Nhu Tiểu Vũ nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn căm hận, Bạch lão gia cũng lên tiếng:
“Ôn Noãn, cô còn có lý do gì để ở lại đây nữa hay sao?”
Diêu Thanh Ngân nhân cơ hội cũng nói:
“Ba, chính con nhỏ đó đã khiến Khinh Dạ bị thương, cô ta không những không nhận lỗi mà còn thách thức con nữa, nếu như cứ để cho cô ta ở bên cạnh Khinh Dạ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.


Ánh mắt Bạch lão gia càng trở nên lạnh lùng hơn:
“Nếu như cô không chịu ra khỏi đây thì tôi sẽ bảo người đưa cô ra.


Dứt lời, ông ta liền đánh mắt ra hiệu cho hai người bảo vệ ở phía sau, bọn họ lập tức xốc nách Ôn Noãn lôi ra ngoài, trước mặt Bạch lão gia thì thư ký Lâm cũng không dám phản đối.

“Tổng giám đốc, anh mau tỉnh lại đi…”
Ôn Noãn bị lôi ra ngoài, cánh cửa đóng sập ngay trước mắt cô một cách lạnh lùng.

Bạch lão gia hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang nói với thư ký Lâm:
“Thư ký Lâm, từ bây giờ cậu mà còn bênh vực cho cô ta thì đừng trách ta.



Thư ký Lâm giật mình, đột nhiên cúi gằm mặt không nói được gì nữa.

Diêu Thanh Ngân như nhớ ra chuyện gì đó, bà ta đi ra ngoài thấy Ôn Noãn vẫn còn ở đó liền nói nhỏ với hai người bảo vệ kia, cô cảm thấy có chuyện gì đó chẳng lành, bèn cố bám vào tường rời đi nhưng đáng tiếc hai gã đàn ông kia ngang nhiên xốc cô lên vai lôi lên xe ô tô đậu bên ngoài.

Ôn Noãn hét lên:
“Thả tôi ra!”
Cô bị ném vào trong xe ô tô, đầu đập vào cửa kính đau đớn choáng váng, cánh cửa xe ô tô đóng sầm lại trước mắt cô.

Ôn Noãn đập tay vào cửa kính, hai gã đàn ông cho xe lăn bánh rời khỏi sân của bệnh viện.

“Các anh định đưa tôi đi đâu?”
Hai người đàn ông không trả lời, lạnh lùng lái xe đi.

Ôn Noãn không biết cầu cứu vào ai nữa, cô nhìn khung cảnh bên ngoài cứ lướt qua như chớp, đáy lòng dần rơi vào tuyệt vọng.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, chiếc xe ô tô dừng lại trước một ngôi nhà cũ bị bỏ hoang, bọn chúng ném cô vào một căn phòng tối tăm ẩm mốc, còn có cả gián và chuột ở góc phòng.

“Rầm!”
Hai gã đàn ông đóng sầm cửa trước mặt cô, bóng tối tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng, Ôn Noãn mò mẫm tìm điện thoại trong túi áo nhưng đáng tiếc ở đây lại không hề có sóng.

Ôn Noãn bò tới cánh cửa, đập mạnh vào nó, vụn gỗ mục liền rơi xuống lả tả:
“Mau thả tôi ra!”
Bàn tay cô sưng tẩy đỏ nhưng cánh cửa vẫn không hề lay chuyển, Ôn Noãn bất lực tựa vào cánh cửa, hốc mắt đỏ bừng.

Ôn Noãn bất lực tựa người vào cánh cửa, khoảng chừng nửa tiếng sau tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên.

Hai gã đàn ông lúc nãy quay lại, một lần nữa xốc cô lên vai đi ra ngoài.

Ôn Noãn hết đánh lại cào cấu hắn, gã đàn ông kia bực bội đánh vào mông cô một cái, cú đánh không nhẹ làm cô đau điếng.

“Đồ khốn! Mau thả tôi ra!”
“Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn ngoan cố được à?!”
“Các người định làm gì?” Cô hét lên.


“Ha ha…sắp bị bán rồi mà còn không biết!”
Bên tai cô như vang lên một tiếng nổ lớn, bị bán sao? Bọn chúng muốn bán cô cho ai?!
“Các người làm vậy là phạm pháp! Tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người!”
“Cảnh sát sao? Ha ha! Có giỏi thì cứ gọi đi!”
Bọn chúng không những không sợ mà còn thách thức cô, Ôn Noãn bị ném vào xe ô tô chở đến nơi khác, đó là một quán bar lớn, âm nhạc xập xình đinh tai nhức óc cùng với mùi bia rượu cùng với nước hoa phụ nữ.

“Chị Nhi! Có hàng mới này!”
Một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi với mái tóc xoăn dài đến vai, ánh mắt sắc bén quan sát Ôn Noãn từ đầu đến chân, sau đoa cất giọng lạnh lùng:
“Ở đâu ra đấy?”
“Chị yên tâm đi, hàng này còn nguyên tem mác, sạch sẽ trắng trẻo, không phải hạng tầm thường đâu!”
Bà ta nhìn Ôn Noãn, ánh mắt rất ưng ý, nhưng giọng nói vẫn còn kiêng dè và nghi ngờ:
“Giá bao nhiêu?”
“Năm trăm vạn!”
Nhi nhíu mày:
“Sao đắt thế?”
Hắn ta cười ha hả:
“Thiên kim tiểu thư mà chị còn chê đắt? Giá đó là quá hời cho chị rồi.


“Thiên kim tiểu thư?”
“Chị đừng lo, cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối bị vứt bỏ thôi, bây giờ không còn là tiểu thư nữa rồi.



Nhi hoài nghi, sau đó trả giá:
“Ba trăm vạn.


“Không được.

Chị phải trả thêm đi, bây giờ hàng kiếm còn khó, hơn nữa cô ta còn xinh đẹp thế này, chị trả ba trăm vạn thì lỗ của chúng tôi mất à?”
Bà ta đánh giá Ôn Noãn thêm một lần nữa rồi nói:
“Bốn trăm, không thể trả thêm được.


“Nếu như không chịu thì các người mang cô ta đi đi.

”.

Bà ta giả vờ xoay người rời đi, gã đàn ông kia lập tức gọi lại:
“Chị Nhi, được rồi! Bốn trăm thì bốn trăm! Được chưa?”
Bà ta nhoẻn miệng cười, sau đó liếc mắt ra hiệu cho đàn em đi lấy tiền cho bọn chúng, Ôn Noãn im lặng nãy giờ, trong mắt cuộn lên từng đợt sóng ngầm….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương