Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
-
Quyển 2 - Chương 287: Áo tơi Thanh Trúc
Dịch: Lạc Đinh Đang
Thú phân tốt xấu, người chia thiện ác, người Ô Chuy nhuốm máu đã không thể coi là ác mà tính thành ma luôn rồi, vậy nên dưới thân kiếm của tu sĩ tu tiên vấn đạo, hóa thành tro bụi.
Vạn năm trước Ô Chuy Quốc bị diệt giờ đây không lưu lại chút dấu vết nào. Thậm chí rất ít người biết bên trên Đề Huyết Nhai từng có một quốc gia.
Nhớ tới chuyện cũ đã qua lâu, thần sắc Bạch Dịch vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có nét cong nơi khóe miệng nhìn qua lạnh lùng thấu xương. Nếu Ô Chuy Quốc vẫn tồn tại, Bạch Dịch cũng không ngại tiếp tục đồ quốc.
Tuy Ô Chuy Quốc đã sớm biến mất vạn năm giữa tuế nguyệt nhưng Quốc chủ Ô Chuy Quốc có che giấu một hóa cảnh cực kỳ kín kẽ, thậm chí ngay cả Bạch Dịch khi đó cũng không phát hiện ra điều gì. Mà chỗ hóa cảnh kia, giờ thành điểm quan trọng của cuộc chiến giành Linh Mạch Thanh châu.
"Nham Tủy Tinh..."
Bạch Dịch hạ giọng, nhíu mày nhìn về phía cửa sổ, trong mắt lóe ra sự khó hiểu.
Hóa cảnh trong Đề Huyết Nhai có Nham Tủy Tinh, chuyện này Bạch Dịch không nghĩ nữa, khiến hắn thấy khó hiểu là số lượng Nham Tủy Tinh.
Bảo tàng của Quốc chủ Ô Chuy Quốc dù có cất giấu vô số kỳ trân dị bảo, nhưng mấy trăm năm qua Tu chân giả Thanh châu tìm hiểu thăm dò đủ để bào rỗng hóa cảnh kia. Sao đến giờ, hóa cảnh vẫn tồn tại lượng lớn Nham Tủy Tinh?
Là bảo tàng thì sớm muộn gì cũng có ngày bị quét sạch. Không có bảo tàng nào trong thiên hạ tồn tại tầng tầng lớp lớp dị bảo được. Nếu tìm kiếm mấy trăm năm vẫn không có dọn sạch hóa cảnh này của Quốc chủ Ô Chuy Quốc, vậy chỉ có hai khả năng.
Linh khí trong bảo tàng có thể liên tục súc tích ra Nham Tủy Tinh; hoặc là, trong mấy năm nay vì lý do nào đó Nham Tủy Tinh trong bảo tàng liên tục được người ta cho thêm vào.
Nghĩ tới hai loại khả năng này, sắc mặt Bạch Dịch bắt đầu trở nên âm trầm.
Tốt nhất là bảo tàng Quốc chủ Ô Chuy Quốc này rơi vào khả năng thứ nhất, bên trong tồn tại Linh khí đặc thù hoặc dị bảo có thể súc tích ra Nham Tủy Tinh. Còn rơi vào khả năng thứ hai, như vậy cách mười năm chỗ này sẽ cắn nuốt sạch lượng lớn tu sĩ Trúc Cơ trong bảo tàng, có lẽ ẩn giấu âm mưu không muốn ai biết.
Tầm mắt và tâm trí Bạch Dịch không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh. Hắn có thể nhìn ra điểm khác lạ không có nghĩa Tu chân giả khác cũng nhìn ra.
Mạch suy nghĩ bị tiếng rao to nhỏ bên đường quấy nhiễu, Bạch Dịch không nghĩ nhiều nữa, rời khỏi tửu lâu bán Linh tửu này.
Toàn bộ hai bên đường đều là quầy hàng của Tu Chân giả, bày trên quầy hàng không phải là Linh thảo tài liệu mà là một loại áo tơi được chế từ Thanh Trúc.
Áo tơi vốn dùng để che mưa chắn gió xuất hiện trên quầy hàng của Tu Chân giả, vốn nhìn khá kỳ dị. Chẳng qua áo tơi được chế từ Thanh trúc này được bày trên vô số quầy hàng, vậy chỉ biểu thị một thứ.
Loại áo tơi Thanh Trúc này tất sẽ có công dụng khác bình thường.
Quanh năm Đề Huyết Nhai bị huyết vụ bao phủ, dưới đáy vực hóa cảnh, Huyết Sát Chi Khí còn nồng đậm hơn bên ngoài, thậm chí còn xuất hiện kỳ cảnh mưa phùn huyết sắc.
Mỗi lần diễn ra cuộc chiến giành Linh mạch đều có ngàn vạn tu sĩ vẫn lạc giữa hóa cảnh. Thi thể mục nát nhiều năm cộng với sát khí lúc các tu sĩ chém giết càng khiến Huyết Sát Chi Khí nồng đậm hơn.
Khí tức Huyết Sát tăng thêm từng năm lại không tản đi đâu được trong hóa cảnh này, vì vậy tạo thành một loại mưa huyết sát có thể ăn mòn bản thể tu sĩ.
Có thể cường giả Kim Đan không để ý tới mưa máu này, nhưng một khi Tu chân giả trình độ Trúc Cơ dính mưa máu quá lâu sẽ bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng. Chẳng may Huyết Sát Chi Khí xâm nhập vào kinh mạch tim phổi, tu sĩ Trúc Cơ sẽ bị khí tức Huyết Sát xóa đi tâm trí, trở thành một cái xác không hồn chỉ biết giết chóc.
Quanh Đề Huyết Nhai, ở một số địa vực ít huyết vụ có mọc một loại Thanh Trúc kỳ dị, loại Thanh Trúc này trải qua trăm ngàn năm gây giống đã dần thích ứng với sự tồn tại của Huyết Sát Chi Khí, thậm chí có vài đoạn Thanh Trúc ngắn còn cản được sự ăn mòn của Huyết Sát Chi Khí, có loại còn hấp thu một ít Huyết Sát Chi Khí làm chất dinh dưỡng.
Chế loại Thanh Trúc này thành áo tơi là hoàn toàn chống được mưa máu trong hóa cảnh, vì vậy mỗi lần diễn ra cuộc chiến giành Linh mạch đều có rất nhiều Tu Chân giả mạo hiểm tiếp cận quanh Đề Huyết Nhai chỉ vì thu thập chút ít đoạn ngắn Thanh Trúc để luyện chế thành áo tơi bán ra. Một chiếc áo tơi cực mỏng đã bán được ba bốn mươi Linh Thạch cấp thấp, nếu áo tơi được chế từ đoạn trúc dày đặc thượng phẩm, gần như có thể bán được trên trăm Linh Thạch.
Phàm là Tu Chân giả tham dự cuộc chiến giành Linh mạch, nhất định phải mặc áo tơi Thanh Trúc này. Trước đó Thương Vân Tông cấp Linh Thạch cho đệ tử tham gia cuộc chiến giành Linh mạch đã gộp luôn phí tổn mua sắm áo tơi Thanh Trúc vào.
Trên dưới một trăm Linh Thạch cấp thấp, cường giả cảnh giới Kim Đan không ai để mắt, tu sĩ Trúc Cơ cũng không coi trọng lắm. Nhưng đối với Tu chân giả Luyện Khí kỳ, trăm khối Linh Thạch cấp thấp là cái giá lớn, vì vậy vài ngày trước cuộc chiến giành Linh mạch đều có lượng lớn tu sĩ Luyện Khí kỳ hoặc Trúc Cơ sơ kỳ mạo hiểm tiến vào Thái Hằng sơn mạch, chỉ vì chặt được ít Thanh Trúc, luyện chế thành áo tơi bán ra.
Lúc ở trong tửu lâu Bạch Dịch đã nghe nói công dụng của áo tơi, lúc này hắn cũng muốn mua một chiếc.
Dùng Linh lực chống lại Huyết Sát Chi Khí không phải chuyện khó với Bạch Dịch. Nhưng cuộc chiến giành Linh mạch mất tới hơn mười ngày, không phải lúc nào cũng vận chuyển Linh lực ngăn cản đám Huyết Sát Chi Khí kia được.
Nhập gia tùy tục, Bạch Dịch cũng không ngoại lệ, huống chi là liên quan đến quyền sở hữu một Linh mạch.
Bạch Dịch tới đây không phải vì tông môn tuyên bố ban thưởng đẫm máu, mục đích của hắn là muốn Thương Vân Tông đoạt được quyền sử dụng Linh mạch cao giai trong mười năm. Mà để đạt được mục đích này, máu tanh trong đó khó mà tưởng tượng.
Thiếu niên đi đầu đường giống như một vị công tử văn nhã, dáng người hơi gầy khiến khi hắn đứng thẳng người trông vừa hiền lành vừa gầy yếu. Chẳng qua không ai biết, chính cơ thể thon gầy này sẽ dẫn động một cuộc gió tanh mưa máu rợn người.
Đa số hàng bày bán áo tơi Thanh Trúc đều là tán tu cấp thấp, những tán tu Tu Chân Giới không có tông môn cố định, tất cả tài nguyên tu luyện đều phải do chính mình tự tìm kiếm. Mà cuộc chiến giành Linh mạch lần này cần có áo tơi Thanh Trúc, không thể nghi ngờ đây là cơ hội phát tài tốt của tán tu cấp thấp.
Chỉ cần tìm được ít Thanh Trúc cạnh Đề Huyết Nhai, không cần gắng sức nhiều đã luyện chế thành áo tơi giá trị xa xỉ. Chuyện tốt thế này gần như không ai bỏ qua. Tuy Thái Hằng sơn mạch cực kỳ nguy hiểm nhưng nó vẫn không đủ sức cản bước chân của đám tán tu này.
Người đến người đi trong trấn nhỏ, Tu Chân giả bộ dáng khác nhau di chuyển không ngừng. Nơi đây có rất ít thân ảnh cường giả Nguyên Anh, nhưng tu sĩ Kim Đan không hiếm thấy, càng nhiều hơn là tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí kỳ cấp thấp.
Dù sao cũng thịnh hội giao dịch mười năm một lần, trong trấn nhỏ xuất hiện tu sĩ Kim Đan chẳng có gì lạ. Không chỉ tu sĩ Thanh châu, ngẫu nhiên cũng xuất hiện Tu Chân giả hai đại châu khác trong tiểu trấn.
Càng là nơi tu sĩ tụ tập, càng có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa Tu Chân giả và phàm nhân
Trong trấn nhỏ, không chỉ hình dáng các tu sĩ khác nhau, trang phục còn khác nữa. Có người mặc đạo bào, có người giáp da phủ đầy thân, cũng có người mặc như nhà nông, thậm chí còn thấy Tu Chân giả như lưu manh bên đường. Có tu sĩ lưng đeo đao to kiếm rộng, cũng có khối Tu Chân giả mang Linh thú đi dạo trên đường.
Tu Chân giả đến từ các nơi hội tụ ở đây khiến thị trấn trong núi này có phần náo nhiệt. Bạch Dịch hòa vào dòng người trong trấn nhỏ, cũng như một tu sĩ cấp thấp khác, chọn áo tơi được chế tác tốt.
Lộc cộc, lộc cộc.
Tiếng bánh xe bên đường vang lên, một chiếc xe ngựa giản dị chạy qua người Bạch Dịch.
Nếu như trong đám tu sĩ trên đường kẻ quái dị nhất một vị tráng hán ngư dân trên người vẽ đầy đồ đằng kỳ quái, sau lưng lại đeo xiên cá, vậy sau khi xe ngựa này tới, nó trở thành kỳ cảnh quái dị nhất trong toàn bộ trấn nhỏ.
Bởi vì người kéo xe không phải ngựa, mà là một con thỏ cao hơn nửa người trưởng thành.
Thú phân tốt xấu, người chia thiện ác, người Ô Chuy nhuốm máu đã không thể coi là ác mà tính thành ma luôn rồi, vậy nên dưới thân kiếm của tu sĩ tu tiên vấn đạo, hóa thành tro bụi.
Vạn năm trước Ô Chuy Quốc bị diệt giờ đây không lưu lại chút dấu vết nào. Thậm chí rất ít người biết bên trên Đề Huyết Nhai từng có một quốc gia.
Nhớ tới chuyện cũ đã qua lâu, thần sắc Bạch Dịch vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có nét cong nơi khóe miệng nhìn qua lạnh lùng thấu xương. Nếu Ô Chuy Quốc vẫn tồn tại, Bạch Dịch cũng không ngại tiếp tục đồ quốc.
Tuy Ô Chuy Quốc đã sớm biến mất vạn năm giữa tuế nguyệt nhưng Quốc chủ Ô Chuy Quốc có che giấu một hóa cảnh cực kỳ kín kẽ, thậm chí ngay cả Bạch Dịch khi đó cũng không phát hiện ra điều gì. Mà chỗ hóa cảnh kia, giờ thành điểm quan trọng của cuộc chiến giành Linh Mạch Thanh châu.
"Nham Tủy Tinh..."
Bạch Dịch hạ giọng, nhíu mày nhìn về phía cửa sổ, trong mắt lóe ra sự khó hiểu.
Hóa cảnh trong Đề Huyết Nhai có Nham Tủy Tinh, chuyện này Bạch Dịch không nghĩ nữa, khiến hắn thấy khó hiểu là số lượng Nham Tủy Tinh.
Bảo tàng của Quốc chủ Ô Chuy Quốc dù có cất giấu vô số kỳ trân dị bảo, nhưng mấy trăm năm qua Tu chân giả Thanh châu tìm hiểu thăm dò đủ để bào rỗng hóa cảnh kia. Sao đến giờ, hóa cảnh vẫn tồn tại lượng lớn Nham Tủy Tinh?
Là bảo tàng thì sớm muộn gì cũng có ngày bị quét sạch. Không có bảo tàng nào trong thiên hạ tồn tại tầng tầng lớp lớp dị bảo được. Nếu tìm kiếm mấy trăm năm vẫn không có dọn sạch hóa cảnh này của Quốc chủ Ô Chuy Quốc, vậy chỉ có hai khả năng.
Linh khí trong bảo tàng có thể liên tục súc tích ra Nham Tủy Tinh; hoặc là, trong mấy năm nay vì lý do nào đó Nham Tủy Tinh trong bảo tàng liên tục được người ta cho thêm vào.
Nghĩ tới hai loại khả năng này, sắc mặt Bạch Dịch bắt đầu trở nên âm trầm.
Tốt nhất là bảo tàng Quốc chủ Ô Chuy Quốc này rơi vào khả năng thứ nhất, bên trong tồn tại Linh khí đặc thù hoặc dị bảo có thể súc tích ra Nham Tủy Tinh. Còn rơi vào khả năng thứ hai, như vậy cách mười năm chỗ này sẽ cắn nuốt sạch lượng lớn tu sĩ Trúc Cơ trong bảo tàng, có lẽ ẩn giấu âm mưu không muốn ai biết.
Tầm mắt và tâm trí Bạch Dịch không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh. Hắn có thể nhìn ra điểm khác lạ không có nghĩa Tu chân giả khác cũng nhìn ra.
Mạch suy nghĩ bị tiếng rao to nhỏ bên đường quấy nhiễu, Bạch Dịch không nghĩ nhiều nữa, rời khỏi tửu lâu bán Linh tửu này.
Toàn bộ hai bên đường đều là quầy hàng của Tu Chân giả, bày trên quầy hàng không phải là Linh thảo tài liệu mà là một loại áo tơi được chế từ Thanh Trúc.
Áo tơi vốn dùng để che mưa chắn gió xuất hiện trên quầy hàng của Tu Chân giả, vốn nhìn khá kỳ dị. Chẳng qua áo tơi được chế từ Thanh trúc này được bày trên vô số quầy hàng, vậy chỉ biểu thị một thứ.
Loại áo tơi Thanh Trúc này tất sẽ có công dụng khác bình thường.
Quanh năm Đề Huyết Nhai bị huyết vụ bao phủ, dưới đáy vực hóa cảnh, Huyết Sát Chi Khí còn nồng đậm hơn bên ngoài, thậm chí còn xuất hiện kỳ cảnh mưa phùn huyết sắc.
Mỗi lần diễn ra cuộc chiến giành Linh mạch đều có ngàn vạn tu sĩ vẫn lạc giữa hóa cảnh. Thi thể mục nát nhiều năm cộng với sát khí lúc các tu sĩ chém giết càng khiến Huyết Sát Chi Khí nồng đậm hơn.
Khí tức Huyết Sát tăng thêm từng năm lại không tản đi đâu được trong hóa cảnh này, vì vậy tạo thành một loại mưa huyết sát có thể ăn mòn bản thể tu sĩ.
Có thể cường giả Kim Đan không để ý tới mưa máu này, nhưng một khi Tu chân giả trình độ Trúc Cơ dính mưa máu quá lâu sẽ bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng. Chẳng may Huyết Sát Chi Khí xâm nhập vào kinh mạch tim phổi, tu sĩ Trúc Cơ sẽ bị khí tức Huyết Sát xóa đi tâm trí, trở thành một cái xác không hồn chỉ biết giết chóc.
Quanh Đề Huyết Nhai, ở một số địa vực ít huyết vụ có mọc một loại Thanh Trúc kỳ dị, loại Thanh Trúc này trải qua trăm ngàn năm gây giống đã dần thích ứng với sự tồn tại của Huyết Sát Chi Khí, thậm chí có vài đoạn Thanh Trúc ngắn còn cản được sự ăn mòn của Huyết Sát Chi Khí, có loại còn hấp thu một ít Huyết Sát Chi Khí làm chất dinh dưỡng.
Chế loại Thanh Trúc này thành áo tơi là hoàn toàn chống được mưa máu trong hóa cảnh, vì vậy mỗi lần diễn ra cuộc chiến giành Linh mạch đều có rất nhiều Tu Chân giả mạo hiểm tiếp cận quanh Đề Huyết Nhai chỉ vì thu thập chút ít đoạn ngắn Thanh Trúc để luyện chế thành áo tơi bán ra. Một chiếc áo tơi cực mỏng đã bán được ba bốn mươi Linh Thạch cấp thấp, nếu áo tơi được chế từ đoạn trúc dày đặc thượng phẩm, gần như có thể bán được trên trăm Linh Thạch.
Phàm là Tu Chân giả tham dự cuộc chiến giành Linh mạch, nhất định phải mặc áo tơi Thanh Trúc này. Trước đó Thương Vân Tông cấp Linh Thạch cho đệ tử tham gia cuộc chiến giành Linh mạch đã gộp luôn phí tổn mua sắm áo tơi Thanh Trúc vào.
Trên dưới một trăm Linh Thạch cấp thấp, cường giả cảnh giới Kim Đan không ai để mắt, tu sĩ Trúc Cơ cũng không coi trọng lắm. Nhưng đối với Tu chân giả Luyện Khí kỳ, trăm khối Linh Thạch cấp thấp là cái giá lớn, vì vậy vài ngày trước cuộc chiến giành Linh mạch đều có lượng lớn tu sĩ Luyện Khí kỳ hoặc Trúc Cơ sơ kỳ mạo hiểm tiến vào Thái Hằng sơn mạch, chỉ vì chặt được ít Thanh Trúc, luyện chế thành áo tơi bán ra.
Lúc ở trong tửu lâu Bạch Dịch đã nghe nói công dụng của áo tơi, lúc này hắn cũng muốn mua một chiếc.
Dùng Linh lực chống lại Huyết Sát Chi Khí không phải chuyện khó với Bạch Dịch. Nhưng cuộc chiến giành Linh mạch mất tới hơn mười ngày, không phải lúc nào cũng vận chuyển Linh lực ngăn cản đám Huyết Sát Chi Khí kia được.
Nhập gia tùy tục, Bạch Dịch cũng không ngoại lệ, huống chi là liên quan đến quyền sở hữu một Linh mạch.
Bạch Dịch tới đây không phải vì tông môn tuyên bố ban thưởng đẫm máu, mục đích của hắn là muốn Thương Vân Tông đoạt được quyền sử dụng Linh mạch cao giai trong mười năm. Mà để đạt được mục đích này, máu tanh trong đó khó mà tưởng tượng.
Thiếu niên đi đầu đường giống như một vị công tử văn nhã, dáng người hơi gầy khiến khi hắn đứng thẳng người trông vừa hiền lành vừa gầy yếu. Chẳng qua không ai biết, chính cơ thể thon gầy này sẽ dẫn động một cuộc gió tanh mưa máu rợn người.
Đa số hàng bày bán áo tơi Thanh Trúc đều là tán tu cấp thấp, những tán tu Tu Chân Giới không có tông môn cố định, tất cả tài nguyên tu luyện đều phải do chính mình tự tìm kiếm. Mà cuộc chiến giành Linh mạch lần này cần có áo tơi Thanh Trúc, không thể nghi ngờ đây là cơ hội phát tài tốt của tán tu cấp thấp.
Chỉ cần tìm được ít Thanh Trúc cạnh Đề Huyết Nhai, không cần gắng sức nhiều đã luyện chế thành áo tơi giá trị xa xỉ. Chuyện tốt thế này gần như không ai bỏ qua. Tuy Thái Hằng sơn mạch cực kỳ nguy hiểm nhưng nó vẫn không đủ sức cản bước chân của đám tán tu này.
Người đến người đi trong trấn nhỏ, Tu Chân giả bộ dáng khác nhau di chuyển không ngừng. Nơi đây có rất ít thân ảnh cường giả Nguyên Anh, nhưng tu sĩ Kim Đan không hiếm thấy, càng nhiều hơn là tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí kỳ cấp thấp.
Dù sao cũng thịnh hội giao dịch mười năm một lần, trong trấn nhỏ xuất hiện tu sĩ Kim Đan chẳng có gì lạ. Không chỉ tu sĩ Thanh châu, ngẫu nhiên cũng xuất hiện Tu Chân giả hai đại châu khác trong tiểu trấn.
Càng là nơi tu sĩ tụ tập, càng có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa Tu Chân giả và phàm nhân
Trong trấn nhỏ, không chỉ hình dáng các tu sĩ khác nhau, trang phục còn khác nữa. Có người mặc đạo bào, có người giáp da phủ đầy thân, cũng có người mặc như nhà nông, thậm chí còn thấy Tu Chân giả như lưu manh bên đường. Có tu sĩ lưng đeo đao to kiếm rộng, cũng có khối Tu Chân giả mang Linh thú đi dạo trên đường.
Tu Chân giả đến từ các nơi hội tụ ở đây khiến thị trấn trong núi này có phần náo nhiệt. Bạch Dịch hòa vào dòng người trong trấn nhỏ, cũng như một tu sĩ cấp thấp khác, chọn áo tơi được chế tác tốt.
Lộc cộc, lộc cộc.
Tiếng bánh xe bên đường vang lên, một chiếc xe ngựa giản dị chạy qua người Bạch Dịch.
Nếu như trong đám tu sĩ trên đường kẻ quái dị nhất một vị tráng hán ngư dân trên người vẽ đầy đồ đằng kỳ quái, sau lưng lại đeo xiên cá, vậy sau khi xe ngựa này tới, nó trở thành kỳ cảnh quái dị nhất trong toàn bộ trấn nhỏ.
Bởi vì người kéo xe không phải ngựa, mà là một con thỏ cao hơn nửa người trưởng thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook