Hạ thành đã vào cuối thu, không khí se lạnh, mát mẻ, thoải mái.

Cứ lâu lâu lại có một cơn gió lạnh thổi luồng qua.
Phố Tam Lý là khu phố lớn nhất của Hạ thành.

Khu phố tấp nập, về đêm càng thêm lung linh.

Trên trời treo những dây đèn sáng lấp lánh, mang đậm hương vị cổ xưa.
Lâm Huyền Du bị Dương Hàn Phong kéo đi chơi, sau một hồi lựa chọn thì cô quyết định đến phố Tâm Ly.

Lâm Huyền Du mặc váy xanh nhạt mong manh làm rõ cơ thể gầy gò, yếu thế của cô.
Cứ lâu lâu, căn gió lạnh lại thổi qua, Lâm Huyền Du lạnh đến run cầm cập, hai tay đưa lên ôm lấy ngực.

Vừa nãy bị Dương Hàn Phong kéo đi, cô cũng chưa kịp thay một bộ đồ ấm.
Đáng ghét!
Dương Hàn Phong nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô run rẩy, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Anh cởi áo vest đen trầm lên người cô, cẩn thận mặc cho cô.

Lâm Huyền Du cũng không né tránh, để anh mặc cho mình.

Dương Hàn Phong mặc xong thì nhìn cô hỏi: “Lạnh à?”
Lâm Huyền Du cười đáp: “Tới mùa đông rồi, không lạnh mới lạ!”
Dương Hàn Phong gật đầu, không nói gì nữa, kéo tay cô đi về phía trước.

Anh kéo Lâm Huyền Du vào một cửa hàng quần áo.

Cô nhíu mày nhìn anh: “Vào đây làm gì?”
Dương Hàn Phong không trả lời, im lặng kéo cô vào trong.

Nhân viên cửa hàng thấy hai người thì tươi cười niềm nở.

Còn có người e thẹn mà đỏ mặt, hàng chục ánh mắt thỏ thẻ đều dán hết lên người Dương Hàn Phong.
Trong đám đó bước ra một nữ nhân viên trẻ, đồng phục chỉnh tề.

Cô ta bước đến trước mặt anh, e thẹn mà mở lời: “Quý khách chọn đồ nam hay nữ ạ?”
Dương Hàn Phong lạnh nhạt đáp: “Phòng riêng?”
Cô nhân viên nhìn anh hồi lâu rồi cười khẽ: “Mời anh theo tôi!”
Cô nhân viên đưa anh và Lâm Huyền Du đến một phòng riêng ở lầu hai.

Căn phòng lấy tông chủ đạo là trắng, bên trong có một bộ bàn ghế sofa và các kệ quần áo, giày dép, túi xách,… cho cả nam lẫn nữ.
Cô nhân viên mỉm cười, một lần nữa hỏi lại: “Quý khách chọn đồ nam hay nữ ạ?”
Dương Hàn Phong lạnh nhạt nhả ra mấy chữ: “Cho cô ấy.”
Lâm Huyền Du bị kéo lên đứng trước mặt anh, cô nhìn nữ nhân viên, mỉm cười: “Ừ… cho tôi.”
Dương Hàn Phong để cô nói chuyện với nhân viên, vòng qua Lâm Huyền Du đến ghế sofa, thản nhiên ngồi xuống.
Nữ nhân viên nhìn cô gật đầu mỉm cười: “Vâng! Mời cô theo tôi!”
Lâm Huyền Du chần chừ một chút rồi cười ngượng nhìn cô nhân viên: “Hơ hơ, cô vào trước đi.

Tôi nói chuyện với anh ấy chút rồi vào sau.”
Dương Hàn Phong quay lại nhìn cô chằm chằm.

Cô nhân viên kia cũng biết mà vâng dạ rồi rời đi.


Lâm Huyền Du nhanh chóng quay lại nhìn Dương Hàn Phong.

Anh cũng nhìn cô, mắt nhỏ trừng mắt lớn.

Dương Hàn Phong hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Huyền Du đáp nhẹ tênh: “Không có tiền!”
Dương Hàn Phong nhìn cô chằm chằm, cứ như muốn nhìn thấu lời nói của Lâm Huyền Du.

Cô không hề sợ hãi, để anh nhìn, mắt hai người giao nhau.
Mắt bé trừng mắt lớn.

Không khí vừa nãy còn ngập tràn ấm áp bây giờ chỉ còn sợ lạnh lẽo cũng tia điện xung đột không ngừng.
Lâm Huyền Du nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn anh mỉm cười.

Dương Hàn Phong cảm thấy cô bây giờ giống như yêu tinh, rõ ràng là cô gây chuyện nhưng cứ như cô chỉ đứng ngoài cuộc hóng hớt.
Anh mím môi thành đường thẳng: “Lâm gia rất giàu.”
Lâm Huyền Du khoanh tay trước ngực, gật đầu đồng ý: “Nhưng tôi không phải người Lâm gia.”
Dương Hàn Phong lại tiếp tục hỏi: “Em mang họ Lâm.”
Lâm Huyền Du nhẹ nhàng cười: “Mang họ Lâm thì sao? Mang họ Lâm cũng chưa chắc là người Lâm gia.”
Dương Hàn Phong im lặng không đáp, thật lâu sau anh lấy ra một cái thẻ đen hình chữ nhật đặt lên mặt bàn bằng kính, lại lên tiếng: “Em giữ đi.”
Lâm Huyền Du bật cười khanh khách: “Dương tiên sinh bao nuôi tôi?”
Dương Hàn Phong không nói gì, im lặng nhìn cô.


Lâm Huyền Du tò mò đến cùng, lại gần anh hỏi lại: “Dương tiên sinh bao nuôi tôi sao?”
Dương Hàn Phong nhếch môi cười, đưa tay kéo lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.

Lâm Huyền Du mất thăng bằng mà ngã nhào lên đùi anh, hai tay Dương Hàn Phong vào qua ôm eo cô.

Tư thế có chút ái muội.
Dương Hàn Phong dựa đầu vào vai cô, giọng nói từ tính, trầm thấp vang vọng bên tai cô: “Đúng vậy.”
Tim Lâm Huyền Du đập lệch một nhịp, sau đó thì không khống chế được mà đập mạnh.

Cả người cô đỏ bừng nếp trong lòng anh cứ như đứa trẻ làm nũng đòi quà.
Ở đây ngoài anh và cô ra chẳng còn ai nếu không cô vì ngại mà đi chầu tổ tiên mất.
Lâm Huyền Du đưa mắt nhìn anh, nụ cười trên môi cứng đờ: “Anh!”
Dương Hàn Phong nhìn cô tức giận mà phồng má, chu môi, làm đủ trò.

Anh đưa mặt lại gần, giọng nói nhẹ nhàng, cả hơi nóng đều phả vào mặt cô: “Hửm?”
Mặt Lâm Huyền Du đỏ lại càng thêm đỏ, hai mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, môi đỏ mọng nước nhấp nháy, hai tay đẩy mạnh mặt Dương Hàn Phong ra: “Nói chuyện thì nói đi! Cần gì lại gần như vậy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương