Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
-
Chương 854: Nghĩ Lại Mà Sợ
Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang lấy trứng chọi đá, nên phải nghẹn khuất đồng ý thỏa hiệp. Mà nghẹn khuất lớn như vậy không được phát tiết ra ngoài làm sao mà chịu được, có điều hôm nay, bọn họ lại không dám lấy thêm băng ghế trong nhà ra trút giận. Liên Mạn Nhi mặc dù không có mặt ở tại chỗ xem xét mọi chuyện, nhưng nàng có thể tưởng tượng được ra Liên Thủ Nghĩa quỳ xuống đất gào thét thế nào.
“Vậy ông nội có nói gì đến mấy người ở trong thành hay không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp Nhi.
“Cũng không có nói qua cái gì, chỉ nói chuyện một chút, đã đem mọi chuyện đều giải quyết xong, còn nói chuyện ngày hôm nay coi như chấm dứt, sau này mọi người dù sao vẫn là người một nhà.” Liên Diệp Nhi liền nói cho Liên Mạn Nhi biết, “Ông nội đối với cha Ngân Tỏa rất khách khí ”
Cô gia không thể so với nhi tử, vậy nên không được coi như là người trong nhà. Nghiêm khắc mà nói, khuê nữ đã gả ra khỏi cửa, cũng không thể coi là người trong nhà nữa. Lấy cách đối nhân xử thế cùng đạo đãi khách nhất quán của Liên lão gia tử, đối đãi La Bảo Tài dĩ nhiên sẽ rất khách khí.
Hơn nữa, Chu thị còn không che dấu chút nào mà cho mọi người biết bà tuyệt đối thiên vị Liên Lan Nhi.
Liên Lan Nhi lần này coi như được như ý rồi?! Cho dù không thể vãn hồi lại danh tiếng của Ngân Tỏa, không thể từ Liên gia nhận được bồi thường gì, nhưng nàng quả thật đã trả thù được người một nhà Tứ Lang.
“Ông nội còn nói, còn muốn tiếp tục cưới vợ cho Tứ Lang, dù có tốn nhiều tiền thì cũng phải tìm một cháu dâu thật tốt.” Liên Diệp Nhi lại nói.
“Đương nhiên rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu khen ngợi. Đánh người ta một cái tát rồi cho thêm một viên đường. Liên lão gia tử sở dĩ nói thế là để trấn an người một nhà Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ nói Thương Hoài Đức làm chuyện như vậy là có ý gì?” Liên Diệp Nhi nhích lại gần Liên Mạn Nhi nói, “Tại sao dượng ba lại cố ý đi qua làm người hòa giải, nói cái gì sau này cũng còn là người một nhà, huynh đệ một nhà thì phải đồng tâm. Nói thật dễ nghe. Ông nội nghe lời này còn gật đầu, còn cười. Nhưng mà muội nhìn ra được chỉ da mặt đang cười thôi, nhưng có vẻ như rất miễn cưỡng. Cha mẹ Nha Nhi đều không có cười, còn có cha mẹ Ngân Tỏa, nhìn như cũng không quá vui. Sắc mặt chỉ tốt hơn một chút so với cha mẹ Nha Nhi.”
Liên Mạn Nhi cười không nói lời nào. Trương thị cùng Ngô Vương thị đều lắc đầu than thở.
“Dượng ba cũng quá tích cực rồi, người ta không mời mà ông ấy còn cố ý đi sao?” Liên Mạn Nhi hướng Liên Diệp Nhi nói.
“Là đặc biệt tích cực, nói chuyện rất nhiệt tình so với hai nhà đang nhao nhao kia, còn lớn tiếng hơn, lúc hỗn loạn mà vẫn có thể chen vào nói chuyện một hồi, ông ấy còn cướp lời để mở đầu câu chuyện.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“. . . . . . còn có chuyện này. Người này cũng có khiếu ăn nói nhỉ.” Trương thị liền nói.
Đâu chỉ có khiếu thôi, còn vô cùng nhiệt tình nữa, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm.
“Cái này thì không nói chính xác được.” Ngô Vương thị như có chút suy nghĩ nói.
Nói đến Thương Hoài Đức. Trương thị lập tức lại nghĩ tới Thương Bảo Dung.
“. . . . . . Hiện tại bày ra chuyện kiếm nhà chồng tốt cho Thương Bảo Dung, có thích hợp hay không?” Trương thị liền hỏi Ngô Vương thị.
“. . . . . . vậy thì không liên quan!” Ngô Vương thị chần chờ một chút, liền cười nói, “Chuyện này sau hãy nói. Chủ yếu là ý kiến của đại ca chúng ta, còn có đại tẩu nữa. Tiếp theo mới tới chúng ta. Trong nhà hiện giờ không có người ngoài, nên lời nói của ta cũng truyền không tới bên kia. Ta ăn ngay nói thật, Bảo Dung nha đầu này đứng đắn không tệ, cho dù tuổi hơi lớn hơn một chút, nhưng muốn tìm nhà chồng tốt là chuyện không khó. Chính là. . . . . .”
Ngô Vương thị nói như vậy, liền nhìn Trương thị và Triệu thị cười cười.
” Tính tình của Dì ba, là một cái mô hình khắc đi ra từ lão thái thái của các ngươi. Tốt nhất nên cẩn thận vẫn hơn, nếu mọi chuyện không sao thì tốt. Nếu là vạn nhất có chút không như ý. Chính là nói trở mặt liền trở mặt. Cho dù không nói ngay mặt nhưng cũng sẽ nói sau lưng. Không chừng còn bịa chuyện. Vậy thì lúc đó tổ tông tám đời cũng không được sống yên ổn. . . . . .”
“Ta không phải là thích làm nghề nghiệp làm mai để làm ra tiền , chuyện này nên cẩn thận thì hơn, đắng đo thiệt hơn một chút, ta cũng không tiện nói ra. . . . . .”
Trương thị và Triệu thị đều đồng loạt gật đầu. Nói trắng ra ý của Ngô Vương thị, thì Tiểu Chu thị là người khó hầu hạ, chuyện làm mai cho Thương Bảo Dung, người đứng ra tốt nhất là vợ Ngô Ngọc xương.
Liên Mạn Nhi cúi đầu cười trộm.
“Diệp Nhi, lúc cháu trở lại, bên kia đã ăn cơm chưa?” Triệu thị rốt cuộc tìm được chuyện đáng nói.
“Mang lên bàn rồi, lúc này hẳn là đã ăn.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Vậy cha con có ở lại bên kia ăn không?” Triệu thị liền nói, “Nếu như không có ở laị bên kia ăn, hắn về nhà, mà buổi trưa chúng ta còn chưa có chuẩn bị cơm.”
“Bên đó còn không biết xấu hổ đến nỗi không giữ cha con ở lại ăn.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Nếu không phải là cha con, thì người nào đi vào trong huyện thành làm chân chạy cho ông, chạy tới chạy lui làm trễ nãi bao nhiêu thời gian a. Một bữa cơm mà ông nội còn không nỡ hay sao?”
“Khẳng định được giữ lại bên kia ăn. Mà không phải có mời người khác cùng tới ư, người ta cũng phải mở miệng nói chuyện, làm sao lại để cho cháu trở lại về.” Ngô Vương thị liền nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, nếu chỉ có người một nhà Liên gia, có lẽ còn có thể không giữ Liên Thủ Lễ ăn cơm, nhưng có người ngoài ở đây, mà lại không giữ Liên Thủ Lễ ở lại ăn cơm, vậy thì sẽ làm cho người ta dị nghị. Coi như Chu thị cố ý đuổi Liên Thủ Lễ đi, Liên lão gia tử cũng sẽ đem Liên Thủ Lễ giữ lại.
“Cha cháu ở đó, giống như đắc tội với người ta vậy.” Liên Diệp Nhi vừa tức mình nói, “Cha Nha Nhi làm trò trước mặt những người đó, oán giận cha cháu. Còn nói cha cháu không bênh vực ông ấy, không đem cháu trai vào mắt. Cha cháu trêu người nào chọc người nào a.”
“Nói lúc có mặt mọi người sao?” Ngô Vương thị suy nghĩ một chút, liền nói, “vậy đoán chừng không phải là oán giận cha cháu, mà nói cho người khác nghe.”
“Nhưng khẳng định cũng cũng ghi hận cha cháu. Người khác bọn họ chọc không nổi, cuối cùng liền đem cha cháu ra làm bia đở đạn.” Liên Diệp nhi liền nói.
Ngô Vương thị và Trương thị đều không nói gì, có điều trong lòng các nàng cũng đã đồng ý, Liên Diệp Nhi nói không sai.
Liên Diệp Nhi và các nàng đều nghĩ như nhau. Nàng sở dĩ đồng ý Liên Thủ Tín tránh đi chuyện ngày hôm nay, cũng vì không muốn chạm đến tầng phức tạp này. Mà Liên Thủ Tín chủ động muốn tránh né, cũng chưa chắc không có cái suy nghĩ này.
Liên Thủ Tín không chỉ là chán ghét chuyện Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang cùng Liên Lan nhi trở mặt, lẫn chuyện cố tình làm bại hoại danh tiếng bản thân thanh niên nam nữ, trải qua ngày hôm qua, hắn cũng có thể đoán được kết quả cuối cùng.
Nếu Liên Thủ Tín có mặt tại đó, Liên lão gia tử tất sẽ đem Liên Thủ Tín để dọa Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang.
Mà bây giờ Liên Thủ Tín không có ở đây, Liên lão gia tử có thể áp đảo ở Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang, thật ra thì cũng mượn lợi thế của Liên Thủ Tín.
“Cha cháu không nói cái gì sao? Mọi người hoà giải xong rồi, hắn nên cũng nên trở lại.” Triệu thị chậm rãi nói.
“Là ông nội bảo cha ở lại.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Bà nội còn bảo cháu về nhà chuyển lời để cho Nương đi qua giúp đỡ thổi lửa nấu cơm, cho cha cháu ăn của nhà bọn họ một bữa, bọn họ nhờ cái gì cũng phải làm không công, còn bảo Nương đi qua làm việc dường như muốn lấy trở lại một chút.”
Nói thì như vậy, Liên Mạn Nhi cũng sai người dọn bàn, đem thức ăn bày lên. Mọi người lúc này mới rối rít rửa tay, ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn ăn cơm trưa.
Nhà cũ bên kia, sau khi ăn xong, vợ chồng Liên Lan Nhi liền an vị lên xe đi về huyện thành,.
Chuyện tuy giải quyết xong, nhưng Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, vẫn mặt ủ mày chau như cũ.
Tứ Lang vẫn chưa trở lại. Trước khi ăn cơm, Liên lão gia tử lần lượt cho người đi tìm cũng không tìm được. Liên lão gia tử còn kêu Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đi tìm. Nhưng hai người cứ ngồi yên ở đó không động đậy, nói là đã nhiều người đi tìm, không có tìm được, bọn họ đi tìm cũng là tìm không ra.
Liên Thủ Nghĩa thậm chí còn nói Tứ Lang đã giận quá bỏ đi, nếu không trở lại nữa không phải là càng tốt sao, trong nhà sẽ ít đi một người ăn cơm, cũng không cần xài tiền cho hắn cưới vợ nữa, còn khiến cho Liên Lan Nhi, báo thù thành công cho Ngân Tỏa.
“Đúng như lời nói của mẹ, hắn nên chết ở bên ngoài cho phải, bớt đi một cái tâm bệnh. Ta nên nổ pháo ăn mừng, ăn ngon uống rượu, hắc hắc.”Liên Thủ Nghĩa còn nhếch miệng cười nói.
Lời này nói ra có chút gì đó không đúng. Liên lão gia tử không thể không nói Liên Thủ Nghĩa mấy câu, nhưng tìm từ ngữ cực ôn hòa để nói, Chu thị dĩ nhiên không lên tiếng, nhưng khi khó chịu liền nói lại mấy câu, cũng chỉ là nói hai câu rồi thôi không nói nữa.
Bởi vì trong nhà còn có người, nên buổi chiều hai vợ chồng Liên Lan Nhi còn phải về nhà, vì vậy, hai lần tìm người không được còn trì hoãn chuyện ăn cơm, Liên lão gia tử không thể chờ Tứ Lang liền ăn cơm.
Nhưng Liên lão gia tử còn cố ý dặn dò Tưởng thị, để lại một phần thức ăn ngon cho Tứ lang. Mà nếu chuyện này đặt ở một ngày bình thường khác, Liên lão gia tử căn bản sẽ không đi quản chuyện nhỏ nhặt này.
Hiện tại, mọi người đã giải tán, sắc trời càng ngày càng tối, nhưng Tứ Lang vẫn chưa có trở lại. Liên lão gia tử không ngừng được lo lắng, ngay cả Chu thị, trong lòng cũng không khỏi được có chút hốt hoảng.
“Đứa nhỏ này tính tình vẫn còn quá bướng bỉnh, đừng có suy nghĩ không thông, làm ra chuyện gì. . . . . .” Liên lão gia tử đối với Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ nói. Đám người Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị người ăn cơm xong, liền trở về Đông sương phòng.
“Có nên đi kiếm một vòng hay không?” Liên Thủ Nhân liền nói.
Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ cũng phụ họa theo.
“Vậy các con tìm khắp quanh thôn một lần xem, tìm không thấy thì thôi để mai tìm tiếp hiện giờ trời cũng đã tối rồi?” Liên lão gia tử lo lắng nói.
“Đoán chừng là trốn đi, tên tiểu tử này tính tình bướng bỉnh, nhưng dù có chuyện gì thì trời tối rồi, cũng nên trở lại.” Liên Thủ Nhân lại nói.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ đều an ủi Liên lão gia tử, còn nói Tứ Lang sẽ không có chuyện gì, nhưng Liên lão gia tử vẫn không dễ chịu hơn chút nào.
“. . . . . . Đi đâu không biết? . . . . . . Đứa trẻ này còn nhỏ tâm tư nặng, rất có thể là người mang thù, có khi nào cố tình muốn chặn ở nửa đường muốn hại hai vợ chồng Lan Nhi. . . . .” Chu thị đang dùng khăn đưa lên lau miệng, bấc giác cũng lo lắng nói.
Liên lão gia tử lo lắng Tứ Lang nghĩ không ra sẽ thương tổn chính mình, mà Chu thị lo lắng Tứ Lang sẽ đi thương tổn Liên Lan Nhi.
Bất kể như thế nào, Liên lão gia tử trong đầu vẫn có chút nhớ thương con cháu, thật lòng quan tâm Tứ Lang , mà Chu thị. . . . . . Tứ Lang trong lòng bà, thật sự là nửa điểm cũng không có địa vị. Dĩ nhiên, Tứ Lang không cô độc một mình, trong nhà hắn cò có mấy huynh đệ, bao gồm huynh đệ ruột và đường huynh đệ, ở trong lòng Chu thị đều không có địa vị như nhau.
“Không thể nào!” Liên Thủ Nhân bị Chu thị nói cho sợ hết hồn.
“Đã muộn thế này rồi, đi đâu thì đi nhưng hiện giờ cũng đã nên trở lại. Hắn không phải là muốn làm cướp đường, chẳng lẽ đã vào thành rồi sao?” Chu thị cả kinh một hồi, “Trong nhà Lan nhi chỉ có Kim Tỏa và Ngân Tỏa ở nhà, hắn không phải là đi tìm Ngân Tỏa chứ? Đi theo cậu hắn, chuyện giết người phóng hỏa gì gì mà hắn không làm được a. . . . . .”
Chu thị càng nói càng lo lắng, càng nói càng sợ.
“Không thể nào.” Liên Thủ Nhân liền nói.
“Bà nói mò cái gì vậy, còn thấy không đủ hỗn loạn hay sao ?” Liên lão gia tử dứt khoát trợn mắt nhìn Chu thị một cái nói.
“Ta nói mò, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không may, ông đừng có hối hận.” Chu thị trong tay ôm theo cái khăn lớn, nhìn về phía Liên Thủ Lễ hiện đang ngồi ở trên cái băng ngồi, “Lão Tam a, ngươi theo đường trong thành đuổi theo, nhìn xem một chút có việc gì hay không. . . . . . . Ngươi đuổi theo đại tỷ ngươi cùng đại tỷ phu ngươi, ngươi hãy đi theo bọn họ vào thành, chờ bọn hắn về đến nhà an toàn, ngươi ở lại nhìn nhìn một chút, xem Tứ Lang có thật sự ở trong thành hay không, nếu là không có, ngươi hãy trở về .”
“Ngươi nói cho đại tỷ ngươi biết, để nàng sớm đề phòng cẩn thận vẫn một chút”
“Vậy ông nội có nói gì đến mấy người ở trong thành hay không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp Nhi.
“Cũng không có nói qua cái gì, chỉ nói chuyện một chút, đã đem mọi chuyện đều giải quyết xong, còn nói chuyện ngày hôm nay coi như chấm dứt, sau này mọi người dù sao vẫn là người một nhà.” Liên Diệp Nhi liền nói cho Liên Mạn Nhi biết, “Ông nội đối với cha Ngân Tỏa rất khách khí ”
Cô gia không thể so với nhi tử, vậy nên không được coi như là người trong nhà. Nghiêm khắc mà nói, khuê nữ đã gả ra khỏi cửa, cũng không thể coi là người trong nhà nữa. Lấy cách đối nhân xử thế cùng đạo đãi khách nhất quán của Liên lão gia tử, đối đãi La Bảo Tài dĩ nhiên sẽ rất khách khí.
Hơn nữa, Chu thị còn không che dấu chút nào mà cho mọi người biết bà tuyệt đối thiên vị Liên Lan Nhi.
Liên Lan Nhi lần này coi như được như ý rồi?! Cho dù không thể vãn hồi lại danh tiếng của Ngân Tỏa, không thể từ Liên gia nhận được bồi thường gì, nhưng nàng quả thật đã trả thù được người một nhà Tứ Lang.
“Ông nội còn nói, còn muốn tiếp tục cưới vợ cho Tứ Lang, dù có tốn nhiều tiền thì cũng phải tìm một cháu dâu thật tốt.” Liên Diệp Nhi lại nói.
“Đương nhiên rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu khen ngợi. Đánh người ta một cái tát rồi cho thêm một viên đường. Liên lão gia tử sở dĩ nói thế là để trấn an người một nhà Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ nói Thương Hoài Đức làm chuyện như vậy là có ý gì?” Liên Diệp Nhi nhích lại gần Liên Mạn Nhi nói, “Tại sao dượng ba lại cố ý đi qua làm người hòa giải, nói cái gì sau này cũng còn là người một nhà, huynh đệ một nhà thì phải đồng tâm. Nói thật dễ nghe. Ông nội nghe lời này còn gật đầu, còn cười. Nhưng mà muội nhìn ra được chỉ da mặt đang cười thôi, nhưng có vẻ như rất miễn cưỡng. Cha mẹ Nha Nhi đều không có cười, còn có cha mẹ Ngân Tỏa, nhìn như cũng không quá vui. Sắc mặt chỉ tốt hơn một chút so với cha mẹ Nha Nhi.”
Liên Mạn Nhi cười không nói lời nào. Trương thị cùng Ngô Vương thị đều lắc đầu than thở.
“Dượng ba cũng quá tích cực rồi, người ta không mời mà ông ấy còn cố ý đi sao?” Liên Mạn Nhi hướng Liên Diệp Nhi nói.
“Là đặc biệt tích cực, nói chuyện rất nhiệt tình so với hai nhà đang nhao nhao kia, còn lớn tiếng hơn, lúc hỗn loạn mà vẫn có thể chen vào nói chuyện một hồi, ông ấy còn cướp lời để mở đầu câu chuyện.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“. . . . . . còn có chuyện này. Người này cũng có khiếu ăn nói nhỉ.” Trương thị liền nói.
Đâu chỉ có khiếu thôi, còn vô cùng nhiệt tình nữa, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm.
“Cái này thì không nói chính xác được.” Ngô Vương thị như có chút suy nghĩ nói.
Nói đến Thương Hoài Đức. Trương thị lập tức lại nghĩ tới Thương Bảo Dung.
“. . . . . . Hiện tại bày ra chuyện kiếm nhà chồng tốt cho Thương Bảo Dung, có thích hợp hay không?” Trương thị liền hỏi Ngô Vương thị.
“. . . . . . vậy thì không liên quan!” Ngô Vương thị chần chờ một chút, liền cười nói, “Chuyện này sau hãy nói. Chủ yếu là ý kiến của đại ca chúng ta, còn có đại tẩu nữa. Tiếp theo mới tới chúng ta. Trong nhà hiện giờ không có người ngoài, nên lời nói của ta cũng truyền không tới bên kia. Ta ăn ngay nói thật, Bảo Dung nha đầu này đứng đắn không tệ, cho dù tuổi hơi lớn hơn một chút, nhưng muốn tìm nhà chồng tốt là chuyện không khó. Chính là. . . . . .”
Ngô Vương thị nói như vậy, liền nhìn Trương thị và Triệu thị cười cười.
” Tính tình của Dì ba, là một cái mô hình khắc đi ra từ lão thái thái của các ngươi. Tốt nhất nên cẩn thận vẫn hơn, nếu mọi chuyện không sao thì tốt. Nếu là vạn nhất có chút không như ý. Chính là nói trở mặt liền trở mặt. Cho dù không nói ngay mặt nhưng cũng sẽ nói sau lưng. Không chừng còn bịa chuyện. Vậy thì lúc đó tổ tông tám đời cũng không được sống yên ổn. . . . . .”
“Ta không phải là thích làm nghề nghiệp làm mai để làm ra tiền , chuyện này nên cẩn thận thì hơn, đắng đo thiệt hơn một chút, ta cũng không tiện nói ra. . . . . .”
Trương thị và Triệu thị đều đồng loạt gật đầu. Nói trắng ra ý của Ngô Vương thị, thì Tiểu Chu thị là người khó hầu hạ, chuyện làm mai cho Thương Bảo Dung, người đứng ra tốt nhất là vợ Ngô Ngọc xương.
Liên Mạn Nhi cúi đầu cười trộm.
“Diệp Nhi, lúc cháu trở lại, bên kia đã ăn cơm chưa?” Triệu thị rốt cuộc tìm được chuyện đáng nói.
“Mang lên bàn rồi, lúc này hẳn là đã ăn.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Vậy cha con có ở lại bên kia ăn không?” Triệu thị liền nói, “Nếu như không có ở laị bên kia ăn, hắn về nhà, mà buổi trưa chúng ta còn chưa có chuẩn bị cơm.”
“Bên đó còn không biết xấu hổ đến nỗi không giữ cha con ở lại ăn.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Nếu không phải là cha con, thì người nào đi vào trong huyện thành làm chân chạy cho ông, chạy tới chạy lui làm trễ nãi bao nhiêu thời gian a. Một bữa cơm mà ông nội còn không nỡ hay sao?”
“Khẳng định được giữ lại bên kia ăn. Mà không phải có mời người khác cùng tới ư, người ta cũng phải mở miệng nói chuyện, làm sao lại để cho cháu trở lại về.” Ngô Vương thị liền nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, nếu chỉ có người một nhà Liên gia, có lẽ còn có thể không giữ Liên Thủ Lễ ăn cơm, nhưng có người ngoài ở đây, mà lại không giữ Liên Thủ Lễ ở lại ăn cơm, vậy thì sẽ làm cho người ta dị nghị. Coi như Chu thị cố ý đuổi Liên Thủ Lễ đi, Liên lão gia tử cũng sẽ đem Liên Thủ Lễ giữ lại.
“Cha cháu ở đó, giống như đắc tội với người ta vậy.” Liên Diệp Nhi vừa tức mình nói, “Cha Nha Nhi làm trò trước mặt những người đó, oán giận cha cháu. Còn nói cha cháu không bênh vực ông ấy, không đem cháu trai vào mắt. Cha cháu trêu người nào chọc người nào a.”
“Nói lúc có mặt mọi người sao?” Ngô Vương thị suy nghĩ một chút, liền nói, “vậy đoán chừng không phải là oán giận cha cháu, mà nói cho người khác nghe.”
“Nhưng khẳng định cũng cũng ghi hận cha cháu. Người khác bọn họ chọc không nổi, cuối cùng liền đem cha cháu ra làm bia đở đạn.” Liên Diệp nhi liền nói.
Ngô Vương thị và Trương thị đều không nói gì, có điều trong lòng các nàng cũng đã đồng ý, Liên Diệp Nhi nói không sai.
Liên Diệp Nhi và các nàng đều nghĩ như nhau. Nàng sở dĩ đồng ý Liên Thủ Tín tránh đi chuyện ngày hôm nay, cũng vì không muốn chạm đến tầng phức tạp này. Mà Liên Thủ Tín chủ động muốn tránh né, cũng chưa chắc không có cái suy nghĩ này.
Liên Thủ Tín không chỉ là chán ghét chuyện Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang cùng Liên Lan nhi trở mặt, lẫn chuyện cố tình làm bại hoại danh tiếng bản thân thanh niên nam nữ, trải qua ngày hôm qua, hắn cũng có thể đoán được kết quả cuối cùng.
Nếu Liên Thủ Tín có mặt tại đó, Liên lão gia tử tất sẽ đem Liên Thủ Tín để dọa Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang.
Mà bây giờ Liên Thủ Tín không có ở đây, Liên lão gia tử có thể áp đảo ở Liên Thủ Nghĩa, Tứ Lang, thật ra thì cũng mượn lợi thế của Liên Thủ Tín.
“Cha cháu không nói cái gì sao? Mọi người hoà giải xong rồi, hắn nên cũng nên trở lại.” Triệu thị chậm rãi nói.
“Là ông nội bảo cha ở lại.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Bà nội còn bảo cháu về nhà chuyển lời để cho Nương đi qua giúp đỡ thổi lửa nấu cơm, cho cha cháu ăn của nhà bọn họ một bữa, bọn họ nhờ cái gì cũng phải làm không công, còn bảo Nương đi qua làm việc dường như muốn lấy trở lại một chút.”
Nói thì như vậy, Liên Mạn Nhi cũng sai người dọn bàn, đem thức ăn bày lên. Mọi người lúc này mới rối rít rửa tay, ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn ăn cơm trưa.
Nhà cũ bên kia, sau khi ăn xong, vợ chồng Liên Lan Nhi liền an vị lên xe đi về huyện thành,.
Chuyện tuy giải quyết xong, nhưng Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, vẫn mặt ủ mày chau như cũ.
Tứ Lang vẫn chưa trở lại. Trước khi ăn cơm, Liên lão gia tử lần lượt cho người đi tìm cũng không tìm được. Liên lão gia tử còn kêu Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đi tìm. Nhưng hai người cứ ngồi yên ở đó không động đậy, nói là đã nhiều người đi tìm, không có tìm được, bọn họ đi tìm cũng là tìm không ra.
Liên Thủ Nghĩa thậm chí còn nói Tứ Lang đã giận quá bỏ đi, nếu không trở lại nữa không phải là càng tốt sao, trong nhà sẽ ít đi một người ăn cơm, cũng không cần xài tiền cho hắn cưới vợ nữa, còn khiến cho Liên Lan Nhi, báo thù thành công cho Ngân Tỏa.
“Đúng như lời nói của mẹ, hắn nên chết ở bên ngoài cho phải, bớt đi một cái tâm bệnh. Ta nên nổ pháo ăn mừng, ăn ngon uống rượu, hắc hắc.”Liên Thủ Nghĩa còn nhếch miệng cười nói.
Lời này nói ra có chút gì đó không đúng. Liên lão gia tử không thể không nói Liên Thủ Nghĩa mấy câu, nhưng tìm từ ngữ cực ôn hòa để nói, Chu thị dĩ nhiên không lên tiếng, nhưng khi khó chịu liền nói lại mấy câu, cũng chỉ là nói hai câu rồi thôi không nói nữa.
Bởi vì trong nhà còn có người, nên buổi chiều hai vợ chồng Liên Lan Nhi còn phải về nhà, vì vậy, hai lần tìm người không được còn trì hoãn chuyện ăn cơm, Liên lão gia tử không thể chờ Tứ Lang liền ăn cơm.
Nhưng Liên lão gia tử còn cố ý dặn dò Tưởng thị, để lại một phần thức ăn ngon cho Tứ lang. Mà nếu chuyện này đặt ở một ngày bình thường khác, Liên lão gia tử căn bản sẽ không đi quản chuyện nhỏ nhặt này.
Hiện tại, mọi người đã giải tán, sắc trời càng ngày càng tối, nhưng Tứ Lang vẫn chưa có trở lại. Liên lão gia tử không ngừng được lo lắng, ngay cả Chu thị, trong lòng cũng không khỏi được có chút hốt hoảng.
“Đứa nhỏ này tính tình vẫn còn quá bướng bỉnh, đừng có suy nghĩ không thông, làm ra chuyện gì. . . . . .” Liên lão gia tử đối với Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ nói. Đám người Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị người ăn cơm xong, liền trở về Đông sương phòng.
“Có nên đi kiếm một vòng hay không?” Liên Thủ Nhân liền nói.
Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ cũng phụ họa theo.
“Vậy các con tìm khắp quanh thôn một lần xem, tìm không thấy thì thôi để mai tìm tiếp hiện giờ trời cũng đã tối rồi?” Liên lão gia tử lo lắng nói.
“Đoán chừng là trốn đi, tên tiểu tử này tính tình bướng bỉnh, nhưng dù có chuyện gì thì trời tối rồi, cũng nên trở lại.” Liên Thủ Nhân lại nói.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ đều an ủi Liên lão gia tử, còn nói Tứ Lang sẽ không có chuyện gì, nhưng Liên lão gia tử vẫn không dễ chịu hơn chút nào.
“. . . . . . Đi đâu không biết? . . . . . . Đứa trẻ này còn nhỏ tâm tư nặng, rất có thể là người mang thù, có khi nào cố tình muốn chặn ở nửa đường muốn hại hai vợ chồng Lan Nhi. . . . .” Chu thị đang dùng khăn đưa lên lau miệng, bấc giác cũng lo lắng nói.
Liên lão gia tử lo lắng Tứ Lang nghĩ không ra sẽ thương tổn chính mình, mà Chu thị lo lắng Tứ Lang sẽ đi thương tổn Liên Lan Nhi.
Bất kể như thế nào, Liên lão gia tử trong đầu vẫn có chút nhớ thương con cháu, thật lòng quan tâm Tứ Lang , mà Chu thị. . . . . . Tứ Lang trong lòng bà, thật sự là nửa điểm cũng không có địa vị. Dĩ nhiên, Tứ Lang không cô độc một mình, trong nhà hắn cò có mấy huynh đệ, bao gồm huynh đệ ruột và đường huynh đệ, ở trong lòng Chu thị đều không có địa vị như nhau.
“Không thể nào!” Liên Thủ Nhân bị Chu thị nói cho sợ hết hồn.
“Đã muộn thế này rồi, đi đâu thì đi nhưng hiện giờ cũng đã nên trở lại. Hắn không phải là muốn làm cướp đường, chẳng lẽ đã vào thành rồi sao?” Chu thị cả kinh một hồi, “Trong nhà Lan nhi chỉ có Kim Tỏa và Ngân Tỏa ở nhà, hắn không phải là đi tìm Ngân Tỏa chứ? Đi theo cậu hắn, chuyện giết người phóng hỏa gì gì mà hắn không làm được a. . . . . .”
Chu thị càng nói càng lo lắng, càng nói càng sợ.
“Không thể nào.” Liên Thủ Nhân liền nói.
“Bà nói mò cái gì vậy, còn thấy không đủ hỗn loạn hay sao ?” Liên lão gia tử dứt khoát trợn mắt nhìn Chu thị một cái nói.
“Ta nói mò, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không may, ông đừng có hối hận.” Chu thị trong tay ôm theo cái khăn lớn, nhìn về phía Liên Thủ Lễ hiện đang ngồi ở trên cái băng ngồi, “Lão Tam a, ngươi theo đường trong thành đuổi theo, nhìn xem một chút có việc gì hay không. . . . . . . Ngươi đuổi theo đại tỷ ngươi cùng đại tỷ phu ngươi, ngươi hãy đi theo bọn họ vào thành, chờ bọn hắn về đến nhà an toàn, ngươi ở lại nhìn nhìn một chút, xem Tứ Lang có thật sự ở trong thành hay không, nếu là không có, ngươi hãy trở về .”
“Ngươi nói cho đại tỷ ngươi biết, để nàng sớm đề phòng cẩn thận vẫn một chút”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook