Trọng Sinh Tối Cường Thanh Tiên Tôn
8: Ta Chưa Tìm Ngươi Tính Sổ Nay Ngươi Lại Tự Mình Tìm Tới


"Con cờ đầu tiên đã có, cũng nên lên kế hoạch để khấy động cái thế gian này rồi, ha ha ha.

"
Đối với Diệp Thanh, con cờ Hồng Gia Tây Vực này là một bước đầu tiên trong tu chân của hắn.

Con cờ này sẽ thay hắn làm một số việc trong bóng tối, dù cho hắn nói rằng chỉ là giao dịch đôi bên nhưng với cái suy nghĩ của một lão già đứng đầu gia tộc, vì lợi ích gia tộc sẽ hết thảy kết giao hay thậm chí lợi dụng người khác nhằm đoạt được mục đích có lợi cho gia tộc.

Cách làm của Diệp Thanh cũng tương tự như vậy, với hắn, hết thảy nhân sinh là để lợi dụng cho kết quả tốt hơn, thứ có thể lợi dụng thì tận dụng triệt để, thứ có nguy hiểm với bản thân thì tuyệt sát, tuyệt không nương tay thánh mẫu.

Vừa đi trên đường, trong đầu Diệp Thanh tuôn ra những dòng suy tính để tạo nên bản kế hoạch lợi dụng Hồng Gia Tây Vực.

Trước hết, lấy lợi ích trong đống thảo dược có từ Hồng Gia, nếu bọn họ mù mắt thì cũng không quan tâm nhiều, không thiếu những kẻ tài phiệt đang nằm viện, chỉ cần tìm được một tên trong số đó là vừa đủ.


Tuy Diệp Thanh vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng hắn vẫn phân chia tâm thần ra làm hai hay có thể ứng với nhất tâm nhị sở, hắn vẫn chú ý biến hóa xung quanh bản thân mình.

Trong một khắc, có một tiếng bước chân nhẹ nhàng ở đằng sau lưng hắn, tuy Diệp Thanh không muốn để ý đến bước chân này nhưng khí tức từ người đằng sau lưng lại rất quen thuộc, hay có thể nói sự quen thuộc này đã diễn ra trong suốt 10 năm sinh sống tại chung cư kia.

Cộc! cộc! cộc!

Tiếng bước chân càng đến gần, vì bản thân Diệp Thanh đã bước vào Dẫn Khí Cảnh tam tầng, mọi giác quan đều được đẩy cao lên, không một thứ gì có thể vượt qua được con mắt hay đôi tai của Diệp Thanh.

Bất chợt, một đôi tay thanh ngọc nhanh như chớp từ đằng sau định che lại đôi mắt của Diệp Thanh.

Diệp Thanh nhanh tay tóm lấy đôi tay đó, một đôi tay thanh ngọc không tì vết này khiến hắn nhận ra đôi tay này là của ai.

Hắn làm sao có thể quên được đôi tay này chứ, đôi tay này chính là thứ gián tiếp đẩy hắn vào chỗ chết.

Đúng vậy, người đứng đằng sau hắn là thanh mai trúc mã của hắn lúc hắn mới sáu tuổi, thời điểm hắn sáu tuổi, gia đình thiếu nữ này đã chuyển đến đối điện nơi hắn ở.

Tại thời điểm đó, hai nhà khá thân thiết nên hắn thường chạy đến nhà thiếu nữ đằng sau lưng hắn để chơi và ngược lại, cả hai đã thân nhau suốt 10 năm liền.

Bổn tọa không đi tìm ngươi, vậy mà ngươi lại tự mình tìm đến cửa, thú vị.


Đây chính là suy nghĩ trong lòng hắn, đời này chỉ có mẹ mới là người quan trọng nhất với hắn, hết thảy xung quanh phàm là kẻ làm trái ý hắn, hắn đều sẽ tiễn kẻ đó xuống U Minh.

Diệp Thanh hắn muốn một đời này bù đắp cho mẹ đến lúc mẹ tạ thế, hắn không muốn để mẹ đi trên con đường tu hành như hắn, tuy hắn có thể truyền pháp để mẹ hắn tu hành nhưng con đường này chỉ có xương cốt và máu thôi, chỉ một mình hắn đi thôi, hắn không muốn mẹ mình đi trên con đường đó.


Ẩn suy nghĩ đó đi, hắn thay đổi sắc mặt, từ một khuôn mặt có đôi phần tà ác nay chuyển sang một khuôn mặt vui tươi như thấy hảo hữu trước mắt, hắn quay đầu lại nói thiếu nữ đằng sau:
"Đừng chơi đùa kiểu này nữa, cả hai cũng sắp lớn rồi, có còn là trẻ con nữa đâu, Tiểu Nhiên.

"
Hắn duy trì nụ cười đùa với thiếu nữ sau lưng, lời nói này hắn đã gắng gượng lắm mới có thể nói ra, với Diệp Thanh thì người trước mắt hắn tuy có xinh đẹp cỡ nào, yêu kiều cỡ nào, thanh tục thoát lệ cỡ nào thì chung quy chỉ là một con rắn độc mà thôi.

"Ai ya, ai lớn ở đây hả, Tiểu Thanh còn chưa qua sinh nhật 16 nữa, sao có thể gọi là lớn được, phải như ta đây qua 16 rồi lên không còn tính là nhỏ nữa.

"
Thiếu nữ được gọi là Tiểu Nhiên trong miệng của Diệp Thanh đáp lại lời hắn.

Thiếu nữ này tên Chu Vũ Nhiên, không phải con cháu của danh gia vọng tộc nào cả nhưng gia đình của chẳng phải bình thường, ít nhiều cha mẹ nàng có chức vụ cao trong một công ty lớn.

Nếu bổn tọa nhớ không nhầm thì Chu thúc và dì làm việc trong một công ty thuộc quyền sở hữu của Hồng Gia Tây Vực nhỉ, lại thêm thú vị nữa, món đồ chơi này ít nhất cũng có thể khiến ta cảm thấy hứng thú trong thời gian ngắn, chơi xong thì giết vậy.


Những suy nghĩ này của Diệp Thanh không tính là tà ma ngoại đạo gì cả, đây chính là một phần trong đạo tâm của hắn, là một trong những tôn chỉ của hắn, nếu giết được thì giết, tuyệt không lưu thủ.


Những năm tháng khi còn sống trong tiên tông ở tiền thế giúp Diệp Thanh trui rèn một đạo tâm vững chắc, không vì tình cảm nhi nữ tình trường mà lay động đạo tâm.

Cơ sở để Diệp Thanh xây dựng nên đạo tâm vững chắc chính là bắt nguồn một phần từ 【Thiên Nhân Vong Tình】, thứ này chỉ được ghi chép lại trong Kinh Các của tiên tông, không có quá nhiều ghi chép nhưng thứ bắt mắt nhất chính là vong tình, chặt đứt đi toàn bộ tình cảm.

Diệp Thanh dựa vào những ghi chép đó mà sáng tạo nên một quyển tâm kinh nhằm gạt bỏ đi một phần tình cảm của bản thân, khiến bản thân thanh tĩnh, không bị hồng trần vấn đục, thứ này có thể in dấu lên linh hồn khiến linh hồn dù cho có nhập luân hồi chuyển thế cũng không thể xóa bỏ được.

Ngây người một lúc, Diệp Thanh hồi hồn lại, không suy nghĩ nhiều nữa, đối với Chu Vũ Nhiên, hắn giờ đây cũng chẳng có tình cảm gì, dù cho chơi với nhau suốt 10 năm, quảng thời gian đó đối với hắn dù cho là kiếp đầu tiên hay kiếp thứ hai cũng như kiếp này thì mọi thứ cũng chỉ như một cuộn phim mà thôi.

"Được được được, Tiểu Nhiên đã tính là lớn được chưa, mà hôm nay tuy cuối tuần nhưng Tiểu Nhiên không có học thêm gì à, Chu thúc lúc nào cũng bắt ngươi học ngày học đêm mà, sao hôm nay lại được thả vậy ?.

"
Diệp Thanh hỏi đến Chu Vũ Nhiên, trong trí nhớ của hắn, Chu Vũ Nhiên lúc nào cũng bị thúc ép học, dù cho là ngày nghỉ thì cũng phải học thêm nên cả hai đứa lúc đó chỉ có thể chơi với nhau ở trên trường, dù sao cả hai cũng học cùng một trường cấp ba.

Thấy Diệp Thanh hỏi vậy, Chu Vũ Nhiên đáp lại qua loa đại khái vài từ:
"Hôm nay đặc biệt nên không phải học.

"
Cái lý do này với người ngoài chắc chắn là bình thường nhưng trong mắt Diệp Thanh thì chỉ có âm mưu thôi, trong mắt hắn, quanh người Chu Vũ Nhiên tỏa ra khí tức không như người thường nên có.

Cái khí tức này nếu hắn vẫn là một thiếu niên non nớt như kiếp đầu thì chắc chắn sẽ không nhận ra nhưng giờ đây hắn lại nhận ra rất rõ, ở Tu Chân Giới, chỉ có những người nuôi trùng độc mới có được.

Ngay giờ đây, Diệp Thanh hắn nghi ngờ việc bản thân bị rắn cắn chết có hay không trực tiếp liên quan đến Chu Vũ Nhiên chứ không phải là gián tiếp như trước khi hắn chết nghe được từ đám người áo đen.


Khí tức từ Chu Vũ Nhiên có một ít đến từ đạo nuôi trùng độc, mỗi kẻ dưỡng trùng có mỗi cách tu hành khác nhau nhưng chung quy đều dùng người khác làm thức ăn tu luyện, trực tiếp dùng trùng độc hút hết tinh khí và tinh huyết của kẻ khác.


Ngay giờ đây, Diệp Thanh càng đến gần hơn với nguyên nhân bản thân hắn vì sao kiếp đầu tiên lại chết vì rắn cắn, trước kia hắn nghe được có một phần nguyên nhân từ Chu Vũ Nhiên, nay hắn chắc chắn trực tiếp có nguyên nhân trên người Chu Vũ Nhiên hay chính xác hơn là có thể người ra tay giết hắn chính là Chu Vũ Nhiên.

Được trọng sinh lần này chắc chắn có ảnh hưởng đến thiên cơ, nhưng ta chỉ có kí ức ở Tu Chân Giới và kiếp sống 1 tuần ở kiếp đầu, điều này sẽ không thể làm ảnh hưởng đến thiên cơ được hoặc trừ phi hết thảy toàn là thiên ý.


Trong đầu Diệp Thanh giờ có quá nhiều điều cần được phơi bày, hắn muốn biết tất cả nguyên nhân, nguyên nhân bản thân chết, nguyên nhân xuyên không sang Tu Chân Giới, nguyên nhân bản thân lại trọng sinh.

Suy nghĩ nhiều, Diệp Thanh trực tiếp lắc đầu, tản đi mớ suy nghĩ khiến bản thân hắn phiền não.

Ở một bên, Chu Vũ Nhiên thấy Diệp Thanh hành động có điều kì lạ, như thể không còn là Diệp Thanh trước kia nữa, chuyện này với nàng mà nói có thể ảnh hưởng đến kế hoạch sau này, nên thành ra phải giả vờ quan tâm Diệp Thanh một tí.

"Sao vậy, đau đầu à Tiểu Thanh, đau đầu thì về nhà, cùng về đi, đằng nào nhà cả hai chả gần nhau.

"
Diệp Thanh thấy vậy, trong lòng chỉ đúng một câu: Diễn xuất tốt đấy.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương