cậu, nhìn Giản Thời Ngọ bằng ánh mắt ấm áp, giọng trầm hỏi: "Dì hỏi em có muốn ăn trái cây không?"
Giản Thời Ngọ bối rối: "A...!Ừ, ăn, ăn."
Thẩm Thành mỉm cười, đứng thẳng người lên: "Đã biết, em tiếp tục đi."
Từ đầu đến cuối, Giản Thời Ngọ không nhìn vào màn hình điện thoại, Thẩm Thành cũng không nhìn thêm một lần nào.
Khi ra khỏi phòng, hắn để ý nhiệt độ trong phòng hơi thấp, liền dùng điều khiển từ xa tăng thêm vài độ.
Giản Thời Ngọ nhìn cửa phòng dần khép lại, ngẩn ngơ vài giây, rồi mở điện thoại, thấy bức ảnh mình vừa chụp.
Bức ảnh thể hiện nét thanh tú của thiếu niên, thật ra không lộ nhiều lắm, nhưng nhớ lại việc Thẩm Thành đã giúp mình chỉnh lại quần áo, cậu do dự một lúc rồi quyết định chụp lại bức khác, gửi cho Hầu Tử.
Hầu Tử nhìn thoáng qua rồi nói: "U trời, nhan sắc này biết bao người ghen tị, còn đẹp hơn nhiều người từng phẫu thuật nữa nữa."
Giản Thời Ngọ nửa đùa nửa thật: "Không phải nhờ cái mặt này để kiếm tiền cho cậu sao?"
Hầu Tử cười phá lên.
Hắn thường giúp Giản Thời Ngọ quản lý Weibo, lần này cũng vậy.
Khi Hầu Tử đăng bài, Giản Thời Ngọ đăng nhập vào tài khoản để xem.
Trước đây, Weibo của cậu không mấy người chú ý, nhưng lần này thì tin nhắn không ngừng đổ về, số lượng thích tăng lên rõ rệt.
Người hâm mộ rất nhiệt tình:
"Sư tôn có làn da đẹp quá."
"Nụ cười cũng quá duyên."
"Liếm màn hình."
Ban đầu, những bình luận này vẫn còn bình thường, Giản Thời Ngọ cũng cảm thấy bức ảnh mình chụp không tệ.
Nhưng không ngờ rằng, phần bình luận bắt đầu chuyển sang một hướng thái quá, nguyên nhân là có người dùng kính hiển vi để soi và thấy trong bức ảnh có một quyển sổ tay trên bàn, với vài ghi chú không quan trọng lắm, nhưng lại lộ ra chữ viết của cậu.
Từ nhỏ đến lớn, chữ của Giản Thời Ngọ lúc nào cũng tròn tròn, giống như chữ của học sinh tiểu học.
Giang cư mận cười không ngớt:
"Đây là quyển sổ của em trai cậu sao?"
"Đây là chữ của cậu thật sao?"
"Ha ha ha, nhãi con cậu cũng quá dễ thương."
"Đây là cái gọi là chữ con nít hả?"
Không ngờ rằng sự chú ý của cư dân mạng lại đặt vào chi tiết lạ lùng như vậy, thậm chí có người còn chia sẻ bài tập của em trai, em gái mình để so sánh, phát hiện ra chữ viết của chúng nó cũng không kém cạnh Giản Thời Ngọ.
Một số người còn viết đẹp hơn, tạo nên một cuộc thảo luận sôi nổi.
Khi Giản Thời Ngọ nhìn thấy những bình luận này, cậu cảm thấy hơi ngu người, sau đó là một chút xấu hổ.
Những người này đều là thám tử sao, tại sao lại chú ý đến những chi tiết kỳ lạ như vậy?
Không ngờ rằng, vì sự hài hước của cư dân mạng, trong đêm, Weibo của Giản Thời Ngọ bất ngờ leo lên top tìm kiếm:
#chữ viết của học sinh tiểu học
Nhiều người tò mò vào xem và rồi bị chọc cười, có người viết chữ cũng không đẹp như Giản Thời Ngọ bày tỏ sự đồng cảm, có người thì bị cậu thu hút mà trở thành fan, lại cũng có người cảm thấy ông trời thật công bằng, cho cậu một khuôn mặt xinh đẹp nhưng chữ viết thì độc đáo hết sức.
"Cốc cốc."
Có người gõ cửa.
Giản Thời Ngọ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Thành bước vào, cậu thở dài một hơi, thất vọng nằm gục xuống bàn.
Không hiểu sao hôm nay lại xui xẻo đến mức bị hắn bắt gặp làm những chuyện kì quặc, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thẩm Thành đặt mâm trái cây xuống trước mặt cậu: "Có chuyện gì vậy?"
Giản Thời Ngọ muốn than phiền, nhưng không muốn bị người mình thích cười nhạo, nên sau một lúc im lặng, cậu chỉ đáp ngắn gọn: "Không có gì."
Thẩm Thành nhướng mày, không nói thêm gì.
Hắn không ép cậu phải giải thích mà ngồi xuống bên cạnh Giản Thời Ngọ, nói: "Em đăng hình chưa"
"Ừm..."
Thẩm Thành tiếp tục: "Dì nói hôm nay không mua được cherry, bảo em ăn thêm dưa Hami."
"À..."
Giản Thời Ngọ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Thẩm Thành, im lặng một lúc rồi không thể nhịn được nữa, cậu lẩm bẩm, mang theo chút ấm ức: "Anh xem kìa, mọi người đang nói chữ của em xấu quá."
"Hả?"
Đáy mắt Thẩm Thành dần hiện lên ý cười: "Ai nói vậy?"
Giản Thời Ngọ như đứa trẻ kể tội với bố mẹ: "Chính là mấy người trên mạng."
Cậu cầm điện thoại, mở phần bình luận ra cho Thẩm Thành xem, vừa nói vừa mô tả những lời bình luận quá đáng, khuôn mặt trắng trẻo vì bực tức mà đỏ bừng, trông cậu lúc này thực sự rất đáng thương!
Nghe xong, Thẩm Thành gật đầu, nghiêm túc: "Họ thật sự quá đáng."
Giản Thời Ngọ mạnh mẽ gật đầu: "Đúng vậy!"
Thẩm Thành nhìn cậu, bình thản nói: "Nếu vậy, từ hôm nay, em nên tập viết lại chữ cho đẹp."
!!?
Giản Thời Ngọ nghe vậy, mặt cậu lập tức xị xuống.
Cậu ôm quyển sổ, lắp bắp: "À, phải luyện viết sao."
Thẩm Thành lấy quyển sổ từ tay cậu, nhìn qua một lần rồi nói: "Chữ của em cũng không xấu, chỉ cần luyện thêm chút nữa là sẽ đẹp hơn thôi."
Giản Thời Ngọ lẩm bẩm: "Chữ là trời sinh mà, sao mà luyện được."
Thẩm Thành nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng khiến Giản Thời Ngọ lập tức im bặt.
Có những người, khi họ ôn nhu thì không có gì, nhưng khi nghiêm túc, lại có thể khiến cậu ngay lập tức vào khuôn phép.
Thẩm Thành nói: "Thiên phú không quyết định tất cả, không có gì là không thể rèn luyện được."
Giản Thời Ngọ liếc hắn một cái: "Nhưng anh vừa sinh ra đã viết chữ đẹp rồi mà!"
"......"
Trong phòng lặng đi trong chớp mắt.
Nửa ngày sau, Thẩm Thành nhìn cậu, trong mắt lướt qua một nét ôn nhu, rồi hắn cất tiếng: "Em thích chữ viết của anh à?"
Giản Thời Ngọ bị hỏi trúng tim đen.
Cậu thực sự rất thích chữ viết của Thẩm Thành, từ thời đi học đã ngưỡng mộ.
Chữ của hắn cứng cáp, mạnh mẽ, mang theo một chút phong thái kiêu ngạo.
Nếu Thẩm Thành viết một hàng chữ trong sách của cậu, cậu có thể xem đi xem lại, cảm thấy cả cuốn sách bỗng chốc trở nên giá trị hơn.
Dù không gật đầu, nhưng Thẩm Thành dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Giản Thời Ngọ.
Hắn mở một trang trong quyển sổ tay, cúi người viết chữ lên cuốn sổ, sau khi xong, hắn đưa lại quyển sổ cho Giản Thời Ngọ: "Cầm lấy."
Giản Thời Ngọ vội vàng nhận lấy.
Thẩm Thành nói: "Tự mình lấy giấy mẫu ra và luyện viết theo."
Giản Thời Ngọ nhìn vào tờ giấy.
Cậu biết rằng chữ viết của Thẩm Thành thường rất đẹp, nhưng hôm nay, để cậu dễ học, hắn đã viết cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhìn thoáng qua, cậu nhận ra chữ này giống như những dòng chữ đã có trong bài tập thời thiếu niên của mình.
Giản Thời Ngọ hơi động lòng, nửa đùa nửa thật nói: "Không sợ em luyện được chữ giống anh, rồi giả mạo ký tên vào các văn bản quan trọng của anh để chiếm đoạt tài sản à?"
Thẩm Thành ngồi bên cạnh cậu, bình thản đáp: "Không sợ."
Phòng trở nên yên lặng trong chớp mắt.
Hắn nâng mắt lên nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc: "Những gì anh có, em muốn, anh đều cho em."
Giản Thời Ngọ hơi kinh ngạc nhìn hắn.
"Những gì anh không có, em muốn, anh cũng sẽ cố gắng để có được nó và đem cho em."
Lời nói của Thẩm Thành có chút bâng quơ, nhưng trong khoảnh khắc đó, Giản Thời Ngọ cảm nhận rõ ràng rằng đây mới là Thẩm Thành thật sự - một người đàn ông với dã tâm rất lớn, dám nói dám làm, thậm chí chắc chắn sẽ làm được.
Giản Thời Ngọ cảm thấy trái tim mình nóng lên, những oán giận vì phải luyện chữ cũng tan biến.
Cậu cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Em không cần tài sản gì đâu, em có thể tự kiếm tiền."
"Thật sao?"
Thẩm Thành nhìn cậu: "Vậy trước hết hãy luyện chữ cho đẹp đã."
"......"
Giỏi thật đấy.
Giản Thời Ngọ không ngờ rằng ở độ tuổi này, mình lại bị fans đẩy vào con đường luyện chữ lại từ đầu.
Cậu thở dài, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành cầm bút lên và bắt đầu viết.
Trong khi cậu đang chăm chỉ luyện tập, Thẩm Thành đã trở về phòng khách để rửa mặt và nghỉ ngơi.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một người đang tập trung vào công việc.
___
Hai tháng thực tập trôi qua nhanh chóng, nhiều việc đã xảy ra.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa là kết thúc thời gian thực tập tại Quý Thị.
Những dự án và phương án mà cậu đã làm có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội tiếp xúc nữa, nên Giản Thời Ngọ cố gắng làm việc nghiêm túc, nỗ lực để kết thúc quãng thời gian thực tập này một cách hoàn hảo.
"Ting."
Âm báo tin nhắn WeChat vang lên.
Giản Thời Ngọ cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy trong nhóm thực tập sinh mọi người đang cười nhạo cậu vì cái hot search về chữ viết xấu của cậu, họ đến để thêm náo nhiệt, không ngừng trêu cậu, ngay cả Hầu Tử và Kiều An cũng gửi biểu tượng cảm xúc cười lớn.
Hầu Tử có chút lương tâm hơn, sau khi cười xong liền gọi điện cho Giản Thời Ngọ để bàn về công việc: "À này, đạo diễn của chương trình vừa bàn bạc với tớ, nói rằng chương trình sắp kết thúc, họ sẽ tổ chức một buổi dã ngoại cho các cậu, không chỉ có các thực tập sinh mà cả người hướng dẫn cũng sẽ tham gia.
Hình như là đi đến bờ biển để cắm trại qua đêm."
Giản Thời Ngọ hỏi: "Người hướng dẫn cũng đi sao?"
Người hướng dẫn của cậu chẳng phải là Cố Đoan sao.
"Đúng vậy, còn phải cùng nhau cắm trại qua đêm nữa." Hầu Tử nói: "Hình như là đi cùng người hướng dẫn của các cậu, nhà cậu có lều trại không?"
!!?
Giản Thời Ngọ trở nên luống cuống.
Cậu nhớ đến lần trước Thẩm Thành chỉ vì cái bánh chưng mà đã ghen tuông, lần này vừa mới yên ổn lại.
Nếu chẳng may cậu và Cố Đoan qua đêm cùng với nhau, chẳng phải Thẩm Thành sẽ bùng nổ sao?
Nghĩ đến đây, Giản Thời Ngọ nói: "Này, tớ với Cố Đoan cùng nhau qua đêm...!Có phải là nhạy cảm quá không? Hay là mình thử bàn lại với tổ đạo diễn một chút?"
Bên kia, Hầu Tử ngây ra một lúc, ngạc nhiên nói: "Cậu đã biết rồi sao?!"
Giản Thời Ngọ càng bất ngờ, không lẽ Hầu Tử đang giấu cậu chuyện gì? Cậu thay đổi sắc mặt: "Biết chuyện gì?"
Hầu Tử im bặt.
Không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, cái tính hay nói lỡ lời này thực sự có thể gây phiền phức cho Hầu Tử.
Giản Thời Ngọ mặt mày u ám: "Cậu đang giấu tớ chuyện gì đúng không? Chuyện liên quan đến Thẩm Thành à? Hay là ai khác? Có phải Cố Đoan thực ra là người của Donald?"
Hầu Tử lúng túng không biết nói gì.
Giản Thời Ngọ cảm thấy trái tim mình lạnh đi phân nửa.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có bố mẹ là người giấu giếm cậu, còn Thẩm Thành thì không hỏi không màng.
Còn cậu với Hầu Tử đã cùng nhau vượt qua khó khăn, hai người gây dựng sự nghiệp, có thể nói là sống nương tựa vào nhau.
Thế mà giờ đây, cậu mới nhận ra, chỉ có mình cậu là người không hay biết gì, chỉ có mình cậu là không biết gì cả!
Giản Thời Ngọ cảm giác như cả trái tim đang bị bóp nghẹt, lạnh buốt.
Cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Nếu cậu không muốn nói thì thôi."
Hầu Tử đương nhiên hiểu tính khí của cậu bạn mình, thấy vậy vội nói: "Thôi thôi, đừng giận, đừng giận mà! Tớ nói, tớ nói có được không?"
Giản Thời Ngọ lúc này mới dịu lại một chút: "Vậy cậu nói đi."
Hầu Tử khẽ ho một tiếng, như thể đang hạ quyết tâm: "Tớ chỉ trộm nói cho cậu biết thôi, thật ra không phải không muốn nói cho cậu.
Lần trước, lúc Kiều An đang tắm rồi gọi điện thoại bên trong, tớ nghe lén được.
Lúc đó tớ đã sợ chết khiếp! Bí mật này tớ chỉ nói cho cậu biết thôi, cậu đừng nói cho ai khác đấy."
Giản Thời Ngọ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cậu vẫn có một câu hỏi quan trọng hơn: "Cậu nói nhanh đi, bí mật gì mà căng thẳng thế?"
"Cố Đoan, hắn là con trai của Donald." Hầu Tử nhấn mạnh: "Hơn nữa là con ruột."
Giản Thời Ngọ ngây người: "Ý cậu là sao? Donald còn có con không ruột à?"
"Có chứ, cậu biết đấy, đại thiếu gia nhà Đường, Charles, hiện đang làm phó tổng ở Mỹ, ai cũng biết về đại thiếu gia nhà Đường mà."
Hầu Tử hạ giọng nói tiếp: "Hơn nữa, tớ còn nghe rằng Cố Đoan từng sống ở khu phố người Hoa tại Mỹ, sống bằng nghề nhặt rác và làm việc vặt để kiếm sống.
Hắn khi ấy đến cả việc học cũng không đủ điều kiện.
Trời đất, cuộc sống của hắn chẳng phải cũng chẳng khác mấy so với lớp trưởng cũ của chúng ta sao!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook