Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
-
Quyển 1 - Chương 1: Thư sinh mù
Rống!!!
Trong hư vô, một con rồng khổng lồ trên đầu mọc sừng đỏ, toàn thân bốc cháy hừng hực đang gầm thét dữ tợn. Xung quanh con rồng tạo thành những đợt gợn sóng liên tục tràn ra bốn phía, dường như là muốn phá hủy toàn bộ vùng không gian tối tăm này, nó giống như vừa gầm thét vừa kêu gọi.
"Đừng kêu nữa....đừng kêu nữa!"
Trên hàng chỗ ngồi phía cuối trong thư viện Vĩnh Đằng có một thiếu niên đang gục xuống bàn ngủ say thì miệng bỗng phát ra những âm thanh mơ hồ mà nỉ non rồi đột nhiên đứng bật dậy hét lớn một tiếng. Cuối cùng từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc, đôi mắt trở nên đờ đẫn.
Trên bục giảng, một lão tiên sinh trên tay cầm cây thước đang trợn mắt nhìn hắn, trầm giọng trách cứ: "Tên nhà nghèo Bạch Dịch vô dụng, không biết phép tắc này... Nếu ngươi còn mê ngủ thì ngày mai không cần tới đây nữa."
Thiếu niên cúi đầu xuống rồi vội vàng dụi dụi con mắt, nhìn như là hắn đang rất hổ thẹn nhưng trên thực tế thì hắn đang vội vàng lật sách vở để xem thầy giảng tới đâu rồi.
Thiếu niên ngủ gật ở trên giảng đường chính là Bạch Dịch, năm nay mười sáu tuổi, nhà ở phố Đông trấn Vĩnh An ngõ Bố Y. Trời sinh Bạch Dịch mắc bệnh về mắt, đôi mắt hắn đờ đẫn, nhìn những thứ xung quanh vô cùng khó khăn, chỉ khi đưa mắt dán vào trong sách vở thì may ra hắn mới có thể lờ mờ nhìn thấy chữ viết trong đó.
Khi lão tiên sinh tức giận là lại bắt đầu nói thao thao bất tuyệt về tứ thư ngũ kinh, đám con nhà giàu ngồi trong thư phòng nhân cơ hội này mà cười thầm trong bụng.
"Nhà đã nghèo nhất vùng vậy mà còn ngủ gật trong thư viện, rõ ràng là tên mù này không có tim với phổi mà."
"Hắn đã lớn như thế mà còn bắt muội muội đọc sách giúp hắn, ta thấy đừng gọi hắn là tên mù nữa mà thay vào đó gọi là tên mù tịt là được rồi."
"Gia bần bất dung
Mộng lý thành long
Vô công vi sỉ
Bạch gia hoàng trùng."
*Dịch nghĩa:
"Nhà nghèo mặt xấu
Mơ mộng hóa rồng
Xấu hổ vô cùng
Châu chấu họ Bạch."
"Thơ hay, thơ hay... Ha ha ha ha!"
Một tên học trò mở miệng làm thơ lập tức làm cho những người xung quanh cười ầm lên, lông mày của lão tiên sinh cũng dựng lên nhưng bản thân người thiếu niên bị đem ra làm trò cười thì lại làm thinh, hắn vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn sách vở.
Không phải là vì Bạch Dịch buồn ngủ, mỗi ngày hắn đều thức dậy rất sớm nhưng cái tật xấu hay ngủ gật này dường như cũng là một triệu chứng của căn bệnh về mắt mà hắn mắc phải. Nó đã gắn bó với hắn nhiều năm rồi, cho dù là khi đang đi trên đường thì hắn cũng có thể đột nhiên ngã quỵ rồi ngủ thật say, khi Bạch Dịch chìm vào giấc ngủ đều mơ thấy một con rồng toàn thân đang bốc cháy quay về phía hắn mà gầm thét.
Cho dù là cơn ác mộng kỳ lạ hay căn bệnh mắt phiền phức cũng không thể cản trở quyết tâm muốn đến trường đi học của Bạch Dịch.
Đúng như những gì mà những người kia đang chế giễu, mắt của hắn bị tật rất nặng, có thể coi như là một phế nhân. Nếu như hắn không thể thi đỗ công danh thì lúc đó phải làm phế nhân cả đời.
Bạch Dịch không muốn làm phế nhân cả đời vì hắn sợ phụ lòng kỳ vọng của muội muội, hắn sợ không thể mang đến cho muội muội một cuộc sống hạnh phúc, càng sợ hơn nữa là sẽ liên lụy đến muội muội suốt đời.
Thư viện Vĩnh Đằng được xây ở phố Tây trấn Vĩnh An, những người có thể học ở trong thư viện Vĩnh Đằng đều là những kẻ giàu có, còn những người dân bình thường thì không có khả năng đi học ở nơi xa hoa này.
Mặc dù Bạch Dịch là một học sinh của thư viện Vĩnh Đằng nhưng cũng không phải quanh năm hắn đều học ở nơi này mà chỉ là khi gần đến thi Hương một hai tháng thì hắn mới bước vào ngôi trường đắt đỏ này để học. Thời gian còn lại hắn đều tự học ở nhà, chỉ dựa vào những đồng tiền ít ỏi của muội muội hắn kiếm ra thì không đủ để hắn học quanh năm ở đây.
Dù mỗi năm chỉ có một hai tháng học ở thư viện Vĩnh Đằng nhưng Bạch Dịch cũng đã rất thấy thỏa mãn rồi. Miễn là chăm chỉ học ở trường hai tháng thì thi Hương năm nay hắn có thể nắm chắc vị trí cao trong tam giáp. Lần thi Hương trước nếu không phải bởi vì thị lực của hắn cực kém mà nhìn lầm một chữ trong đề thi thì năm ngoái hắn đã là cử nhân rồi.
Buổi trưa, tiết học cũng đã kết thúc, tất cả các học sinh đều rời khỏi thư viện, chỉ có Bạch Dịch là ra về sau cùng. Hắn đi được vài bước rồi lại dừng lại, thỉnh thoảng hắn vẫn phải dò xét con đường phía trước để chắc chắn rằng bản thân không đụng vào cổng của thư viện hoặc vấp phải tảng đá nào đó.
Bên ngoài thư viện, vài tên học sinh ăn mặc xa hoa nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Dịch chật vật như vậy thì vây quanh lại một chỗ cười ha hả.
"Thư sinh mù, ở phía trước có một hố phân, ngươi nên cẩn thận một chút. Nếu không cả người toàn phân chó thì muội muội ngươi cũng bị ngươi làm cho bốc mùi đó, ha ha ha."
Nghe được những lời giễu cợt của người khác, bước chân của Bạch Dịch chợt ngừng lại một lát rồi mò mẫm bước qua bậc cửa của thư viện. Lần này động tác của hắn có chút vụng về khiến cho những người khác cười như điên.
Ở trong mắt mấy tên nhà giàu thì địa vị của người nghèo là cực thấp và người nghèo khổ như Bạch Dịch cũng bị những tên giàu có kia giễu cợt đến thành thói quen nhưng bóng lưng gầy gò kia vẫn đứng thẳng tắp, chưa từng khom lưng cúi người bao giờ.
"Muội muội của hắn có phải cũng ngu ngốc hay không?! Ra sức kiếm tiền cho tên phế nhân này đi học, mắt của hắn cũng giống như kẻ mù thì làm sao có thể làm quan. Thế mà hắn lại để một tiểu mỹ nhân cả ngày bôn ba ở bên ngoài như thế thì thật là lãng phí, chi bằng về làm thiếp cho ta, ít nhất thì cũng không cần chịu đựng đi theo cái tên kẻ mù tịt kia."
Một tên nhà giàu mặc bộ cẩm bào màu xanh đậm liếc nhìn bóng lưng của Bạch Dịch mà hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói.
Tên này nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt to như mặt ngựa, nhìn rất dữ tợn. Mấy tên nhà giàu bên cạnh hắn dường như xem tên mặt ngựa này là thủ lĩnh nên lập tức hùa theo.
"Đúng vậy, muội muội của hắn là Bạch Ngọc. Ở trấn Vĩnh An của chúng ta nổi danh là tiểu mỹ nhân, mười lăm tuổi đã trổ mã xinh đẹp như một đóa hoa, dáng người nhỏ nhắn, chậc chậc... Thực sự là mê người mà."
"Người như ngọc, da như tuyết... Nếu như có thể đưa về nhà để vui đùa thì chẳng phải là rất sung sướng sao, hắc hắc, chi bằng Hàn thiếu gia mua nha đầu kia đi rồi từ từ mà hưởng thụ."
Nhắc tới muội muội Bạch Ngọc của Bạch Dịch thì mấy tên nhà giàu này trong lòng lại thầm nở một nụ cười quái dị, tên mặt ngựa kia còn khoa trương mà mở miệng nói rằng: " Chỉ cần hắn bán, ta liền mua! Bản thiếu gia có thể thiếu thứ gì đó nhưng bạc thì không hề thiếu, ngươi hỏi hắn xem muội muội hắn đáng giá bao nhiêu tiền."
Tên mặt ngựa mở miệng nói lời ngông cuồng, lập tức khiến những kẻ khác tôn sùng nghênh đón, sau đó có kẻ lập tức quay về phía Bạch Dịch trêu đùa rằng: "Này! Thư sinh mù, muội muội của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ cần ngươi ra giá thì Hàn thiếu gia của chúng ta sẽ lập tức mua ngay."
"Có cơ hội phát tài thì không nên bỏ qua, nếu có thể bán hơn mấy trăm lượng bạc cũng đủ để cho ngươi sống cả đời rồi."
Một đám nhà giàu chuyên gia cười nhạo nói móc người khác, Bạch Dịch coi như là chó đánh rắm thôi, không phải hắn không để ý mà chẳng qua là khi mấy tên điên loạn hay cuồng ngôn này nói xấu muội muội của hắn lại đâm trúng vào nỗi đau của hắn, khiến trong lòng hắn cảm thấy xót xa.
Trước kia nhà họ Bạch làm nghề săn bắt nhưng sau khi cha mẹ qua đời thì chỉ còn lại có hai huynh muội Bạch Dịch nương tựa lẫn nhau. Khi đó Bạch Dịch mới tròn mười tuổi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng hai huynh muội không thể làm gì khác ngoài việc đi săn để kiếm sống, bọn họ buộc lòng phải chuyển nơi ở từ núi hoang nằm ở ngoài trấn mà đến sinh sống ở trấn Vĩnh An. Hai huynh muội dựa vào một vài đồng tiền ít ỏi do cha mẹ để lại để thuê một nơi đơn sơ để ở, sống nương tựa lẫn nhau.
Muội muội Bạch Ngọc so với Bạch Dịch thì nhỏ hơn một tuổi nhưng vô cùng giỏi giang và cần cù. Đừng thấy tuổi tác của Bạch Ngọc còn nhỏ, nàng ấy là một thợ thủ công có tay nghề và đã làm công nhiều năm trong con hẻm Bố Y. Bạch Ngọc dựa vào tay nghề thêu thùa của mình mà một mình chống đỡ cái gia đình nghèo khó mà ấm áp này. Nếu muội muội không làm công để kiếm tiền thì Bạch Dịch cũng không có cơ hội học ở thư viện Vĩnh Đằng.
Khi vừa nghe thấy đối phương đang ô miệt muội muội của mình thì Bạch Dịch đột nhiên xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào mấy tên nhà giàu đang đứng trước cổng thư viện, con ngươi đen nhánh mơ hồ tản ra, không có chút tiêu cự nào, tựa như bầu trời đầy sao không có cách nào tụ hợp lại, không nhìn ra một chút vui buồn nào trong đó, nó lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương giống như là ánh mắt của người đã chết.
Mấy tên con nhà giàu đột nhiên cảm thấy buốt sống lưng khi bị Bạch Dịch nhìn chằm chằm vào người như vậy, gương mặt đang cười ha hả thì lập tức cứng lại, cả người đều lạnh buốt.
Ai có thể cảm thấy dễ chịu khi có cảm giác giống như là mình đang bị một người chết nhìn chằm chằm chứ!
Bạch Dịch lạnh lùng liếc nhìn từng người nhưng lại không thể thấy rõ vẻ mặt của bọ họ, trong mắt hắn thì mấy tên nhà giàu này hay mấy cái đường viền cũng chẳng khác nhau là mấy, chẳng qua là đối với giọng nói của tên mặt ngựa cầm đầu kia thì hắn vẫn có thể nhận ra được.
Người này tên là Hàn Phong, là cậu ấm của một gia đình giàu có, ngày thường không chịu học hành cũng như không có nghề nghiệp gì, thái độ của hắn đối với những người xung quanh rất ngang ngược và hỗn xược, là người lớn lối nhất ở trấn Vĩnh An.
Ở bên ngoài cửa thư viện, dưới cái nắng chói chang của ánh mặt trời, Bạch Dịch thu hồi ánh mắt lại, vụng về mở cây dù gỗ được làm bằng vải bạt đơn giản ra rồi quay người dần dần đi xa.
Bạch Dịch sợ ánh sáng, nếu như là ở nơi có chút ánh sánh mờ ảo thì mắt của hắn có thể thấy rõ hơn một chút nhưng nếu ở nơi có ánh nắng mặt trời chiếu xuống thì hắn gần như không thể nhìn thấy cái gì cả. Vì vậy một cây dù gỗ cổ xưa được mài đến nhẵn bóng là dấu hiệu của thư sinh mù.
Chờ Bạch Dịch đi xa, mấy tên con nhà giàu mới khôi phục lại tinh thần rồi mở miệng mắng: "Tên mù kia, người nhìn cái gì thế hả?! Còn nhìn nữa thì ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra để ngươi thật sự trở thành kẻ mù đấy."
"Đúng là khuôn mặt không biết xấu hổ, chỉ vì ngươi là một phế nhân mà liên lụy đến cả đời của muội muội ngươi, không bằng ngươi chết đi còn tốt hơn."
"Thi cử nhân? Tốt nhất ngươi nên thi làm quỷ đầu to đi, ngay cả đường đi mà cũng không thấy rõ mà còn muốn làm quan, ta khinh!"
Bị ánh mắt lạnh như băng của Bạch Dịch hù dọa, mấy tên con nhà giàu đều chửi ầm lên, một người trong đám nở một nụ cười tà ác trên gương mặt hướng về phía tên mặt ngựa thấp giọng nói: "Hàn thiếu gia, không phải là thiếu gia đối với muội muội của hắn đã sớm thèm muốn nhiều lần rồi sao?! Lần này có thể có một cơ hội, thời gian thi cử nhân chỉ còn có hai tháng nữa thôi, chỉ cần thiếu gia thu tiền thuê nhà ở ngõ Bố Y sớm hơn một chút, tiếp đó tăng tiền thuê lên gấp mấy lần thì....hắc hắc...."
Hàn Phong vừa nghe thấy thế thì giữa hai hàng lông mày của hắn lộ ra một chút tà ý, cười quái dị rồi gật đầu nói: "Ý kiến hay! Toàn bộ những thứ nằm trong ngõ Bố Y đều thuộc sở hữu của nhà họ Hàn ta, ta muốn thu tiền thuê nhà cao bao nhiêu thì ta thu bấy nhiêu, hai huynh muội bọn họ không chịu ngoan ngoãn nghe theo thì chỉ có nước lưu lạc đầu đường, không có nơi để ở. Ta xem tên mù ngươi làm thế nào để tham gia kỳ thi Hương sắp tới."
Nói xong, Hàn Phong hung hăng bóp chặt miếng ngọc bội đeo bên hông, trong bụng nổi lên ý đồ xấu xa, thấp giọng quát: "Bạch Ngọc là đồ chơi của ta, bản thiếu gia nhất định phải lấy cho bằng được."
Bên ngoài thư viện Vĩnh Đằng cách chỗ học đường của thánh nhân chỉ vài bước, mấy tên con nhà giàu cởi bỏ lớp áo học sinh bên ngoài ra, chuẩn bị thực hiện âm mưu hèn hạ của bọn chúng.
Về đến nhà Bạch Dịch chỉ uống một chút cháo loãng rồi lại chui vào phòng bắt đầu học. Phía bên ngoài cửa phát ra vài tiếng bước chân nhẹ nhàng.
"Ca ca, muội có mua bánh bơ này, ca mau tới nếm thử đi."
Một dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhẹ nhàng đi tới. Bạch Ngọc - người cũng như tên, dáng dấp nhẵn bóng như ngọc lại hết sức xinh đẹp, nước da giống như quả đào chín vô cùng mịn màng. Tuy chỉ mới mười lăm tuổi nhưng cũng đã trổ mã thành mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, dù cho quần áo trên người là vải thô rất đơn giản nhưng cũng khó mà che giấu được dáng người nhu mỹ này.
"Ta mới vừa ăn xong, Ngọc nhi đang trong giai đoạn phát triển cơ thể cho nên muội hãy ăn đi." Bạch Dịch để quyển sách xuống để lộ ra nụ cười dịu dàng, tuy rằng mắt hắn không nhìn thấy rõ bóng dáng của muội muội nhưng hắn lại cảm thấy được rằng nó vô cùng ấm áp. Muội ấy là người thân duy nhất của hắn ở trên đời này.
"Bánh này muội đặc biệt mua cho ca, kỳ thi Hương cũng đã sắp tới rồi, ca nhất định phải bồi bổ cho cơ thể của mình. Nếu như ca thi đỗ cử nhân thì muội chính là muội muội của cử nhân rồi!"
Nói xong thì nàng lập tức liên tưởng đến dáng vẻ lúc đó, mong ước nho nhỏ của nàng. Ca ca là tất cả của nàng, từ đầu đến cuối Bạch Ngọc vẫn cố chấp cho rằng ca ca của mình sau này chắc chắn có thể trở thành một đại nhân vật.
Không thuyết phục muội muội nên Bạch Dịch đành phải nhẹ nhàng cắn một cái bánh bơ xốp giòn nhưng không kịp chờ bánh bơ ngọt thấm vào cổ họng thì căn phòng cũ nát bỗng nhiên bị người đập ra, bên ngoài vang lên âm thanh không có chút thiện ý nào.
"Bạch gia, nộp thuế đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook