Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn
26: Độ Hảo Cảm Của Giang Thư Huyền



Tay cầm quần áo của Cố Khê Kiều khựng lại, nhướng mày: "Lạ nhỉ, còn có thứ cậu không đoán ra à?”

[Cậu ta rất kỳ quái, cũng rất lợi hại, bất kỳ cấp độ nào mà tôi kiểm tra cậu ta cũng có thể vượt qua được.] Hệ thống cực kỳ buồn bực, đây là lần đầu tiên gặp phải người như vậy, không biết là thần thánh phương nào.

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, cậu đã nói cậu ta có lòng tốt, còn thêm cậu ta vào danh sách bạn tốt nữa?" Cố Khê Kiều cầm quần áo, đi vào phòng tắm, mở vòi sen.

Hệ thống nâng cằm, chớp mắt giả vờ đáng yêu.

[Là tôi bịa chuyện cả đấy, lúc ấy hệ thống tôi nhìn không thấu được, cho nên tôi đã nghĩ cậu thêm cậu ta để tôi sau này có cơ hội nghiên cứu thêm.

Nhưng mà mỹ nhân Kiều, cậu vì sao thêm Giang Thư Huyền mà không thêm đám người Hạ Tử Tuấn và Tiêu Vân thế?]


“Tôi thích.” Hơi nước rất nhanh đã bao trùm cả căn phòng, Cố Khê Kiều chậm rãi trả lời.

Hệ thống bị cứng họng.

Buổi tối Cố Khê Kiều hoàn thành bài thi hôm nay thầy phát xuống, sau đó nằm ở trên giường tiến vào không gian thực tế ảo, trước tiên xử lý xong nhiệm vụ phó bản luyện chữ hằng ngày, sau đó bắt đầu ôn tập.

Buổi sáng hôm nay vào không gian thực tế ảo ở lại một tháng, sắp xếp lại tất cả kiến thức toán học cấp ba.

Đồ vật trong không gian thực tế ảo rất đầy đủ, cô tiêu mười điểm tích lũy mua sách sơ cấp, cho nên sách trung học cơ bản cô đều có thể tìm được.

Không gian này không khác gì hiện thực, ngoại trừ tốc độ dòng chảy của thời gian.

Nhưng mà rất hao tổn năng lực tinh thần, buổi chiều Cố Khê Kiều không có tiến vào không gian thực tế ảo, nghỉ ngơi một buổi chiều chờ năng lực tinh thần hoàn toàn khôi phục, mới lần nữa đi vào.

[ Xin chú ý, hệ thống kiểm tra đo lường được năng lực tinh thần của ký chủ sắp cạn kiệt, ba giây sau sẽ cưỡng chế đưa ký chủ trở lại hiện thực! ]

Cố Khê Kiều nằm trên giường, sắc mặt có chút trắng bệch, cô xoa trán, đứng dậy tựa vào đầu giường.

[Mỹ nhân Kiều năng lực tinh thần của cậu tăng nhanh thật đó.

Rõ ràng buổi sáng chỉ có thể kiên trì một tháng, hiện tại cũng hơn nửa tháng.

Hơn nữa, thời gian của cậu còn rất nhiều, hoàn toàn không cần liều mạng như vậy.


Tuy học giỏi là chuyện tốt, nhưng năng lực tinh thần tiêu tốn quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể cậu.

Mỹ nhân à, cậu phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá lao lực mà chết, hệ thống tôi còn phải dựa vào cậu đấy!] Hệ thống không biết làm sao kêu lên, có chút lo lắng.

Cố Khê Kiều cảm giác được: "Ừ, tôi biết rồi.”

Lần đầu tiên nghe giọng nói dịu dàng của cô ấy, hệ thống như được yêu thương mà nảy sinh lo lắng.

Ngày hôm sau lúc đi học, tài xế an phận chờ ngoài cửa, Cố Tích Cẩn ngồi ở ghế sau, vẫy tay với Cố Khê Kiều.

“Em gái, tối hôm qua em đi đâu vậy? Bọn chị đã đợi rất lâu đấy." Ánh mắt hết sức thân thiết.

Cố Khê Kiều liếc cô ta một cái, dường như Cố Tích Cẩn trời sinh chính là để diễn trò, ánh mắt và biểu cảm đều rất chân thật.

Lúc trước chính là bởi vì khuôn mặt quan tâm này, làm cho cô buông lỏng phòng bị, chỉ nhìn loại biểu cảm này, ai có thể biết độ hảo cảm của Cố Tích Cẩn đối với cô chỉ đạt tới 48?

Thật sự là diễn xuất tốt, chỉ là nếu không dựa vào hệ thống phân tích thì bản thân cô cũng nhìn không ra.


“Là thầy giáo tìm em.” Cô nhắm mắt giả ngủ, không muốn nhiều lời.

Cố Tích Cẩn thấy cô như vậy, trên mặt hiện vẻ lên nghi ngờ.

Cô ta rõ ràng cảm thấy Cố Khê Kiều có cái gì không đúng, mặc dù trước đây Cố Khê Kiều không để ý tới những người khác, nhưng đối với người chị gái này vẫn rất thân thiết.

Nhưng mà từ sau bữa tiệc sinh nhật hôm đó, hình như cả người đều thay đổi, khí chất thay đổi, cả khuôn mặt cũng động lòng người hơn.

Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu chứ?

Cố Tích Cẩn cụp mắt, gần đây lúc nói chuyện phiếm với Hạ Tử Tuấn, Hạ Tử Tuấn cũng luôn cố ý vô tình hỏi thăm tin tức của Cố Khê Kiều, điều này làm cho trong lòng cô có chút không thoải mái, mặc dù biết Hạ Tử Tuấn cũng không có ý gì khác, nhưng cô không thích cậu ấy nhắc tới bất cứ người nào ngoài cô ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương