Sao một người sống ở trang viên Sơn Hà có thể gầy như thế?

Giang Thư Huyền kiếm chế tâm trạng, nén lại sự thôi thúc xoa đầu cô:

“Em vào đi, nắng to quá.



“Vậy em đi đây, tạm biệt.

” Cố Khê Kiều vẫy vẫy tay với anh, sau đó đi từng bước tới cửa chính.


Cho dù trong lòng vô cùng kháng cự nơi này nhưng cô vẫn trở về, nhìn thấy hai chữ ở trên cửa chính, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nhất thời không biết có cảm nghĩ gì.



Chỗ dừng xe là một khúc quanh, Giang Thư Huyền dựa bên cạnh xe đợi cô đi vào.


Sau khi anh nhìn thấy cô đã nhấn chuông cửa, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, đợi gần năm phút cánh cửa vẫn không có xu hướng mở ra, ánh mắt Giang Thư Huyền trầm xuống, ngón tay anh giật giật, sau đó cúi người lấy bao thuốc lá từ trong xe ra.


Tháng năm của thành phố N không giống như những thành phố khác, rất nóng, nhiệt độ mặt trời lúc hai giờ đứng ở điểm cao nhất, hơi nóng phả vào mặt, làn da có cảm giác đau nhói như bị đốt nóng.


Đột nhiên Giang Thư Huyền ném điếu thuốc đang hút được một nửa, dưới chân của anh đã có một vòng tàn thuốc, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia lạnh lùng, anh nhấc chân đi đến cánh cửa sắt, lúc này cánh cửa sắt bất động lâu cuối cùng cũng mở ra.


Nhưng anh không dừng bước, nhìn như đang chậm rãi đi nhưng trong phút chốc đã đi đến bên ngoài cửa chính, anh ngẩng đầu nhìn hai khối chữ lớn mạ vàng mà bất ngờ đứng lại.


Cố Trạch!

Cố Khê Kiều đi từng bước từ cửa chính đến căn phòng bên cạnh, còn chưa đi vào đã nghe thấy một loạt tiếng cười sặc sỡ, cô dừng bước lại suy nghĩ một ý đồ xấu, có phải nếu như bản thân cứ như vậy bước vào sẽ phá hủy bầu không khí này không?

Cô đẩy cửa, vừa bước một bước vào, căn phòng liền chìm vào im lặng.


Có lẽ bọn họ không nghĩ đến Cố Khê Kiều sẽ xuất hiện vào lúc này, bầu không khí sôi nổi trong phòng khách đột nhiên yên lặng, nụ cười trên miệng của ba người trên ghế sô pha dần biến mất, nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.


Ngay cả người giúp việc cũng cảm thấy bầu không khí không giống như bình thường, nét mặt lạnh lùng cầm lấy một đôi dép lê: ném một tiếng “đùng” xuống đất.



Cố Khê Kiều nhìn chằm chằm đôi dép lê kia một hồi.


Ký ức đã lâu trong đầu đột nhiên hiện về trước mắt cô, lần đầu tiên cô nhìn thấy ông cụ Cố là ở trước mộ của mẹ, ông cụ mặc âu phục đứng cách cô không xa, ông mặc rất gọn gàng, tóc hoa tiêu nhưng đôi mắt rất có sức sống, đứng phía sau ông là một đám vệ sĩ áo đen, ông nói với cô: “Ta là ông nội của con.



Cô tự cho mình bị người nhà vứt bỏ liền sững sờ trong chốc lát, lúc đó cô đang nghĩ: Trên đời này vẫn còn có người có huyết thống với cô.


Cô được ông cụ mang về, lần đầu đến nhà họ Cố cô đã bị cánh cửa lớn huy ràng làm cho hoảng sợ, lúc đó cô đi một đôi giày nhựa có dính đất vàng ở trên, chân tay luống cuống đứng ở cửa chính.


Người giúp việc dùng ánh mắt lạnh lùng và chán ghét nhìn cô, sau đó thuận tay bỏ xuống một đôi dép mới tinh.


Cố Khê Kiều là một người thông minh, ngày đầu tiên vào nhà họ Cố cô đã có thể cảm nhận được bầu không khí khác thường, cũng rất nhanh đã đoán được tình cảnh của mình qua vài ba câu của người giúp việc, mẹ của cô là người thứ ba chen chân vào gia đình hạnh phúc của người khác, ý thức được việc này cô liền che giấu bản thân, biểu hiện ra bản thân sẽ không tranh đoạt tài sản với Cố Tích Cẩn, và sẽ bí mật giúp đỡ cho Cố Tích Cẩn.



Kết quả đúng như cô đoán, ông cụ Cố nhìn thấy cô là người không có năng lực, đã bỏ cô từ lâu, Tô Uyển Nhi cũng không xem cô là cái đinh trong mắt nữa.


Nhưng cô lại không nghĩ đến Cố Tích Cẩn vậy mà lại là loại người hung ác độc địa!



Cố Khê Kiều nhắm mắt lại, không nghĩ những thứ này nữa, chậm rãi thay dép lê.


Cố Tích Cẩn ngồi trên ghế sô pha là người phản ứng đầu tiên, trên gương mặt dịu dàng vui vẻ, cô ta quở trách nói: “Em gái, em trở về là tốt rồi, làm chị lo lắng muốn chết.

Sao em không nói một câu đã đi ra ngoài rồi? Ở bên ngoài mấy ngày mới trở về, em cũng không có bạn bè ở đây, em cũng liều lĩnh quá!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương