Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn
-
18: Trò Chuyện
Con chó nằm ở dưới giường của cô.
Ánh sáng yếu ớt xuyên thấu vào khe hở của rèm cửa sổ, cô mở to hai mắt, trong lòng lại không yên tĩnh, một chút buồn ngủ cũng không có, cô trở mình qua lại, dứt khoát ngồi dậy móc ra điện thoại trong ngăn kéo, cô từ từ mở ra, dừng lại khi lướt đến phần mềm tài chính và kinh tế.
Với cô thì kiếm tiền không khó, điều khiến cô rầu rĩ là phải làm gì trước tiên?
Cổ phiếu? Giao hàng? Hay là hàng có sẵn?
Đương nhiên từ khi bắt đầu cô không có ý định tranh quyền thừa kế với Cố Tích Cẩn, một chút tài sản của nhà họ Cố cô thật sự không để trong lòng, thay vì chờ đợi sự thương hại của người nhà họ Cố, còn không thực tế bằng nuôi một con chó.
Càng đừng nói đến kiếp trước là một tay cô nâng nhà họ Cố dậy, kiếp này không có cô, ngược lại không biết nhà họ Cố sẽ lấy ai ra kiểm soát nơi này.
Hệ thống phân tích cảm xúc của cô, lại bắt đầu được nước: [ Đã bảo cô làm nhiều nhiệm vụ, để cho hệ thống thăng cấp, trở thành phú bà không còn là giấc mơ nữa! ]
Nhướng mày: “A, nói giống như làm cùng cậu đẻ ra tiền ấy?”
[ … Vậy thì cô dự định làm gì! ]
“Tôi tự có tính toán.
”
Ký chủ không dễ lừa, hệ thống không nói nữa, ngồi xổm trong góc nhỏ vẽ một vòng.
Màn hình điện thoại di động tối xuống đột nhiên sáng trở lại, Cố Khê Kiều híp mắt nhìn, phát hiện là tin nhắn của Giang Thư Huyền gửi đến.
Anh Giang: Em có tiện nghe điện thoại không?
Cố Khê Kiều từ trên giường nhảy cẫng lên, cô nhìn lại nhiều lần, phát hiện bản thân không nhìn nhầm, sau đó mang dép lê đi đến bên cửa sổ, cô đẩy rèm cửa sổ, chần chờ một chút sau đó mỉm cười nhấn xuống phần màu xanh trên điện thoại.
Vang lên một tiếng liền bắt máy.
Giọng nói trầm thấp từ điện thoại truyền đến, rất có sức hút, giọng nói lạnh lùng cố tình đè xuống, mặc dù không có nhiều dịu dàng nhưng có thể khiến cho Cố Khê Kiều an lòng rất nhiều, cô cúp điện thoại đứng bên cạnh cửa sổ một lát, khi cô nằm vật xuống giường ngủ một lần nữa liền ngủ rất nhanh.
Trong biệt thự bên kia, Giang Thư Huyền nhàn nhã đứng ở bên cửa sổ, ánh sáng yếu ớt chiếu lên người anh, đổ xuống ánh sáng trắng bạc, vẻ yên tĩnh có một không hai.
Trên tay anh còn cầm một điếu thuốc vẫn chưa cháy hết, ánh lửa sáng đặc biệt rõ trong màn đêm.
Không qua bao lâu điện thoại trên tay lại kêu lên một lần nữa, Giang Thư Huyền dập điếu thuốc bỏ vào trong gạt thủy tinh, anh cầm điện thoại lên nhìn, là cậu ba nhà họ Ân, Ân Thiệu Nguyên.
“Anh Giang, em còn tưởng rằng anh đã đến Đế Đô rồi, thảo nào mấy lần em gọi điện cho anh, bọn họ đều nói anh vẫn chưa về.
” Ân Thiệu Nguyên là người không có quy cũ, nhưng lúc nói chuyện với Giang Thư Huyền anh ta còn lễ phép hơn khi nói chuyện với ông cụ của nhà bọn họ ba phần.
Anh và Ân Thiệu Nguyên là bạn đại học, nói về quá trình gặp gỡ thì thật sự có chút kịch tính.
Ân Thiệu Nguyên là một kẻ ngang ngược đi ngang qua thành phố N, anh ta đã quen thói kiêu ngạo, khi đến thành phố anh ta không kiềm chế lại bản thân, đụng phải đám con nhà giàu, khi đó anh ta còn trẻ tưởng rằng với thân phận của mình sẽ không ai động đến anh ta, nhưng đêm xuống lại bị người cầm dao đâm bị thương trong một con hẻm cũ, cũng may là Giang Thư Huyền đi ngang qua ra tay cứu anh ta khỏi rắc rối.
Quan trọng hơn là đám con nhà giàu ngày thường tụ lại thành một đám, nhìn thấy Giang Thư Huyền lại như chuột gặp mèo, bộ dạng gọi dạ bảo vâng quả thực là thấp như hạt bụi.
Vì vậy Ân Thiệu Nguyên rất tôn kính Giang Thư Huyền.
Còn có cảnh một người quét sạch mười mấy tên giang hồ, khiến anh ta trở thành một tên hâm mộ não tàn, đương nhiên ông nội của anh ta cho rằng anh ta may mắn lắm mới có thể kết bạn với Giang Thư Huyền.
“Điều tra được Cố Trạch chưa?”
Giọng nói lãnh nhạt này khiến cho Ân Thiệu Nguyên nghẹn họng một chút: “Được, thành thật mà nói thì thật ra cũng không cần dùng hết sức điều tra, sống ở trang viên Sơn Hà là Cố Trạch, em vừa nghe liền biết là nhà nào, chỉ là vẫn tìm người tìm tài liệu cặn kẽ cho anh, đã gửi qua email cho anh rồi, anh kiểm tra thử.
Chỉ là một dòng họ nhỏ bé mà thôi, nếu bọn họ đắc tội với anh, chỉ cần anh nói em sẽ có một trăm cách làm khó bọn họ… ”
“Cảm ơn.
”
“Đừng, làm việc cho ngài là vinh hạnh của tiểu nhân, nào dám… ”
Giang Thư Huyền không đợi anh ta nói xong liền cúp điện thoại, nhấc chân đi lên lầu.
Từng bước từng bước, rất vững.
Trước tiên anh mở email Ân Thiệu Nguyên gửi đến, vốn muốn mở ra xem một chút, lại vô tình lướt qua phần tài liệu vốn đã biến mất trên bàn, đồng tử anh hơi co rụt lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook