Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
-
Chương 875: Người tới viếng
Hai năm qua, Tống gia vẫn duy trì mối quan hệ với bọn họ, có chuyện lớn chuyện nhỏ gì xảy ra, Tống gia cũng sai người tới tặng lễ. Dịp lễ tết cũng chưa từng quên. Hai nhà dù không thân mật nhưng vẫn có đáp lễ, duy trì mối quan hệ này. Người không biết nội tình sẽ cho rằng bởi Liên Hoa Nhi từng là con dâu Tống gia, nhưng người chỉ cần biết một chút tin tức sẽ hiểu đây là do mối quan hệ với Trầm gia.
Liên lão gia tử đã mất, Tống Hải Long chắc chắn sẽ đến phúng viếng. Đây là chuyện đã được nhà Liên Mạn Nhi dự đoán từ trước.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang vội vàng đứng dậy đi về nhà cũ, tiểu Thất cũng được dẫn theo. Tuy tiểu Thất còn nhỏ nhưng cũng giống Ngũ Lang năm đó, muốn sớm đi theo cha và ca ca gặp gỡ nhiều người, học tập cách giao tiếp. Sau đó Trương thị cũng đi nhà cũ.
Liên Mạn Nhi không đi, nàng ở lại nói chuyện với Lý thị, còn gọi người hầu trong nhà tới hỏi chuyện mấy ngày qua rồi mới về Tây phòng ngủ bù.
“Chờ ông ngoại và cậu của ta tới thì gọi ta dậy.” Trước khi ngủ, Liên Mạn Nhi đã dặn lại như vậy.
Tới phủ thành mấy ngày, bởi vì bận rộn chuyện mua điền trang và sắp xếp công việc trong điền trang mà Liên Mạn Nhi chưa từng nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa một đêm đi đường xóc nảy không chợp mắt, nàng thật sự mệt mỏi. Nhưng nàng vừa bắt đầu ngủ thì Liên Diệp Nhi tới, sau đó Ngô Vương thị cũng dẫn Liên Chi Nhi tới.
Không ai tới Tây phòng quấy rầy Liên Mạn Nhi nhưng Liên Mạn Nhi vì nghe thấy tiếng động nên đã tỉnh dậy. Nàng vừa chỉnh trang lại vừa thầm lắc đầu thở dài. Đúng như lời của mọi người, trong nhà có người mất, trong vòng mấy ngày cả nhà ai cũng đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi. Làm lễ tang còn phiền toái, mệt nhọc hơn cả tổ chức hôn lễ.
Liên Mạn Nhi đổi một cái váy màu xanh lông vịt, đầu chỉ cài một cái trâm ngọc, hai cây trâm bạc trắng. Cả người không đeo một thứ trang sức nào, đi tới Đông phòng cùng Liên Diệp Nhi nói chuyện với Lý thị trên giường gạch.
“… Mọi người chẳng ai làm gì cả, cứ để hai người bọn họ đánh lộn.” Liên Diệp Nhi kể lại chi tiết chuyện xảy ra lúc Liên lão gia tử phát bệnh cho Liên Mạn Nhi nghe, “Khi đó cha muội bị gọi tới, cha muội liền nhìn ra ông nội không được khỏe, thì ông đã nằm xuống giường nói không ra lời. Cha muội bảo họ dừng tay, họ không nghe ai cả. Bà nội cũng không nhìn ông nội. Chỉ có cha muội liên tiếp can ngăn.”
“Nhất định là không nghĩ tới…” Lý thị nghe xong liền thở dài.
Chu thị và người ở nhà cũ cũng không nghĩ rằng lần này Liên lão gia tử lại bệnh nặng đến thế, nếu không cũng sẽ không trì hoãn như vậy.
Nửa năm nay sức khỏe của Liên lão gia tử vẫn không được tốt, ngã bệnh nhiều lần. Từ khi Liên lão gia tử bị bệnh, Chu thị chăm sóc rất tỉ mỉ. Nhưng bình thường chỉ làm bếp riêng cho Liên lão gia tử chứ những phương diện khác có thể nói là rất sơ ý.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là bà chưa bao giờ lo lắng cho Liên lão gia tử bị bệnh mà thu lại tính tình của mình. Từ trước tới giờ Chu thị không phải là nữ nhân dịu dàng. Mà bệnh của Liên lão gia tử, ăn uống gì đó đều đứng sau việc tâm tình có thoải mái hay không.
Lý do mà mấy lần Liên lão gia tử phát bệnh cũng là do Chu thị và đám người ở nhà cũ ồn ào náo loạn.
“Chuyện trên đời này, nhiều lúc cũng chẳng biết nói thế nào. Đúng là oan nghiệt…” Ngô Vương thị và Lý thị trầm giọng thở dài nói, “Lão gia tử hẳn có thể hưởng phúc một thời gian nữa.”
“Đúng vậy.” Lý thị gật đầu.
Chiều tối, Trương thị dẫn tiểu Thất từ nhà cũ về. Ngũ Lang và Liên Thủ Tín vẫn ở lại nhà cũ.
“Người tới không ít, đều là nghe tin mà đến. Ta đoán chắc mai sẽ còn nhiều hơn.” Trương thị nói. Những người tới phúng viếng trong lời của nàng chính là những người tới vì nhìn mặt Liên Thủ Tín và Ngũ Lang. Ngày mai, tin tức Liên lão gia tử qua đời truyền xa hơn, tất nhiên sẽ có nhiều người tới hơn.
“Chắc chắn rồi.” Ngô Vương thị liền nói.
Đến tối, Trương Thanh Sơn dẫn theo Trương Khánh Niên, Trương Duyên Niên, Trương Vương Thị, Hồ thị, cả nhà đều tới, cả nhà đều mặc áo đen, tất nhiên rất coi trọng đám tang của Liên lão gia tử.
Theo lễ nghi thì Trương gia chỉ cần cử một, hai người đại diện tới là được, sở dĩ cả nhà đều vội vội vàng vàng chạy tới, một mặt tất nhiên là do Trương Thanh Sơn nhớ tới tình cũ với Liên lão gia tử, mặt khác còn là do muốn gặp Liên Thủ Tín và Trương thị.
Liên Mạn Nhi sai người đón Tiểu Long, Tiểu Hổ từ học đường về. Mọi người nói chuyện một lát liền chỉ để lại Liên Chi Nhi ở nhà trông nhà, còn toàn bộ Trương gia, Liên Mạn Nhi, Trương thị, Ngô Vương thị, Liên Diệp Nhi đều tới nhà cũ.
Đến cửa nhà cũ, Trương Thanh Sơn đã lớn tiếng khóc.
“Lão ca ca, sao huynh lại đi sớm như vậy, đệ còn không kịp gặp huynh lần cuối! Lão ca ca của đệ, đệ đau lòng quá.”
Theo tập tục thì người tới viếng, vào cửa sẽ phải khóc. Khóc càng bi thảm, tiếng khóc càng lớn thì càng chứng minh được có quan hệ tốt với người chết, cũng thể hiện rằng người chết có nhân duyên tốt.
Trương Thanh Sơn là trưởng bối, ông vừa mới lên tiếng khóc thì mấy người để tang vội đi từ trong nhà ra đón, đưa Trương Thanh Sơn tới trước linh đường. Trương Thanh Sơn và Liên lão gia tử có địa vị ngang nhau, vì vậy không cần quỳ trước linh đường, chỉ cần thắp ba nén hương. Mấy người để tang dập đầu cảm ơn Trương Thanh Sơn. Sau đó Trương Thanh Sơn ngồi xuống ghế thấp cạnh linh đường, đốt vàng mã cho Liên lão gia tử.
Trương Thanh Sơn vừa đốt một tập vàng mã vừa nhắc tới chuyện ngày trước của Liên lão gia tử, nhắc tới ngày xưa Liên lão gia tử làm chưởng quầy kiêu ngạo, nhân nghĩa ra sao? Giao du rộng lớn như thế nào.
“Lão ca ca của ta là một người tốt, cả đời này đều khó khăn trắc trở. Dù có ra đi sớm thì cũng có thể yên tâm. Con cháu đều có tiền đồ, lão ca ca, huynh cứ yên tâm lên đường đi.” Trương Thanh Sơn nói đến đây lại khóc lớn.
Liên Thủ Tín và mấy người đang để tang cũng khóc hu hu, cùng khóc một trận xong mới có người tới khuyên bảo Trương Thanh Sơn, đỡ Trương Thanh Sơn đi.
Tiếp theo, Trương Khánh Niên, Trương Duyên Niên, Ngô Vương thị và Hồ thị đều lạy trước linh đường, mấy người Liên Thủ Tín cũng dập đầu đáp tạ.
Liên Mạn Nhi vào thượng phòng nhìn một chút, thấy động tác của Liên Thủ Lễ lúc đứng lên hơi cứng ngắc. Liên Diệp Nhi đi cạnh Liên Mạn Nhi, tất nhiên cũng nhìn thấy.
“Cha muội bị cảm lạnh, bệnh vẫn chưa khỏi.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi, giọng không cao không thấp, rất nhiều người bên cạnh đều có thể nghe thấy.
Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy Liên Thủ Tín rất mệt nhọc, sợ hắn không chống đỡ nổi. Nhưng lúc này lại khó mà nói Liên Thủ Tín hay Liên Thủ Lễ nghỉ ngơi. Chỉ có thể chờ lúc ít người tới, để mấy huynh đệ Liên Thủ Tín thay nhau nghỉ ngơi.
Lúc Liên Mạn Nhi ra khỏi thượng phòng còn nhìn vào bên trong một chút. Chu thị vẫn ngồi khoanh chân trên giường gạch, không biết đang nói gì với Đại Chu thị và Tiểu Chu thị đang ngồi cạnh, Thương Hoài Đức cũng ngồi ở mép giường nói chuyện cùng.
Đông phòng đã làm linh đường, mấy người Ngô Ngọc Xương khuyên Chu thị tạm thời chuyển tới Tây phòng nhưng Chu thị nhất định không chịu.
“Đầu giường đặt gần lò sưởi này là của ta, đừng có ai nghĩ tới chuyện tách ta ra.” Chu thị đã không còn nói chuyện khách khí với Ngô Ngọc Xương nữa.
Mọi người đều biết tính của Chu thị, đành để mặc bà.
“Trước kia đã nghe nói tới tính cách của bà nhưng quả là không nhìn thì không biết, cũng quá…” Lúc ấy Trương Thải Vân cũng có mặt, sau khi nhìn thấy liền nói với Liên Mạn Nhi. “Tạm thời chuyển đi hai ngày có làm sao đâu, lời kia của bà khiến cho Ngô đại thúc suýt khó thở. Người ta là người tiếp khách, ai nói chuyện với người ta cũng phải khách khách khí khí…. Dù bà không muốn chuyển thì cũng nên nói khác đi chứ. Bà nói bà muốn nhìn, muốn theo cạnh Liên lão gia tử thì có phải dễ nghe hơn không? Dượng cả cũng dễ xử hơn, không phải sao?”
“Lời này thì tính là gì chứ.” Liên Mạn Nhi xem thường, “Tỷ chưa lớn lên ở đây nên không biết, bà còn quái dị hơn nhiều. Muốn nghe bà nói một câu dễ nghe, lọt tai… là chuyện tuyệt đối không thể.”
“Chao ôi, cô của tỷ mười mấy năm qua sống ra sao chứ? Tỷ nghĩ, một ngày tỷ cũng không sống nổi.” Trương Thải Vân liền nói.
Trương thị nghe Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân nói chuyện này cũng không quá để ý bởi… mấy năm qua nàng cũng quen rồi.
“Bà chính là loại người này. Nhưng cũng phải nói, bà có một điểm tốt là trước mặt sau lưng đều giống nhau, chưa bao giờ nghĩ một đằng nói một nẻo. Ta ghét nhất chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.” Trương thị vừa nói chuyện vừa nhìn về phia Tây thượng phòng.
Người của Trương gia sau khi tế lễ Liên lão gia tử ở linh đường xong liền đến Tây sương phòng ngồi, sau đó Liên Thủ Tín cũng tới nói chuyện với Trương Thanh Sơn.
“Đã chọn được chỗ xây mộ chưa?” Trương Thanh Sơn hỏi Liên Thủ Tín.
“Đã chọn được rồi, nhiều năm trước lão gia tử đã nói, chôn sau phần mộ tổ tiên.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Vậy cũng dễ làm, đã sai người đi đánh mộ chỉ chưa?” Trương Thanh Sơn lại hỏi.
“Vẫn chưa, con định mai đi đánh.” Liên Thủ Tín đáp.
Đánh mộ chỉ là tiếng lóng của việc đào mộ. Mộ của người nông dân rất đơn giản, không cần xây mộ, chỉ cần đào hố rồi chôn.
“Các con nhiều người ít việc, nếu không thì phải sớm đi đánh mộ chỉ. Bây giờ đất cũng không mềm, không dễ đánh mộ.” Trương Thanh Sơn liền nói.
“Vâng, con đã biết. Người đánh mộ chỉ đã sắp xếp xong rồi, chắc đến trưa là có thể xong.” Liên Thủ Tín gật đầu, biết là Trương Thanh Sơn đang nhắc nhở hắn.
Bên này đang nói chuyện thì nghe tiếng ồn ào truyền tới từ cửa lớn, trong đó xen lẫn tiếng khóc lớn của nam nhân, thỉnh thoảng còn có tiếng quát lớn của Liên Kế Tổ.
“Có chuyện gì thế?” Liên Thủ Tín vội đứng lên.
“Tiếng này có chút quen tai.” Liên Diệp Nhi nghiêng đầu, hình như đang hồi tưởng lại âm thanh này.
Một lát sau, tiếng ồn ào và tiếng khóc không những không ngừng mà còn ồn ào hơn, Liên Thủ Tín nói với Trương Thanh Sơn một tiếng, đang định ra ngoài xem thì Ngô Gia Hưng đi vào.
“Là hai huynh đệ Võ gia kia tới viếng, dập đầu trước lão gia tử, đúng lúc Kế Tổ đại ca đứng ở cửa, thấy là hai người họ, không muốn cho hai người họ vào. Người hầu giữ cửa đã giúp ngăn cản nhưng nói gì hai người kia cũng không đi, chỉ quỳ gối khóc.” Ngô Gia Hưng nói với Liên Thủ Tín.
Không ngờ hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu lại tới viếng Liên lão gia tử!
“Bọn họ còn có mặt mũi này sao?” Liên Thủ Tín cau mày nói.
Liên lão gia tử đã mất, Tống Hải Long chắc chắn sẽ đến phúng viếng. Đây là chuyện đã được nhà Liên Mạn Nhi dự đoán từ trước.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang vội vàng đứng dậy đi về nhà cũ, tiểu Thất cũng được dẫn theo. Tuy tiểu Thất còn nhỏ nhưng cũng giống Ngũ Lang năm đó, muốn sớm đi theo cha và ca ca gặp gỡ nhiều người, học tập cách giao tiếp. Sau đó Trương thị cũng đi nhà cũ.
Liên Mạn Nhi không đi, nàng ở lại nói chuyện với Lý thị, còn gọi người hầu trong nhà tới hỏi chuyện mấy ngày qua rồi mới về Tây phòng ngủ bù.
“Chờ ông ngoại và cậu của ta tới thì gọi ta dậy.” Trước khi ngủ, Liên Mạn Nhi đã dặn lại như vậy.
Tới phủ thành mấy ngày, bởi vì bận rộn chuyện mua điền trang và sắp xếp công việc trong điền trang mà Liên Mạn Nhi chưa từng nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa một đêm đi đường xóc nảy không chợp mắt, nàng thật sự mệt mỏi. Nhưng nàng vừa bắt đầu ngủ thì Liên Diệp Nhi tới, sau đó Ngô Vương thị cũng dẫn Liên Chi Nhi tới.
Không ai tới Tây phòng quấy rầy Liên Mạn Nhi nhưng Liên Mạn Nhi vì nghe thấy tiếng động nên đã tỉnh dậy. Nàng vừa chỉnh trang lại vừa thầm lắc đầu thở dài. Đúng như lời của mọi người, trong nhà có người mất, trong vòng mấy ngày cả nhà ai cũng đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi. Làm lễ tang còn phiền toái, mệt nhọc hơn cả tổ chức hôn lễ.
Liên Mạn Nhi đổi một cái váy màu xanh lông vịt, đầu chỉ cài một cái trâm ngọc, hai cây trâm bạc trắng. Cả người không đeo một thứ trang sức nào, đi tới Đông phòng cùng Liên Diệp Nhi nói chuyện với Lý thị trên giường gạch.
“… Mọi người chẳng ai làm gì cả, cứ để hai người bọn họ đánh lộn.” Liên Diệp Nhi kể lại chi tiết chuyện xảy ra lúc Liên lão gia tử phát bệnh cho Liên Mạn Nhi nghe, “Khi đó cha muội bị gọi tới, cha muội liền nhìn ra ông nội không được khỏe, thì ông đã nằm xuống giường nói không ra lời. Cha muội bảo họ dừng tay, họ không nghe ai cả. Bà nội cũng không nhìn ông nội. Chỉ có cha muội liên tiếp can ngăn.”
“Nhất định là không nghĩ tới…” Lý thị nghe xong liền thở dài.
Chu thị và người ở nhà cũ cũng không nghĩ rằng lần này Liên lão gia tử lại bệnh nặng đến thế, nếu không cũng sẽ không trì hoãn như vậy.
Nửa năm nay sức khỏe của Liên lão gia tử vẫn không được tốt, ngã bệnh nhiều lần. Từ khi Liên lão gia tử bị bệnh, Chu thị chăm sóc rất tỉ mỉ. Nhưng bình thường chỉ làm bếp riêng cho Liên lão gia tử chứ những phương diện khác có thể nói là rất sơ ý.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là bà chưa bao giờ lo lắng cho Liên lão gia tử bị bệnh mà thu lại tính tình của mình. Từ trước tới giờ Chu thị không phải là nữ nhân dịu dàng. Mà bệnh của Liên lão gia tử, ăn uống gì đó đều đứng sau việc tâm tình có thoải mái hay không.
Lý do mà mấy lần Liên lão gia tử phát bệnh cũng là do Chu thị và đám người ở nhà cũ ồn ào náo loạn.
“Chuyện trên đời này, nhiều lúc cũng chẳng biết nói thế nào. Đúng là oan nghiệt…” Ngô Vương thị và Lý thị trầm giọng thở dài nói, “Lão gia tử hẳn có thể hưởng phúc một thời gian nữa.”
“Đúng vậy.” Lý thị gật đầu.
Chiều tối, Trương thị dẫn tiểu Thất từ nhà cũ về. Ngũ Lang và Liên Thủ Tín vẫn ở lại nhà cũ.
“Người tới không ít, đều là nghe tin mà đến. Ta đoán chắc mai sẽ còn nhiều hơn.” Trương thị nói. Những người tới phúng viếng trong lời của nàng chính là những người tới vì nhìn mặt Liên Thủ Tín và Ngũ Lang. Ngày mai, tin tức Liên lão gia tử qua đời truyền xa hơn, tất nhiên sẽ có nhiều người tới hơn.
“Chắc chắn rồi.” Ngô Vương thị liền nói.
Đến tối, Trương Thanh Sơn dẫn theo Trương Khánh Niên, Trương Duyên Niên, Trương Vương Thị, Hồ thị, cả nhà đều tới, cả nhà đều mặc áo đen, tất nhiên rất coi trọng đám tang của Liên lão gia tử.
Theo lễ nghi thì Trương gia chỉ cần cử một, hai người đại diện tới là được, sở dĩ cả nhà đều vội vội vàng vàng chạy tới, một mặt tất nhiên là do Trương Thanh Sơn nhớ tới tình cũ với Liên lão gia tử, mặt khác còn là do muốn gặp Liên Thủ Tín và Trương thị.
Liên Mạn Nhi sai người đón Tiểu Long, Tiểu Hổ từ học đường về. Mọi người nói chuyện một lát liền chỉ để lại Liên Chi Nhi ở nhà trông nhà, còn toàn bộ Trương gia, Liên Mạn Nhi, Trương thị, Ngô Vương thị, Liên Diệp Nhi đều tới nhà cũ.
Đến cửa nhà cũ, Trương Thanh Sơn đã lớn tiếng khóc.
“Lão ca ca, sao huynh lại đi sớm như vậy, đệ còn không kịp gặp huynh lần cuối! Lão ca ca của đệ, đệ đau lòng quá.”
Theo tập tục thì người tới viếng, vào cửa sẽ phải khóc. Khóc càng bi thảm, tiếng khóc càng lớn thì càng chứng minh được có quan hệ tốt với người chết, cũng thể hiện rằng người chết có nhân duyên tốt.
Trương Thanh Sơn là trưởng bối, ông vừa mới lên tiếng khóc thì mấy người để tang vội đi từ trong nhà ra đón, đưa Trương Thanh Sơn tới trước linh đường. Trương Thanh Sơn và Liên lão gia tử có địa vị ngang nhau, vì vậy không cần quỳ trước linh đường, chỉ cần thắp ba nén hương. Mấy người để tang dập đầu cảm ơn Trương Thanh Sơn. Sau đó Trương Thanh Sơn ngồi xuống ghế thấp cạnh linh đường, đốt vàng mã cho Liên lão gia tử.
Trương Thanh Sơn vừa đốt một tập vàng mã vừa nhắc tới chuyện ngày trước của Liên lão gia tử, nhắc tới ngày xưa Liên lão gia tử làm chưởng quầy kiêu ngạo, nhân nghĩa ra sao? Giao du rộng lớn như thế nào.
“Lão ca ca của ta là một người tốt, cả đời này đều khó khăn trắc trở. Dù có ra đi sớm thì cũng có thể yên tâm. Con cháu đều có tiền đồ, lão ca ca, huynh cứ yên tâm lên đường đi.” Trương Thanh Sơn nói đến đây lại khóc lớn.
Liên Thủ Tín và mấy người đang để tang cũng khóc hu hu, cùng khóc một trận xong mới có người tới khuyên bảo Trương Thanh Sơn, đỡ Trương Thanh Sơn đi.
Tiếp theo, Trương Khánh Niên, Trương Duyên Niên, Ngô Vương thị và Hồ thị đều lạy trước linh đường, mấy người Liên Thủ Tín cũng dập đầu đáp tạ.
Liên Mạn Nhi vào thượng phòng nhìn một chút, thấy động tác của Liên Thủ Lễ lúc đứng lên hơi cứng ngắc. Liên Diệp Nhi đi cạnh Liên Mạn Nhi, tất nhiên cũng nhìn thấy.
“Cha muội bị cảm lạnh, bệnh vẫn chưa khỏi.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi, giọng không cao không thấp, rất nhiều người bên cạnh đều có thể nghe thấy.
Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy Liên Thủ Tín rất mệt nhọc, sợ hắn không chống đỡ nổi. Nhưng lúc này lại khó mà nói Liên Thủ Tín hay Liên Thủ Lễ nghỉ ngơi. Chỉ có thể chờ lúc ít người tới, để mấy huynh đệ Liên Thủ Tín thay nhau nghỉ ngơi.
Lúc Liên Mạn Nhi ra khỏi thượng phòng còn nhìn vào bên trong một chút. Chu thị vẫn ngồi khoanh chân trên giường gạch, không biết đang nói gì với Đại Chu thị và Tiểu Chu thị đang ngồi cạnh, Thương Hoài Đức cũng ngồi ở mép giường nói chuyện cùng.
Đông phòng đã làm linh đường, mấy người Ngô Ngọc Xương khuyên Chu thị tạm thời chuyển tới Tây phòng nhưng Chu thị nhất định không chịu.
“Đầu giường đặt gần lò sưởi này là của ta, đừng có ai nghĩ tới chuyện tách ta ra.” Chu thị đã không còn nói chuyện khách khí với Ngô Ngọc Xương nữa.
Mọi người đều biết tính của Chu thị, đành để mặc bà.
“Trước kia đã nghe nói tới tính cách của bà nhưng quả là không nhìn thì không biết, cũng quá…” Lúc ấy Trương Thải Vân cũng có mặt, sau khi nhìn thấy liền nói với Liên Mạn Nhi. “Tạm thời chuyển đi hai ngày có làm sao đâu, lời kia của bà khiến cho Ngô đại thúc suýt khó thở. Người ta là người tiếp khách, ai nói chuyện với người ta cũng phải khách khách khí khí…. Dù bà không muốn chuyển thì cũng nên nói khác đi chứ. Bà nói bà muốn nhìn, muốn theo cạnh Liên lão gia tử thì có phải dễ nghe hơn không? Dượng cả cũng dễ xử hơn, không phải sao?”
“Lời này thì tính là gì chứ.” Liên Mạn Nhi xem thường, “Tỷ chưa lớn lên ở đây nên không biết, bà còn quái dị hơn nhiều. Muốn nghe bà nói một câu dễ nghe, lọt tai… là chuyện tuyệt đối không thể.”
“Chao ôi, cô của tỷ mười mấy năm qua sống ra sao chứ? Tỷ nghĩ, một ngày tỷ cũng không sống nổi.” Trương Thải Vân liền nói.
Trương thị nghe Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân nói chuyện này cũng không quá để ý bởi… mấy năm qua nàng cũng quen rồi.
“Bà chính là loại người này. Nhưng cũng phải nói, bà có một điểm tốt là trước mặt sau lưng đều giống nhau, chưa bao giờ nghĩ một đằng nói một nẻo. Ta ghét nhất chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.” Trương thị vừa nói chuyện vừa nhìn về phia Tây thượng phòng.
Người của Trương gia sau khi tế lễ Liên lão gia tử ở linh đường xong liền đến Tây sương phòng ngồi, sau đó Liên Thủ Tín cũng tới nói chuyện với Trương Thanh Sơn.
“Đã chọn được chỗ xây mộ chưa?” Trương Thanh Sơn hỏi Liên Thủ Tín.
“Đã chọn được rồi, nhiều năm trước lão gia tử đã nói, chôn sau phần mộ tổ tiên.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Vậy cũng dễ làm, đã sai người đi đánh mộ chỉ chưa?” Trương Thanh Sơn lại hỏi.
“Vẫn chưa, con định mai đi đánh.” Liên Thủ Tín đáp.
Đánh mộ chỉ là tiếng lóng của việc đào mộ. Mộ của người nông dân rất đơn giản, không cần xây mộ, chỉ cần đào hố rồi chôn.
“Các con nhiều người ít việc, nếu không thì phải sớm đi đánh mộ chỉ. Bây giờ đất cũng không mềm, không dễ đánh mộ.” Trương Thanh Sơn liền nói.
“Vâng, con đã biết. Người đánh mộ chỉ đã sắp xếp xong rồi, chắc đến trưa là có thể xong.” Liên Thủ Tín gật đầu, biết là Trương Thanh Sơn đang nhắc nhở hắn.
Bên này đang nói chuyện thì nghe tiếng ồn ào truyền tới từ cửa lớn, trong đó xen lẫn tiếng khóc lớn của nam nhân, thỉnh thoảng còn có tiếng quát lớn của Liên Kế Tổ.
“Có chuyện gì thế?” Liên Thủ Tín vội đứng lên.
“Tiếng này có chút quen tai.” Liên Diệp Nhi nghiêng đầu, hình như đang hồi tưởng lại âm thanh này.
Một lát sau, tiếng ồn ào và tiếng khóc không những không ngừng mà còn ồn ào hơn, Liên Thủ Tín nói với Trương Thanh Sơn một tiếng, đang định ra ngoài xem thì Ngô Gia Hưng đi vào.
“Là hai huynh đệ Võ gia kia tới viếng, dập đầu trước lão gia tử, đúng lúc Kế Tổ đại ca đứng ở cửa, thấy là hai người họ, không muốn cho hai người họ vào. Người hầu giữ cửa đã giúp ngăn cản nhưng nói gì hai người kia cũng không đi, chỉ quỳ gối khóc.” Ngô Gia Hưng nói với Liên Thủ Tín.
Không ngờ hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu lại tới viếng Liên lão gia tử!
“Bọn họ còn có mặt mũi này sao?” Liên Thủ Tín cau mày nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook