Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
-
Quyển 1 - Chương 12: Thành Thanh Thủy
Dịch giả: Tiếu Tiếu
Tin tức về “tiên gia đại khảo” [1] khiến cho Bạch Ngọc hết sức tò mò. Lúc làm việc, ngẫu nhiên nàng biết được địa điểm diễn ra cuộc thi là ở thành Thanh Thuỷ cách đây hơn trăm dặm. Những người nghèo khổ như Bạch gia cơ bản sẽ không tới tham gia.
Chưa nói đường xá xa xôi, cần phải thuê xe ngựa, cho dù đến được thành Thanh Thủy thì những người nghèo cũng không có tiền thuê trọ.
- Ca, hay là chúng ta tham gia thi Hương?
Bạch Ngọc cân nhắc giữa việc thành tiên và làm cử nhân, lo lắng nói:
- Người phàm mấy ai có thể trở thành tiên? Số chúng ta cũng không tốt như vậy. Tiểu vương gia có tiên nhân chỉ dẫn đã lâu mà cong không đỗ, huống chi là dân chúng nghèo khổ.
Thứ Bạch Ngọc chờ mong là ca ca mình có thể thi đỗ cử nhân, tương lai làm một vị quan nho nhỏ, vậy là huynh muội hai người không phải lo cơm áo, không bị người bắt nạt nữa.
Bạch Ngọc tin tưởng ca ca một cách mù quáng. Nàng luôn cho rằng sau này ca ca nhất định có thể trở thành một nhân vật lớn, mà tiêu chuẩn của nhân vật lớn chính là một vị quan to như Huyện lão gia. Nhân vật chỉ có trong truyền thuyết như tiên gia đã không tồn tại trong suy nghĩ của nàng từ lâu rồi.
Cô bé cũng không biết, ca ca của nàng không phải nhân vật lớn mà là một nhân vật rất rất lớn, một “Nhân giới đỉnh phong” [2] mà tất cả cường giả trong thiên hạ đều phải kính ngưỡng!
Nhìn bộ dáng lo lắng của muội muội, Bạch Dịch nhẹ nhàng cười:
- Nha đầu ngốc, nếu ta vượt qua được “Tiên gia đại khảo”, vậy thì muội chính là muội muội của một người tu chân rồi. Giống như lão Phí vậy, là người mà ngay cả Cảnh vương cũng phải nhường ba phần. Mạnh hơn cử nhân nhiều!
Thấy Bạch Ngọc vẫn chu cái miệng nhỏ như trước, có chút không đồng ý, bất đắc dĩ hắn lại phải trấn an:
- Ngọc nhi yên tâm, ta đã từng nghiên cứu qua một bộ bí kíp cổ xưa, bên trong có rất nhiều cảm ngộ về trời đất, mong là sẽ có tác dụng trong kỳ “Tiên gia đại khảo” này. Cho dù là bỏ lỡ thi Hương, năm sau chúng ta còn có thể thi lại mà, phải không?
- Ca nói lời phải giữ lời đó! Năm nay bỏ qua kỳ thi Hương, năm sau nhất định không thể bỏ qua nữa!
Bạch Ngọc thấy tâm ý ca ca đã quyết, đành phải đáp ứng, không lâu sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở một nụ cười, nói:
- Ca ca của Ngọc nhi là đệ nhất thiên hạ, nhất định có thể thi đỗ “Tiên gia đại khảo”, trở thành người tu chân bay cao lội sâu, đến lúc đó ca phải đưa muội bay lên mây đó nha!
Cô bé tuổi còn nhỏ, bị ước mơ của mình chi phối, tưởng tượng cảnh ngao du giữa trời đất, lập tức khoa tay múa chân giả như đang bay.
Bỗng nhiên, Bạch Ngọc cả kinh kêu lên:
- A, muội phải đi làm đây! Vừa rồi nghe thấy trong ngõ ồn ào nên mới vội vã trở về. Nhà thím Trương còn vài tấm áo choàng chưa vá xong.
Nói xong cô vội vàng mở cửa định chạy đi, lại bị Bạch Dịch kéo lại.
- Ngọc nhi, từ hôm nay trở đi, muội không cần đi làm nữa.
Bạch Dịch ngăn cản muội muội mình.
- Không làm sao được?
Bạch Ngọc khó hiểu nói:
- Còn hai tháng nữa mới đến “Tiên gia đại khảo”, muội phải kiếm chút tiền để đi đường mới được. Hơn nữa túi gạo trong nhà cũng đã chạm đáy rồi!
Nhìn muội muội tuổi còn nhỏ đã phải bôn ba bốn phía kiếm tiền, Bạch Dịch rất cảm động. Khẽ vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng nói:
- Nếu mắt ta đã khỏi, vậy thì tất nhiên sẽ không để cho Ngọc nhi chịu khổ. Về phần ngân lượng, lập tức sẽ có người đưa tới ngay thôi.
- Có người đưa tiền cho chúng ta?
Mắt Bạch Ngọc tròn xoe, vẻ mặt không thể nào tin được.
Còn không đợi nàng hỏi thêm, bên ngoài viện đã có hai vị khách tới.
- Cho hỏi một chút, tiểu ca nhi nhà họ Bạch có phải là ở chỗ này không?
Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi thăm, khiến cho Bạch Ngọc cả kinh, Bạch Dịch thì giống như đã sớm biết trước, vẫn bình thường đẩy cửa đi ra.
Hai vị khách kia chính là chưởng quầy của tiệm thuốc và Tọa đường tiên sinh. Hôm qua, hai người này đã trải qua hiểm cảnh nhưng vẫn còn sống sót, rút cuộc không ném não đi lung tung. Nếu không phải Bạch Dịch dẫn kỳ trùng tới nơi khác, bọn họ đã phải chôn cùng Tiểu vương gia rồi. Hai người mang ơn hắn, hôm nay đến đây chính là để tạ ơn.
Vừa thấy quả nhiên là thiếu niên ngày hôm qua, chưởng quầy lập tức cười lớn đi đến, nói:
- Tiểu ca nhi thật sự là kỳ nhân, nếu không phải có ngươi, hai chúng ta đã toi rồi!
- Đúng vậy, đúng vậy, may mà có tiểu ca nhi. Ngươi đã cứu hai cái mạng già của chúng ta. Đây là một chút lòng thành của chưởng quầy chúng ta, tiểu ca nhi đừng nên từ chối.
Tọa đường tiên sinh nói xong bèn lấy ra một trăm lượng bạc đặt lên bàn, suýt nữa khiến Bạch Ngọc nhìn đến choáng váng.
Số bạc này đủ để những người nghèo khổ sống nửa đời rồi. Bạch Ngọc đã lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy nhiều tiền như vậy, đưa tay bụm lấy miệng nhỏ, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tối hôm trước thuận tay cứu được chưởng quầy thuốc và Tọa đường tiên sinh, Bạch Dịch đoán rằng đối phương sẽ không không keo kiệt, quả nhiên hôm nay đã đến đây nói lời cảm ơn. Hắn bèn vờ vịt khách khí một phen rồi mới cầm lấy.
Đợi khi chưởng quầy và Tọa đường tiên sinh đi khỏi, Bạch Ngọc giống như con mèo nhỏ tham ăn, nắm lấy một nắm đồng bạc nhỏ nhìn trái ngó phải. Cô bé vẫn luôn sống trong cảnh nghèo khó, nhìn thấy nhiều tiền như vậy vẫn còn không dám tin.
Dặn muội muội cất kỹ ngân lượng, Bạch Dịch coi đây là số tiền mua bán lời đầu tiên. Số bạc này đủ cho hai huynh muội sống một thời gian rất dài.
Đã có tiền, Bạch Ngọc cũng nghe lời ca ca mình, không đi làm nữa mà ở trong nhà bắt đầu vận chuyển khí tức dựa theo phương thức kỳ lạ mà ca ca hướng dẫn.
Theo như lời Bạch Dịch, đây là một loại phương pháp để vận hành khí tức, lấy từ một cuốn sách mà hắn đã từng xem qua. Có thể cơ thể khoẻ mạnh, khí huyết đầy đủ.
Ca ca mà đã nói, Bạch Ngọc lập tức tin tưởng trăm phần, vì vậy cả ngày đều vận chuyển cái phương pháp kỳ lạ này này. Từ sau khi nàng tập luyện thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, tinh lực lại càng thêm dồi dào.
Cô bé cũng không biết, thứ nàng tập luyện chính là công pháp Luyện Khí sơ kỳ.
Sau khi Bạch Dịch tỉnh lại lập tực cực kỳ thiên vị cô em gái đã chăm sóc mình hơn mười năm này, sao có thể để cho nàng làm người phàm được? Tất nhiên sẽ tìm mọi cách giúp nàng cùng bước lên con đường tu chân với hắn.
Mặc dù đây là công pháp Luyện Khí sơ kỳ, nhưng nếu thực sự muốn đạt đến cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ, người phàm bình thường cần phải tu luyện một khoảng thời gian rất dài. Lần này không phải Bạch Dịch muốn muội muội trở thành người tu chân ngay lập tức mà là một cách chỉ điểm sau lưng. Hắn muốn Bạch Ngọc có thể thông qua kỳ kiểm tra của Thương Vân tông, hai huynh muội cùng tiến vào môn phái tu chân.
“Tiên gia đại khảo” nói toạc ra chính là một loại thủ đoạn tìm kiếm đệ tử trẻ tuổi trong số những người phàm của các môn phái tu chân. Phương pháp dùng bài thi để kiểm trước này chính là đưa ra một vài vấn đề về công pháp của Luyện Khí kỳ, sau đó để cho mọi người viết ra cảm ngộ của chính mình, xem ai có đáp án gần đúng nhất thì chứng tỏ người này có thể dễ dàng lĩnh ngộ được công pháp của Luyện Khí kỳ, do đó có thể tu luyện dễ dàng hơn những người khác.
Bạch Dịch đã sớm nhìn rõ chân tướng kỳ kiểm tra này của Thương Vân tông, vì thế bây giờ mới quyết định truyền thụ cho muội muội công pháp của Luyện Khí kỳ, chỉ cần có thể tu luyện một khoảng thời gian, có chút cảm ngộ về nó thì nàng sẽ có cơ hội lớn được vào Thương Vân tông.
Hơn một tháng sau, Bạch Dịch mang theo muội muội ra khỏi hẻm Bố Y, thuê một chiếc xe ngựa chạy tới thành Thanh Thủy. Rời khỏi trấn Vĩnh An, nơi hai huynh muội sinh sống một thời gian dài, bước lên một cuộc hành trình kỳ lạ hơn nhiều.
Đi hai ngày đường, rút cuộc họ cũng đã tới thành Thanh Thủy.
Lần đầu tiên Bạch Ngọc đi xa nhà, nhìn cái gì cũng cảm thấy rất mới lạ. Thành Thanh Thủy phải lớn gấp bảy tám lần trấn Vĩnh An, cực kỳ hùng vĩ, cô bé chạy lăng xăng khắp nơi, hết nhìn đông lại ngó tây, gần như không nhìn thấy bóng dáng.
Vệ đường thì có kẹo hồ lô, bên cầu thì có người làm xiếc, làm ảo thuật,... Rất nhiều thứ mới lạ chưa từng xuất hiện ở trấn Vĩnh An, khiến cho Bạch Ngọc vui mừng mãi không thôi.
Thấy muội muội vui vẻ như thế, Bạch Dịch cũng chỉ cười mà không nói gì. Mỗi khi Bạch Ngọc muốn ăn gì chơi gì, hắn đều mua cho nàng không chút do dự. Thiếu nữ sống nghèo khổ nhiều năm, cũng đến lúc được nếm thử mùi vị của hạnh phúc rồi.
Trên đường du ngoạn, Bạch Dịch hỏi thăm được vị trí của Cảnh vương phủ, vì thế lập tức dẫn muội muội đi vào một toà phủ đệ khổng lồ gần đó.
Cảnh vương phủ xây dựng ở chính giữa thành Thanh Thủy, chiếm diện tích khá lớn. Qua bức tường phủ cao cao, có thể nhìn thấy rất nhiều nóc đình đài lầu các và hòn non bộ nhô lên cao ngất, toát ra vẻ u nhã không tầm thường, tuyệt không phải là thế gia bình thường có thể so sánh.
Đã đến thành Thanh Thuỷ, tất phải đến phủ Cảnh vương một chuyến. Bạch Dịch đã tính toán qua về “Tiên gia đại khảo”, thế nhưng hắn lại không biết thời gian và địa điểm chính xác. Nếu có một người quen có hoàn cảnh khá giả thì cũng sẽ giúp hắn nghe ngóng lung tung một chút.
Vừa tới gần Cảnh vương phủ, còn chưa kịp đến trước cửa, bỗng nhiên phố đối diện có vài con khoái mã vọt tới. Rõ ràng bọn họ không quan tâm đến người đi đường, vẫn cứ lao đi rất nhanh. Thớt ngựa đỏ thẫm đi đầu kia lại càng phóng nhanh như chớp dật, cuốn theo đầy bụi đất.
Người trên đường rất đông, ngựa phóng rầm rập như vậy khiến dân chúng sợ hãi né tránh. Đoàn người kia chẳng những không để ý mà lại còn cất tiếng cười to, cực kỳ ngạo mạn.
Thấy đoàn người chạy tới, Bạch Dịch tiện tay kéo muội muội sang mé đường. Dám phóng ngựa nhanh ở thành Thanh Thủy nhanh như thế, nhất định không phải dân chúng bình thường.
Vừa mới kéo Bạch Ngọc đến, bỗng nhiên mọi người xung quanh đều cất tiếng hét lên. Hoá ra ở giữa đường có một đứa bé bốn năm tuổi không biết là con cái nhà ai đang chơi đùa. Nó căn bản là không phát hiện ra thớt ngựa đang lao tới phía trước.
Mọi người đều hét lên, không kịp ngăn cản kỵ sĩ trên đường. Thớt ngựa đỏ thẫm cầm đầu cũng không có ý dừng lại mà là ngược lại, tốc độ còn nhanh hơn vài phần, sắp tông mạnh vào đứa bé kia.
Tin tức về “tiên gia đại khảo” [1] khiến cho Bạch Ngọc hết sức tò mò. Lúc làm việc, ngẫu nhiên nàng biết được địa điểm diễn ra cuộc thi là ở thành Thanh Thuỷ cách đây hơn trăm dặm. Những người nghèo khổ như Bạch gia cơ bản sẽ không tới tham gia.
Chưa nói đường xá xa xôi, cần phải thuê xe ngựa, cho dù đến được thành Thanh Thủy thì những người nghèo cũng không có tiền thuê trọ.
- Ca, hay là chúng ta tham gia thi Hương?
Bạch Ngọc cân nhắc giữa việc thành tiên và làm cử nhân, lo lắng nói:
- Người phàm mấy ai có thể trở thành tiên? Số chúng ta cũng không tốt như vậy. Tiểu vương gia có tiên nhân chỉ dẫn đã lâu mà cong không đỗ, huống chi là dân chúng nghèo khổ.
Thứ Bạch Ngọc chờ mong là ca ca mình có thể thi đỗ cử nhân, tương lai làm một vị quan nho nhỏ, vậy là huynh muội hai người không phải lo cơm áo, không bị người bắt nạt nữa.
Bạch Ngọc tin tưởng ca ca một cách mù quáng. Nàng luôn cho rằng sau này ca ca nhất định có thể trở thành một nhân vật lớn, mà tiêu chuẩn của nhân vật lớn chính là một vị quan to như Huyện lão gia. Nhân vật chỉ có trong truyền thuyết như tiên gia đã không tồn tại trong suy nghĩ của nàng từ lâu rồi.
Cô bé cũng không biết, ca ca của nàng không phải nhân vật lớn mà là một nhân vật rất rất lớn, một “Nhân giới đỉnh phong” [2] mà tất cả cường giả trong thiên hạ đều phải kính ngưỡng!
Nhìn bộ dáng lo lắng của muội muội, Bạch Dịch nhẹ nhàng cười:
- Nha đầu ngốc, nếu ta vượt qua được “Tiên gia đại khảo”, vậy thì muội chính là muội muội của một người tu chân rồi. Giống như lão Phí vậy, là người mà ngay cả Cảnh vương cũng phải nhường ba phần. Mạnh hơn cử nhân nhiều!
Thấy Bạch Ngọc vẫn chu cái miệng nhỏ như trước, có chút không đồng ý, bất đắc dĩ hắn lại phải trấn an:
- Ngọc nhi yên tâm, ta đã từng nghiên cứu qua một bộ bí kíp cổ xưa, bên trong có rất nhiều cảm ngộ về trời đất, mong là sẽ có tác dụng trong kỳ “Tiên gia đại khảo” này. Cho dù là bỏ lỡ thi Hương, năm sau chúng ta còn có thể thi lại mà, phải không?
- Ca nói lời phải giữ lời đó! Năm nay bỏ qua kỳ thi Hương, năm sau nhất định không thể bỏ qua nữa!
Bạch Ngọc thấy tâm ý ca ca đã quyết, đành phải đáp ứng, không lâu sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở một nụ cười, nói:
- Ca ca của Ngọc nhi là đệ nhất thiên hạ, nhất định có thể thi đỗ “Tiên gia đại khảo”, trở thành người tu chân bay cao lội sâu, đến lúc đó ca phải đưa muội bay lên mây đó nha!
Cô bé tuổi còn nhỏ, bị ước mơ của mình chi phối, tưởng tượng cảnh ngao du giữa trời đất, lập tức khoa tay múa chân giả như đang bay.
Bỗng nhiên, Bạch Ngọc cả kinh kêu lên:
- A, muội phải đi làm đây! Vừa rồi nghe thấy trong ngõ ồn ào nên mới vội vã trở về. Nhà thím Trương còn vài tấm áo choàng chưa vá xong.
Nói xong cô vội vàng mở cửa định chạy đi, lại bị Bạch Dịch kéo lại.
- Ngọc nhi, từ hôm nay trở đi, muội không cần đi làm nữa.
Bạch Dịch ngăn cản muội muội mình.
- Không làm sao được?
Bạch Ngọc khó hiểu nói:
- Còn hai tháng nữa mới đến “Tiên gia đại khảo”, muội phải kiếm chút tiền để đi đường mới được. Hơn nữa túi gạo trong nhà cũng đã chạm đáy rồi!
Nhìn muội muội tuổi còn nhỏ đã phải bôn ba bốn phía kiếm tiền, Bạch Dịch rất cảm động. Khẽ vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng nói:
- Nếu mắt ta đã khỏi, vậy thì tất nhiên sẽ không để cho Ngọc nhi chịu khổ. Về phần ngân lượng, lập tức sẽ có người đưa tới ngay thôi.
- Có người đưa tiền cho chúng ta?
Mắt Bạch Ngọc tròn xoe, vẻ mặt không thể nào tin được.
Còn không đợi nàng hỏi thêm, bên ngoài viện đã có hai vị khách tới.
- Cho hỏi một chút, tiểu ca nhi nhà họ Bạch có phải là ở chỗ này không?
Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi thăm, khiến cho Bạch Ngọc cả kinh, Bạch Dịch thì giống như đã sớm biết trước, vẫn bình thường đẩy cửa đi ra.
Hai vị khách kia chính là chưởng quầy của tiệm thuốc và Tọa đường tiên sinh. Hôm qua, hai người này đã trải qua hiểm cảnh nhưng vẫn còn sống sót, rút cuộc không ném não đi lung tung. Nếu không phải Bạch Dịch dẫn kỳ trùng tới nơi khác, bọn họ đã phải chôn cùng Tiểu vương gia rồi. Hai người mang ơn hắn, hôm nay đến đây chính là để tạ ơn.
Vừa thấy quả nhiên là thiếu niên ngày hôm qua, chưởng quầy lập tức cười lớn đi đến, nói:
- Tiểu ca nhi thật sự là kỳ nhân, nếu không phải có ngươi, hai chúng ta đã toi rồi!
- Đúng vậy, đúng vậy, may mà có tiểu ca nhi. Ngươi đã cứu hai cái mạng già của chúng ta. Đây là một chút lòng thành của chưởng quầy chúng ta, tiểu ca nhi đừng nên từ chối.
Tọa đường tiên sinh nói xong bèn lấy ra một trăm lượng bạc đặt lên bàn, suýt nữa khiến Bạch Ngọc nhìn đến choáng váng.
Số bạc này đủ để những người nghèo khổ sống nửa đời rồi. Bạch Ngọc đã lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy nhiều tiền như vậy, đưa tay bụm lấy miệng nhỏ, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tối hôm trước thuận tay cứu được chưởng quầy thuốc và Tọa đường tiên sinh, Bạch Dịch đoán rằng đối phương sẽ không không keo kiệt, quả nhiên hôm nay đã đến đây nói lời cảm ơn. Hắn bèn vờ vịt khách khí một phen rồi mới cầm lấy.
Đợi khi chưởng quầy và Tọa đường tiên sinh đi khỏi, Bạch Ngọc giống như con mèo nhỏ tham ăn, nắm lấy một nắm đồng bạc nhỏ nhìn trái ngó phải. Cô bé vẫn luôn sống trong cảnh nghèo khó, nhìn thấy nhiều tiền như vậy vẫn còn không dám tin.
Dặn muội muội cất kỹ ngân lượng, Bạch Dịch coi đây là số tiền mua bán lời đầu tiên. Số bạc này đủ cho hai huynh muội sống một thời gian rất dài.
Đã có tiền, Bạch Ngọc cũng nghe lời ca ca mình, không đi làm nữa mà ở trong nhà bắt đầu vận chuyển khí tức dựa theo phương thức kỳ lạ mà ca ca hướng dẫn.
Theo như lời Bạch Dịch, đây là một loại phương pháp để vận hành khí tức, lấy từ một cuốn sách mà hắn đã từng xem qua. Có thể cơ thể khoẻ mạnh, khí huyết đầy đủ.
Ca ca mà đã nói, Bạch Ngọc lập tức tin tưởng trăm phần, vì vậy cả ngày đều vận chuyển cái phương pháp kỳ lạ này này. Từ sau khi nàng tập luyện thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, tinh lực lại càng thêm dồi dào.
Cô bé cũng không biết, thứ nàng tập luyện chính là công pháp Luyện Khí sơ kỳ.
Sau khi Bạch Dịch tỉnh lại lập tực cực kỳ thiên vị cô em gái đã chăm sóc mình hơn mười năm này, sao có thể để cho nàng làm người phàm được? Tất nhiên sẽ tìm mọi cách giúp nàng cùng bước lên con đường tu chân với hắn.
Mặc dù đây là công pháp Luyện Khí sơ kỳ, nhưng nếu thực sự muốn đạt đến cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ, người phàm bình thường cần phải tu luyện một khoảng thời gian rất dài. Lần này không phải Bạch Dịch muốn muội muội trở thành người tu chân ngay lập tức mà là một cách chỉ điểm sau lưng. Hắn muốn Bạch Ngọc có thể thông qua kỳ kiểm tra của Thương Vân tông, hai huynh muội cùng tiến vào môn phái tu chân.
“Tiên gia đại khảo” nói toạc ra chính là một loại thủ đoạn tìm kiếm đệ tử trẻ tuổi trong số những người phàm của các môn phái tu chân. Phương pháp dùng bài thi để kiểm trước này chính là đưa ra một vài vấn đề về công pháp của Luyện Khí kỳ, sau đó để cho mọi người viết ra cảm ngộ của chính mình, xem ai có đáp án gần đúng nhất thì chứng tỏ người này có thể dễ dàng lĩnh ngộ được công pháp của Luyện Khí kỳ, do đó có thể tu luyện dễ dàng hơn những người khác.
Bạch Dịch đã sớm nhìn rõ chân tướng kỳ kiểm tra này của Thương Vân tông, vì thế bây giờ mới quyết định truyền thụ cho muội muội công pháp của Luyện Khí kỳ, chỉ cần có thể tu luyện một khoảng thời gian, có chút cảm ngộ về nó thì nàng sẽ có cơ hội lớn được vào Thương Vân tông.
Hơn một tháng sau, Bạch Dịch mang theo muội muội ra khỏi hẻm Bố Y, thuê một chiếc xe ngựa chạy tới thành Thanh Thủy. Rời khỏi trấn Vĩnh An, nơi hai huynh muội sinh sống một thời gian dài, bước lên một cuộc hành trình kỳ lạ hơn nhiều.
Đi hai ngày đường, rút cuộc họ cũng đã tới thành Thanh Thủy.
Lần đầu tiên Bạch Ngọc đi xa nhà, nhìn cái gì cũng cảm thấy rất mới lạ. Thành Thanh Thủy phải lớn gấp bảy tám lần trấn Vĩnh An, cực kỳ hùng vĩ, cô bé chạy lăng xăng khắp nơi, hết nhìn đông lại ngó tây, gần như không nhìn thấy bóng dáng.
Vệ đường thì có kẹo hồ lô, bên cầu thì có người làm xiếc, làm ảo thuật,... Rất nhiều thứ mới lạ chưa từng xuất hiện ở trấn Vĩnh An, khiến cho Bạch Ngọc vui mừng mãi không thôi.
Thấy muội muội vui vẻ như thế, Bạch Dịch cũng chỉ cười mà không nói gì. Mỗi khi Bạch Ngọc muốn ăn gì chơi gì, hắn đều mua cho nàng không chút do dự. Thiếu nữ sống nghèo khổ nhiều năm, cũng đến lúc được nếm thử mùi vị của hạnh phúc rồi.
Trên đường du ngoạn, Bạch Dịch hỏi thăm được vị trí của Cảnh vương phủ, vì thế lập tức dẫn muội muội đi vào một toà phủ đệ khổng lồ gần đó.
Cảnh vương phủ xây dựng ở chính giữa thành Thanh Thủy, chiếm diện tích khá lớn. Qua bức tường phủ cao cao, có thể nhìn thấy rất nhiều nóc đình đài lầu các và hòn non bộ nhô lên cao ngất, toát ra vẻ u nhã không tầm thường, tuyệt không phải là thế gia bình thường có thể so sánh.
Đã đến thành Thanh Thuỷ, tất phải đến phủ Cảnh vương một chuyến. Bạch Dịch đã tính toán qua về “Tiên gia đại khảo”, thế nhưng hắn lại không biết thời gian và địa điểm chính xác. Nếu có một người quen có hoàn cảnh khá giả thì cũng sẽ giúp hắn nghe ngóng lung tung một chút.
Vừa tới gần Cảnh vương phủ, còn chưa kịp đến trước cửa, bỗng nhiên phố đối diện có vài con khoái mã vọt tới. Rõ ràng bọn họ không quan tâm đến người đi đường, vẫn cứ lao đi rất nhanh. Thớt ngựa đỏ thẫm đi đầu kia lại càng phóng nhanh như chớp dật, cuốn theo đầy bụi đất.
Người trên đường rất đông, ngựa phóng rầm rập như vậy khiến dân chúng sợ hãi né tránh. Đoàn người kia chẳng những không để ý mà lại còn cất tiếng cười to, cực kỳ ngạo mạn.
Thấy đoàn người chạy tới, Bạch Dịch tiện tay kéo muội muội sang mé đường. Dám phóng ngựa nhanh ở thành Thanh Thủy nhanh như thế, nhất định không phải dân chúng bình thường.
Vừa mới kéo Bạch Ngọc đến, bỗng nhiên mọi người xung quanh đều cất tiếng hét lên. Hoá ra ở giữa đường có một đứa bé bốn năm tuổi không biết là con cái nhà ai đang chơi đùa. Nó căn bản là không phát hiện ra thớt ngựa đang lao tới phía trước.
Mọi người đều hét lên, không kịp ngăn cản kỵ sĩ trên đường. Thớt ngựa đỏ thẫm cầm đầu cũng không có ý dừng lại mà là ngược lại, tốc độ còn nhanh hơn vài phần, sắp tông mạnh vào đứa bé kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook