Giai Chi sực nhớ ra gì đó rồi nghiêng người nhìn vào phía trong.

- Đàn anh sao anh lại ở đây vậy, anh cũng tới đây tập luyện sức khỏe sao?
Cố Dư Mặc mỉm cười nhìn dáng vẻ ngây ngô này của Giai Chi lại nhớ đến chuyện năm xưa, anh từ từ tiến đến lại gần cô đưa tay đặt lên đầu cô xoa trong vô thức, cảm giác mềm mại truyền từ lòng bàn tay cô xông thẳng đến não khiến anh không có cách nào mà kiếm chế được mà vò xù mái tóc ấy lên.

- Thật ra anh ở thầy dạy ở đây, thế còn em thì sao?
Giai Chi ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm không nghĩ là nhìn anh dáng người thư sinh như vậy mà lại là thầy dạy ở đây, cô nuốt lấy một ngụm nước bọt “ực” một tiếng trầm trồ nhìn anh.

- Em hôm nay vô tình đi ngang qua nên vào xem một chút thôi, giờ không còn sớm nữa em xin phép về trước.

- Vậy em có cần anh đưa về không, dù gì em cũng là con gái đi về một mình cũng rất nguy hiểm.

Cố Dư Mặc biết đây là cơ hội tốt để tiếp xúc gần với cô, anh tiến lên muốn chạm vào tay cô nhưng cô nhanh chóng lùi lại còn mỉm cười với anh.

- Không cần đâu đàn anh, em lái xe đến đây mà có thể tự về được anh không cần phải lo đâu.

- Tạm biệt.


Giai Chi vẫy tay tạm biệt anh rồi quay người đi về hướng xe, Dư Mặc nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn ấy làm cho người khác muốn che chở bảo vệ anh tự cười như một kẻ ngốc đứng vẫy tay tạm biệt cô trong lẩm nhẩm hai chữ “tạm biệt” rồi cũng quay người rời đi.

Giai Chi đi đến đứng trước cánh cửa xe chuẩn bị mở ra thì chuông điện thoại reo lên, màn hình điện thoại nhàn nhạt sáng lên trong bầu trời đêm thấy số gọi đến là của bệnh viện khiến cho cô hoảng sợ, tay run run ấn vào nút nghe máy rồi đưa điện thoại lên tai để nghe trong lòng lo lắng không thôi không biết có phải em trai mình xảy ra chuyện gì không.

- Cho hỏi cô có phải là người thân của cô Hạ Thanh không?
Giai Chi nghe thấy người mà cô y tá này nhắc đến không phải là em trai mình vừa thở phào nhẹ nhõm thì cô lại không vui nổi, người cô y tá này vừa nhắc là Hạ Thanh trong đầu cô lúc này đặt ra một dấu hỏi chấm không phải Hạ Thanh cô đã sắp xếp người ở bên cạnh cô ta rồi sao.

- Cho hỏi cô có phải là người nhà của bệnh nhân Hạ Thanh không ạ?
Y tá bên này hỏi không thấy ai trả lời liền hoài nghi nhìn vào màn hình điện thoại thấy vẫn đang chạy cô bèn lên tiếng hỏi lần nữa, Giai Chi bị tiếng gọi của cô y tá kéo ra khỏi những dòng suy nghĩ ấy cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi trả lời.

- Tôi là không phải là người nhà, tôi là bạn của cô ấy.

Cho hỏi cô ấy bị làm sao vậy?
- Bệnh nhân Hạ Thanh bị tai nạn xe đang trong cơn nguy kịch, mời cô đến bệnh viện nhanh chóng làm thủ tục cần thiết cho bệnh nhân.

Giai Chi nghe thấy vậy càng trở nên nghi hoặc sao Hạ Thanh lại có thể bị tai nạn xe được, những người cô sắp xếp ở bên cạnh Hạ Thanh không thấy báo cáo lấy một lời chính tỏ trong này nhất định có vấn đề.

- Tôi biết rồi cảm ơn cô, giờ tôi lập tức tới ngay.

Giai Chi một tay tắt máy một tay mở cánh cửa xe ra, cô vứt điện thoại lên ghế láy phụ bên cạnh còn mình nhanh chóng thắt dây an toàn lái xe với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện.

Ở bên này Gia Thiên đang xem xét tình trạng của Hạ Thanh, cả người cô bê bết máu trên người còn có cả những vết trầy xước bị một bên gãy xương chân.

- Cô mau lau những vết máu trên người bệnh nhân này cho tôi, lau qua xong nhớ thay quần áo bệnh nhân của bệnh viện vào.

Gia Thiên vừa kiểm tra vết thương ở dưới chân của Hạ Thanh vừa bảo y tá bên cạnh nhanh chóng lau qua người cho cô, bức rèm được vén ra một cô ý ta khác bước vào trong tay cầm bảng ghi tình trạng sức khỏe.

- Bác sĩ Hứa, tôi đã liên hệ được với người nhà của bệnh nhân rồi hiện giờ đang trên đường đến.


- Ừ, tôi biết rồi cô cùng với cô y tá kia lau người với thay quần áo cho bệnh nhân này đi rồi chuyển sang phòng khác.

- Vâng.

Gia Thiên đeo ống nghe vắt ngang trên cổ đứng cúi thấp người xuống bóp nhẹ lấy chân của Hạ Thanh qua một lớp vải để kiểm tra vị trí chỗ xương bị gãy, dần dần anh duy chuyển hướng tay từ phần bắp chân đến cổ chân anh cảm giác có cái gì đó không đúng vị trí vết thương dường như bị lệch anh liền vén một góc ống quần lên thấy có vết bầm tím ở gần cổ chân.

- Cô đi sắp lịch đưa bệnh nhân đi chụp x - quang rồi đưa bản chụp đến cho tôi, người nhà của bệnh nhân bao giờ mới đến vậy tôi có việc cần trao đổi riêng với người nhà bệnh nhân.

- Nãy tôi có gọi thì người nhà bệnh nhân bảo đang trên đường đến, để tôi đi gọi lại xem thử người đó đi đến đâu rồi.

Gia Thiên ức đầu day lấy phần thái dương để bình tĩnh, cô y tá tiến lên muốn nói gì đó nhưng anh đưa tay ra phía trước ngăn cản cô ta bước đến phía mình.

- Thôi không cần đâu, tôi cần phải bình tĩnh một chút cô tạm thời đừng làm phiền tôi.

Giai Chi sảy nhanh những bước chân đi đến quầy tiếp tân nhanh chóng hỏi thông tin về Hạ Thanh, sau khi hỏi được thông tin Giai Chi đi theo sự chỉ dẫn của tiếp tân đến được chỗ Hạ Thanh đang ở.

Giai Chi vén tấm rèm che chắn ra thấy Hạ Thanh đang được y tá xử lý qua những vết trầy xước trên người, cô bất giác quay sang bên cạnh nhìn nam bác sĩ có chút quen thuộc ấy khi nam bác sĩ quay người nhìn về phía này.

Hai người mắt đối mắt nhìn nhau động tác day thái dương của Gia Thiên từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, anh chầm chậm buông cánh tay xuống đi đến chỗ cô ân cần hỏi thăm.

- Giai Chi sao cô lại đến đây, cô bị thương chỗ nào sao?

Giai Chi giật mình lắc đầu thay cho câu trả lời cô nhanh chóng bước vào trong kém tấm rèm lại.

- Trùng hợp quá, chúng ta lại gặp anh nữa rồi bác sĩ Hứa.

Giai Chi tiến đến chào hỏi Gia Thiên chỉ hướng vào người đang nằm trên giường ở phía sau nói thêm.

- Tôi hôm nay đến đây vì nhận được điện thoại bệnh viện nói rằng cô ấy bị tai nạn xe nên tôi đến xem tình hình, mà còn anh sao cũng ở đây vậy?
Gia Thiên nhìn theo hướng tay cô chỉ thì ngạc nhiên, không ngờ bệnh nhân anh phụ trách lại là bạn của cô anh mừng thầm trong lòng.

- Thì ra cô là người thân của bệnh nhân này vừa hay tôi là bác sĩ phụ trách của cô ấy, hiện tại tôi có việc muốn trao đổi riêng với cô trong lúc chờ đợi cô ấy đi chụp x - quang.

- Mời cô đi theo tôi.

Chưa kịp để Giai Chi phản ứng trước những ánh mắt của đồng nghiệp Gia Thiên nắm lấy tay Giai Chi kéo cô rời khỏi chỗ đó, mọi người ngạc nhiên dừng hết hành động lại nhìn chằm chằm về phía hai người đang lôi lôi kéo kéo rời đi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương