Bọn họ thực sự muốn lấy mạng cô… Nỗi căm hận trong lòng Chu Lệ dâng trào đến đỉnh điểm.

Từ nhỏ cô đã biết mình không phải là con ruột của nhà họ Chu, vì biết ơn công dưỡng dục của bố mẹ nuôi, cô luôn nghe lời gia đình, cố gắng hết sức để trở thành một cô con gái hiểu chuyện và biết điều, không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến họ phật lòng.

Dù vậy, thái độ của cha mẹ nuôi đối với cô luôn hờ hững, lạnh nhạt.

Từ đầu đến cuối, họ chưa bao giờ thực sự coi cô là một thành viên trong gia đình.

Kể từ khi cha mẹ nuôi nhận lại con gái ruột là Chu Gia Miểu khi cô vừa tròn mười tám tuổi, họ càng ghét bỏ cô - đứa con nuôi.

Chu Lệ sống trong cảnh lo sợ từng ngày, chỉ có thể cố gắng hết sức để lấy lòng họ.

Chu Gia Miểu hoàn toàn không phải người dễ đối phó, cô ta là một đóa "hoa sen trắng" độc ác.

Dù nhà họ Chu không phải gia tộc giàu có nhưng cũng khá giả, từ nhỏ Chu Lệ chưa bao giờ phải chịu khổ.

Ngược lại, Chu Gia Miểu phải sống trong cảnh khó khăn suốt hơn mười năm, nên tâm lý cô ta vô cùng vặn vẹo, căm ghét Chu Lệ - đứa con nuôi mà cô ta luôn cho rằng đã chiếm đoạt vị trí thiên kim tiểu thư của mình, cướp đi những phú quý vốn thuộc về cô ta.


Vì thế, ngay sau khi trở về nhà họ Chu, Chu Gia Miểu bắt đầu trả thù điên cuồng Chu Lệ: vu oan cô ăn cắp, bỏ thuốc khiến cô suýt bị người khác xâm hại...!Trước mặt cha mẹ thì tỏ ra yếu đuối, trước mặt vị hôn phu của Chu Lệ thì giả vờ đáng thương, đồng thời cố tình chia rẽ mối quan hệ của Chu Lệ với bạn bè, quyết tâm cướp đoạt tất cả những gì cô có.

Chu Lệ đã cố gắng cứu vãn mọi thứ, nhưng chỉ với vài thủ đoạn của Chu Gia Miểu, danh tiếng của cô bị hủy hoại.

Dù cô có biện hộ ngàn lần vạn lần, cũng không thể thắng nổi một giọt nước mắt nhẹ nhàng của Chu Gia Miểu.

Dần dần, cha mẹ nuôi ngày càng lạnh lùng với cô, vị hôn phu cũng nhanh chóng thay lòng, ngay cả những người bạn xung quanh cũng lần lượt phản bội cô… Không biết từ khi nào, trong mắt mọi người, cô đã trở thành một kẻ không đáng tồn tại.

Cô đã đối xử chân thành với họ, cuối cùng lại nhận về sự khinh ghét, đến mức họ chỉ muốn moi tim gan cô ra.

Khi Chu Lệ cuối cùng nhận ra mọi chuyện, cô đã bị nhà họ Chu hành hạ đến mức chẳng còn giống con người.

Sau khi bị hủy dung, cô tuyệt vọng, thậm chí từng có ý định tự tử.

Nhưng giờ đây, ý chí sống mãnh liệt chưa từng có trỗi dậy trong lòng cô.

Chu Lệ đột nhiên trợn trừng mắt, cô không cam lòng.

Mọi người đều mong cô biến mất, vậy cô phải biến mất sao?

Kẻ thù của cô vẫn còn sống tốt, sao cô phải chết? Cô phải sống sót, sống để trả thù tất cả bọn họ...

Ý chí sống mãnh liệt thúc đẩy Chu Lệ cố gắng hết sức để bò dậy.

Bất chấp sự bẩn thỉu và hôi thối trên sàn nhà, cô run rẩy nhặt những mẩu thức ăn đã thiu và bắt đầu nuốt xuống.

Dung mạo bị hủy, chân bị gãy không quan trọng, mất mạng thì mới thật sự mất tất cả.

...


Cô ẩn mình trên gác xép dưỡng sức trong nhiều ngày, chờ đợi cơ hội thoát khỏi địa ngục trần gian là nhà họ Chu.

Nhưng tiếc thay, số phận lại không công bằng với cô.

Khi cơ thể cô mới hồi phục đôi chút, chỉ vừa đủ sức đứng dậy và đi vài bước, thì ngày cưới của Chu Gia Miểu và Cố Đình Yến - đôi cẩu nam nữ kia - đã đến…

Cả hai khoác trên mình bộ đồ cưới lộng lẫy, mang cô đến biệt thự bên bờ biển, nơi họ tổ chức hôn lễ xa hoa.

Tiếng cười nói rộn ràng của khách mời tràn ngập khắp nơi, bầu không khí vui vẻ bao trùm tất cả, nhưng Chu Lệ lại bị lén lút ném xuống vách đá sâu thẳm nơi bờ biển vắng vẻ, không một ai hay biết.

Bọn họ sợ cô có cơ hội sống sót, nên còn trói tay chân cô bằng dây thừng.

Thật sự là quá dư thừa.

Bầu trời quang đãng bỗng nhiên bị che phủ bởi những đám mây đen, cuồng phong nổi lên, cảnh tượng u ám và kỳ lạ.

Những con sóng cuộn trào lập tức nhấn chìm thân thể vốn đã tàn tạ của Chu Lệ.

Cô vùng vẫy hết sức, nhưng vẫn không thể ngăn mình bị dòng nước đen tối nhấn chìm…

Cảm giác ngạt thở giữa làn nước biển bao trùm lấy cô, Chu Lệ không còn lối thoát, dần dần không còn cảm giác đau đớn.

Cô thấy linh hồn mình từ từ rời khỏi thể xác, sự sống dần trôi đi trong nỗi hận thù ngút trời.


Nhìn lại cuộc đời của mình, ngắn ngủi và thảm hại, như một trò cười.

Cô chết mà không nhắm mắt, linh hồn lơ lửng giữa không trung, nhìn thân xác mình từ từ chìm xuống đáy biển.

Phải chôn xác dưới biển sao? Cô thực sự không cam tâm.

Trong thoáng chốc, Chu Lệ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

“Nếu cô ấy chết, đám người các người đừng hòng sống sót!”

Giọng nói điên cuồng, mỗi từ đều thấm đẫm nỗi tuyệt vọng và oán hận.

Ngay sau đó, cô thấy một bóng dáng mờ ảo không chút do dự nhảy xuống từ vách đá...

Sao lại là anh ấy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương