Trọng Sinh Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan
-
1: Trở Về
Khách sạn Như Ý, phòng 208.
“Chắc cưng nóng lắm, anh cởi giùm cưng.”
Người đàn ông chạm bàn tay vào Lâm Huyền Du, cơ thể cô cứng đờ, tựa hồ như đang bất động.
Động tác của người đàn ông vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục chuyển bị cởi áo cô ra.
Lâm Huyền Du đột nhiên mở to đôi mắt đang mơ màng ra, đập vào mắt cô, thân hình người đàn ông cao, to, vạm vỡ, da màu mật, mái tóc màu đỏ thẫm giống như một con mãnh thú đang điên cuồng săn mồi vậy.
Đặc biệt đôi mắt đỏ, đục ngầu nhuốm màu tình dục.
Đờ cờ mờ, chuyện gì thế này?
Lâm Huyền Du tự chửi thầm trong lòng, cô chẳng phải bị đôi cẩu nam nữ Lâm Tư Tuyết đẩy ra giữa đường, bị tai nạn xe rồi chết sao?
Sao cô lại ở đây?
“Cưng à, em nên chú ý đến anh chứ!”
Nói đoạn, hắn ta nhào đến như con mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày.
Người đàn ông này đối với Lâm Huyền Du có chút quen mắt.
Hắn là người tưởng như sắp làm nhục cô thành công năm cô hai mươi tuổi.
Người này cô nhớ rất rõ, vì hắn mà cuộc đời của cô về sau mới đầy sóng gió.
Gân xanh trên trán Lâm Huyền Du nhảy lên từng vạch.
Hắn ta thấy cô mất tập trung thì liền nhanh chóng đè người cô xuống giường.
Bàn tay không an phận sờ em cô, vuốt ve kích thích.
Lâm Huyền Du đem bàn tay sờ soạng lung tung của hắn đẩy ra, nhưng sức lực của phụ nữ thì không xi nhê gì, anh ta tựa như tảng đá lớn đè trên người cô.
Hắn ta thô bạo xé toạc vạt áo sau lưng cô, cảm giác nóng ran từ bàn tay của hắn khiến cô khẽ rùng mình.
Tay anh ta khẽ vuốt sống lưng cô, gợi lên ham muốn nguyên thủy của con người.
Cô tận dụng lực cả hai cánh tay đẩy cơ thể hắn ra.
“Buông ra...”
“Cưng cần gì phải nôn nóng như vậy, để anh đây giúp cưng thỏa mãn.”
Giọng nói mê hoặc của anh ta làm Lâm Huyền Du cảm thấy buồn nôn.
Cô nhấc cao khuỷu tay đập mạnh vào ngực của hắn khiến hắn ta đau đớn ngã lăn trên sàn.
“A!”
Trước hành động bất ngờ này của cô, hắn ta không kịp tránh nên nhận lấy trọn cú đá đó.
Hắn ta tựa hồ không hài lòng với hành động phản kháng này của cô, khuôn mặt hắn tức giận, đôi mắt đỏ ngầu hiện rõ tia sát ý.
“Cô...”
Lâm Huyền Du nhân lúc anh ta không để thì nhanh như chớp ra sức đập vào gáy khiến hắn ngã nhào ra đất.
Cô cố gắng hít thở không khí.
Sao cô lại trở lại tám năm trước?
Chẳng lẽ Diêm Vương muốn cô xem lại quá khứ?
Hay là cô đã sống lại...!Thật sự là đã sống lại rồi...
Nếu vậy chẳng phải giây tiếp theo Lâm Tư Tuyết sẽ xuất hiện như anh hùng để cứu cô sao?
Kiếp trước, Lâm Tư Tuyết rủ cô đi Bar, rồi âm thầm bỏ thuốc ngủ vào nước của cô, dâng cô cho người đàn ông này.
Sau đó, Lâm Tư Tuyết xuất hiện như một anh hùng giúp đỡ cô.
Tám năm sau, lợi dụng cô xong thì liền giết cô.
Cả cuộc đời cô như một món đồ chơi, mặc cho Lâm Tư Tuyết dày vò!
Là trách cô quá ngu, lại xem Lâm Tư Tuyết thành ân nhân mà tận lực vì cô ta, Lâm Huyền Du dùng cả cuộc đời đổi lấy vinh quang cho cô ta để đổi lại là cái chết!
Diêm Vương cho cô một cơ hội sống lại, tội gì cô lại không nắm bắt?
“Cạch”
Đôi mắt của Lâm Huyền Du sắc lạnh, lòng bàn tay nắm chặt đến mức đau nhói.
Lần này, cô sẽ không để Lâm Tư Tuyết được như ý.
Lâm Tư Tuyết, chị gái yêu giấu, em trở lại rồi! Thù này em sẽ trả chị không thiếu!
“Du Du, em có ở đây không?”
Lâm Tư Tuyết bước vào, gương mặt quyến rũ mê người lại mang theo mấy phần ngây ngô, kiếp trước là trách cô ngây thơ, lại đi tin vào khuôn mặt này không chút do dự mà đặt hết niềm tin vào cô ta.
Lâm Huyền Du đứng sau cánh cửa, khuôn mặt thản nhiên, mang vài phần quỷ dị.
Cô một cú đánh ngay vào gáy Lâm Tư Tuyết khiến cô ta chóng váng mà ngã xuống bất tỉnh.
Cô nhìn Lâm Tư Tuyết, ánh mắt rét lạnh mang đầy căm phẫn, hận không thể giết cô ta ngay lập tức, nhưng cuộc vui còn dài, nhân vật chính chưa thể chưa thể chết được.
Lâm Huyền Du cởi đồ của cô ta mặc vào, áo cô bị tên khốn kia xé rách, cô cũng chẳng thể mặc đồ như vậy ra đường.
Lâm Huyền Du thay đồ xong thì đỡ hai người kia lên giường.
Cô đây là giúp anh ta thỏa mãn nguyện vọng, ngủ cùng hoa khôi Đại học Hữu Hậu.
Phúc mười đời của anh ta đó.
Cô cởi áo của anh ta ra, cơ thể trần trụi của của hai người ở trên giường, Lâm Huyền Du nhìn mà không khỏi ghê tởm.
Kiếp trước, Lâm Tư Tuyết sau này sẽ trở thành người thừa kế của Lâm thị, để có thể mở rộng con đường tiềm năng của Lâm thị, cô ta không ngại mà leo lên giường những lãnh đạo cao cấp trong giới kinh doanh.
Lâm Huyền Du cầm lấy điện thoại của mình, chiếc điện thoại này đã theo cô được mười năm rồi, một cái điện thoại lỗi thời nhưng cô lại không dám mua cái mới.
Cô không có tiền, ngay cả học phí cô cũng phải tự đóng.
Cô dù sao cũng không phải là con ruột của ba Lâm Tư Tuyết, Lâm Uyển.
Mẹ của Lâm Huyền Du là em gái của Lâm Uyển, Lâm Lệ Mỹ.
Mười lăm năm trước, Lâm Lệ Mỹ bị tai nạn xe mất mất nên Lâm Huyền Du được cậu của mình nhận về nuôi.
Tuy cậu đối xử rất tốt với cô nhưng Lâm Tư Tuyết và mẹ cô ta từ nhỏ đang ghen tị với vẻ đẹp trời sinh của cô.
Lúc nhỏ Lâm Huyền Du tuy xinh đẹp nhưng lại rất ngây thơ, nhu nhược nên bị mẹ con Lâm Tu Tuyết đánh đập nhiều năm cũng không nói cho Lâm Uẩn biết, càng không dám phản kháng lại, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Bây giờ cô khác rồi, không còn ngu ngốc như xưa nữa.
Sẽ không để cho bọn họ bắt nạt nữa!
Đôi mắt Lâm Huyền Du hiện đầy vẻ chua chát, tiện tay đạp đôi nam nữ trên giường lại gần như hơn rồi nhấn chụp một tấm hình.
Không biết khi ngày mai cả trường đều biết Lâm Tư Tuyết ngủ với người khác sẽ có biểu cảm như thế nào?
Đặc biệt là phản ứng của Kỳ Minh Hạo sẽ ra sao?
Khóe môi Lâm Huyền Du cong lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, trên môi nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo khiến người ta phải rùng người.
Cô thong thả sải bước ra ngoài, cũng không quên giúp đôi cẩu nam nữ kia đóng cửa phòng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook