Lâm Huyền Du mỉm cười.

Đúng là thú vị mà!
Hôm nay, Lâm Huyền Du đến Dương thị từ sớm.

Như bình thường, Lâm Huyền lên phòng, vẫn là La Mỹ Tuệ đi sớm nhất.
La Mỹ Tuệ ngồi dịch tờ liệu, bên cạnh là ly cà phê bốc khói nghi ngút.

Cô ấy chăm chỉ nhìn màn hình, cũng không để ý là Lâm Huyền Du đang đứng bên cạnh.
Lâm Huyền Du mỉm cười: "Chị Mỹ Tuệ, chào buổi sáng!"
La Mỹ Tuệ ngẩng đầu: "Du Du, chào em."
Cô gật đầu rồi quay về chỗ ngồi, sắp xếp lại đồ bàn.

La Mỹ Tuệ quay sang: "Tối nay tổng giám đốc phải đi dự lễ mừng thọ ông cụ Khương nên sắp xếp em đi cùng á.

Em chuẩn bị tốt vào!"
"Hả?"
Lâm Huyền Du còn tưởng bản thân nghe nhầm, hai mắt trợn to nhìn La Mỹ Tuệ: "Sao em đi ạ?"
La Mỹ Tuệ cười đáp: "Tổng giám đốc phân phó."
Lâm Huyền Du cũng chẳng biết nói gì thêm.
Ông cụ Khương?
Vậy chắc có liên quan quan đến tiểu thư Khương Ly kia rồi.


Nhắc lại làm cô có chút hả hê, lần đó chắc cô tiểu thư kia tức chưa chết mất.
Chiều đó sau kia tan làm liền có một người phụ nữ đến trước Dương thị tìm cô, cô ta vui vẻ mỉm cười đoan trang: “Xin chào Lâm tiểu thư.

Tôi là Anryna, là nhà tạo mẫu cho cô.”
Anryna?
Lâm Huyền Du nghe có chút quen tai.

Cô gật đầu rồi cùng cô ấy lên xe, không nói cũng biết là người của Dương Hàn Phong.
Chiếc Roll-Royce dừng lại trước một căn biệt thự.

Lâm Huyền Du theo sau Anryna xuống xe.
Cô nhìn quanh, Lâm Huyền Du có chút kinh ngạc.

Biệt thự nằm gần bờ biển, không khí thoáng mát.

Roll-Royce dừng trước cổng, phía sau là khu vườn và đài phun nước.
Sân được trải gạch men vàng, cứu như đi trên núi vàng thật.

Lâm Huyền Du vô cùng thích thú.

Người vẽ ra bản thiết kế chắc chắn cũng không tầm thường.
Anryna nhận ra thì vui vẻ cười nói: “Tôi nghe nói nơi này là do Dương phu nhân thiết kế.

Trước kia bà ấy là nhà thiết kế nổi tiếng.

Chúng ta vào trong đi, Dương tổng đang đợi bên trong đó.”
Dương Hàn Phong ở bên trong sao?
Bây giờ cô chạy có kịp không?
Lâm Huyền Du lưỡng lượng rồi vẫn đi vào, dù sao công việc là trên hết.

Bên trong được trang hoàng theo kiểu châu Âu cổ kính, lại mang hơi hướng hiện đại.

Trên tường là vài bức tranh cổ, giá cũng không rẻ à.
Ngồi ở ghế sô fa là Dương Hàn Phong, trên người anh là bộ đồ ở nhà thoải mái lại càng tăng dáng vẻ lười biếng.

Anh chống cầm nhìn cô , hai mắt rơi trên mặt Lâm Huyền Du.

Lúc cô quay đầu liền chạm ánh mắt kia, có chút kỳ lạ.


Cảm giác hơi khó tả.

Lâm Huyền Du ho nhẹ một cái, cúi người chào: “Dương tổng!”
Đáy mắt Dương Hàn Phong hơi động, trong lòng dâng lên một cổ khó chịu: “Quá xa lạ, đổi cách gọi đi.”
Anryna bất ngờ.

Từ trước đến nay Dương tổng mà cô ta biết chưa bao giờ có người phụ nữ nào bên cạnh.

Hôm nay nhận được tin Dương Hàn Phong sẽ đến Khương gia dự lễ mừng thọ, còn tưởng chỉ phối đồ cho anh như mọi khi.

Không ngờ vừa đến anh liền cho cô ta cùng xe đến chỗ Lâm Huyền Du.
Còn nữa, cái ngữ điệu nói chuyện này là thế nào?
Bình thường chỉ cần Dương Hàn Phong, anh sẽ đưa mắt lạnh lẽo nhìn người đó, sau đó...
Nặng thì chầu diêm vương, còn nhẹ thì ăn xin nửa đời còn lại.
Vậy mà vừa nãy cô ta nghe ra được giọng bất mãn của Dương Hàn Phong đó, không lầm thì còn làm nũng nữa.

Đời này Anryna chết mãn nguyện lắm rồi!
Lâm Huyền Du nhíu mày nhìn sang Anryna, cô ấy co người cố đầu đứng sau cô.
Lâm Huyền Du lại nhìn Dương Hàn Phong đang nhìn cô khó chịu: “Vậy Dương tiên sinh?”
Ai kia được gọi là Dương tiên sinh liền không vui.
Cũng không sao!
Thời gian sau này còn dài, từ từ sửa lại cho Lâm Huyền Du cũng không muộn!
Lông mày Dương Hàn Phong giãn ra, vẫy tay với Anryna, cô ấy hiểu ý liền cung kính gật đầu rồi kéo tay Lâm Huyền Du lên lầu.
Cô bị kéo đi không thương tiếc, còn chưa kịp phản bác đã đến trước phòng.

Cửa phòng mở ra, Lâm Huyền Du choáng ngợp.

Bên trong vô cùng rộng, trang trí cũng rất đẹp.

Hai bên là tủ quần áo, còn có phòng thay đồ, ở giữa là bàn trang điểm, bên cạnh còn có thêm bộ sô fa.

Đứng cạnh giàn treo đồ chữ A là mấy cô gái trẻ mặc đồng phục đứng nghiêm chỉnh cuối đầu chào Lâm Huyền Du.
"Lâm tiểu thư, xin chào!"
Tất cả đồng loạt lên tiếng.

Cô không biết bây giờ nên làm gì mới phải.

Vừa định lên tiếng chào lại liền bị Anryna kéo vào trong chọn đồ.

Lâm Huyền Du chỉ có thể để bọn họ kéo đến trước kệ đồ, váy dài váy ngắn đều có đủ.
Từng bộ từng bộ được thử trên người cô đến khi Anryna lấy từ tủ gỗ ra chiếc váy dạ hội thì cô ấy gật đầu mỉm cười.

Lâm Huyền Du bị đẩy vào phòng thay đồ, cô không tình nguyện lắm mà mặc vào.

Lúc đầu còn có mấy người kia mặc cho nhưng cô thấy ngại liền tự mặc.
Anryna đứng bên ngoài thảo luận cùng thợ trang điểm.
"Thấy thế nào?"
Anryna quay đầu, đập vào mắt là Lâm Huyền Du bước ra từ phòng thay đồ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương