Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
-
Chương 23
Tác giả: Trang Mun
--------------------------------------------
Chu Thiếu Quân nhìn thằng bạn đang nằm trên giường bệnh. Anh với tay lấy quả táo trên bàn, cắn một miếng.
"Mày kết thù với ai mà ra nông nỗi này?" Anh dựa vào tường, vừa nhai táo vừa hỏi.
Lâm Vĩ Thiên cố gắng ngồi dậy để không chạm đến vết thương, anh nở nụ cười bất đắc dĩ: "Ai mà biết được"
Lâm Vĩ Thiên không hiểu được là mình trêu vào người nào. Khi anh đang leo núi cùng bạn thì bị tách ra. Anh đang đi tìm bạn mình thì bỗng từ đâu xuất hiện mấy người áo đen, họ không nói không rằng lao vào đánh anh.
Mới đầu anh chống cự được một lát nhưng dường những người áo đen này đã được huấn luyện qua nên anh bị đánh ngất đi.
Khi tỉnh lại anh thấy mình đã nằm trong bệnh viện.
Chu Thiếu Quân ném lõi táo vào sọt rác. Anh bước đến gần giường bệnh, ngồi xuống, một chân anh vắt lên chân kia, vẻ mặt bất cần đời.
"Khi tao tìm được mày thì mày đã ngất đi rồi, khắp người máu me bê bét. Tao đoán chắc là bọn chúng đã có ý định giết mày nhưng hình như xảy ra chuyện gì đó nên mày mới bảo toàn được tính mạng."
Lâm Vĩ Thiên nhíu mày. Anh nhớ là mình không gây thù với ai cả. Anh là một bác sĩ, sống rất ôn hòa với mọi người. Anh cũng không biết ai là người gây ra chuyện này nữa.
"Đã điều tra ra được ai làm chưa?" Anh quay sang hỏi Chu Thiếu Quân.
"Chưa. Không có manh mối gì hết" Chu Thiếu Quân nhíu mày. Anh cũng lấy làm lạ. Với thân phận là đại thiếu gia nhà họ Chu có quyền thế thì không có lí nào anh lại không tra được. Vậy chỉ có một lí do duy nhất, người đứng đằng sau chuyện này có thân phận còn lớn hơn cả anh.
Dường như Lâm Vĩ Thiên cũng nghĩ đến điều này. Anh im lặng không nói gì.
"Làm sao bây giờ?" Chu Thiếu Quân lo lắng hỏi "Mày không nhớ là đã đắc tội ai à?"
Lâm Vĩ Thiên lắc đầu.
Chu Thiếu Quân thở dài, dù tên này có đắc tội ai thì cũng không đến mức này chứ.
...
Diệp Vy từ hôm đó luôn ở trong viện chăm sóc Hàn Phong. Từ khi xác định quan hệ, hai người lúc nào cũng chìm đắm trong sự ngọt ngào:-).
Diệp Vy cúp điện thoại. Cô thông báo cho quản gia là không cần lo cho mình. Cô nói dối là mình ở nhà bạn một thời gian. Quản gia cũng chỉ nhắc nhở cô giữ gìn sức khỏe, cũng không hỏi thêm gì.
Diệp Vy trở lại phòng bệnh. Hàn Phong đang nửa nằm trên giường gọt táo, thấy Diệp Vy, anh mỉm cười vẫy tay: "Lại đây"
Diệp Vy bước qua đó, ngồi xuống giường cạnh anh: "Vết thương của anh đã đỡ nhiều chưa?" Cô hỏi.
Hàn Phong để dao và đĩa táo xuống chiếc bàn bên cạnh, anh vòng tay qua người Diệp Vy, bế cô ngồi lên chân mình.
Diệp Vy trợn mắt nhìn anh: "Anh vẫn đang bị thương đấy, đàng hoàng chút cho em"
Hàn Phong khẽ cười, anh hôn nhẹ lên môi cô "Anh không sao" Anh lấy một miếng táo, tự tay bón cho cô "Chân còn đau không?"
Diệp Vy vừa nhai táo vừa trả lời: "Đỡ hơn nhiều rồi"
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Vy định giãy ra khỏi người anh nhưng Hàn Phong không cho. Cô cũng lười phản kháng, thôi thì kệ anh vậy.
Hàn Phong mỉm cười, tâm trạng anh lúc này vô cùng tốt.
Anh với lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
"Vào đi"
Tên thuộc hạ bước vào bắt gặp cảnh này, lúng túng không biết có nên đi ra không.
Hàn Phong không ngẩng đầu lên. Anh nghịch mái tóc dài của cô, lơ đãng nói: "Nói đi"
Tên thuộc hạ đưa mắt nhìn Diệp Vy.
Diệp Vy thấy vậy định tránh đi nhưng Hàn Phong vẫn ôm chặt không buông.
Diệp Vy tức giận thật rồi. Cô trừng đôi mắt xinh đẹp của mình lên nhìn anh.
Hàn Phong thấy vậy cười khẽ. Anh cúi xuống hôn sâu cô.
Đến khi Diệp Vy không thở nổi nữa anh mới buông cô ra, trước khi rời đi cũng không quên hôn nhẹ môi cô.
Diệp Vy xấu hổ đỏ bừng mặt. Cô chôn đầu vào lòng anh, không dám ngẩng lên.
Tên thuộc hạ thấy vậy cũng không kiêng kị nữa mà nói ra luôn: "Đã điều tra ra được người đứng đằng sau sai người cưỡng hiếp Diệp tiểu thư"
Diệp Vy nghe vậy khẽ run lên. Cô vẫn còn nhớ như in đêm hôm đó. Chỉ một chút nữa thôi, nếu Hàn Phong không xuất hiện, cô không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hàn Phong khẽ vỗ lưng cô chấn an: "Ngoan nào. Có anh đây."
Diệp Vy mỉm cười, ôm anh chặt hơn.
Khi nhìn tên thuộc hạ, anh mắt lạnh lùng, sắc bén, không còn sự dịu dàng khi nhìn cô nữa.
"Là ai?" Anh hỏi.
"Là..." Tên thuộc hạ chần chừ "Là đại thiếu gia của Diệp gia, cũng là em cùng cha khác mẹ với Diệp tiểu thư"
Tên thuộc hạ nói xong thì căn phòng rơi vào một khoảng không im lặng.
--------------------------------------------
Chu Thiếu Quân nhìn thằng bạn đang nằm trên giường bệnh. Anh với tay lấy quả táo trên bàn, cắn một miếng.
"Mày kết thù với ai mà ra nông nỗi này?" Anh dựa vào tường, vừa nhai táo vừa hỏi.
Lâm Vĩ Thiên cố gắng ngồi dậy để không chạm đến vết thương, anh nở nụ cười bất đắc dĩ: "Ai mà biết được"
Lâm Vĩ Thiên không hiểu được là mình trêu vào người nào. Khi anh đang leo núi cùng bạn thì bị tách ra. Anh đang đi tìm bạn mình thì bỗng từ đâu xuất hiện mấy người áo đen, họ không nói không rằng lao vào đánh anh.
Mới đầu anh chống cự được một lát nhưng dường những người áo đen này đã được huấn luyện qua nên anh bị đánh ngất đi.
Khi tỉnh lại anh thấy mình đã nằm trong bệnh viện.
Chu Thiếu Quân ném lõi táo vào sọt rác. Anh bước đến gần giường bệnh, ngồi xuống, một chân anh vắt lên chân kia, vẻ mặt bất cần đời.
"Khi tao tìm được mày thì mày đã ngất đi rồi, khắp người máu me bê bét. Tao đoán chắc là bọn chúng đã có ý định giết mày nhưng hình như xảy ra chuyện gì đó nên mày mới bảo toàn được tính mạng."
Lâm Vĩ Thiên nhíu mày. Anh nhớ là mình không gây thù với ai cả. Anh là một bác sĩ, sống rất ôn hòa với mọi người. Anh cũng không biết ai là người gây ra chuyện này nữa.
"Đã điều tra ra được ai làm chưa?" Anh quay sang hỏi Chu Thiếu Quân.
"Chưa. Không có manh mối gì hết" Chu Thiếu Quân nhíu mày. Anh cũng lấy làm lạ. Với thân phận là đại thiếu gia nhà họ Chu có quyền thế thì không có lí nào anh lại không tra được. Vậy chỉ có một lí do duy nhất, người đứng đằng sau chuyện này có thân phận còn lớn hơn cả anh.
Dường như Lâm Vĩ Thiên cũng nghĩ đến điều này. Anh im lặng không nói gì.
"Làm sao bây giờ?" Chu Thiếu Quân lo lắng hỏi "Mày không nhớ là đã đắc tội ai à?"
Lâm Vĩ Thiên lắc đầu.
Chu Thiếu Quân thở dài, dù tên này có đắc tội ai thì cũng không đến mức này chứ.
...
Diệp Vy từ hôm đó luôn ở trong viện chăm sóc Hàn Phong. Từ khi xác định quan hệ, hai người lúc nào cũng chìm đắm trong sự ngọt ngào:-).
Diệp Vy cúp điện thoại. Cô thông báo cho quản gia là không cần lo cho mình. Cô nói dối là mình ở nhà bạn một thời gian. Quản gia cũng chỉ nhắc nhở cô giữ gìn sức khỏe, cũng không hỏi thêm gì.
Diệp Vy trở lại phòng bệnh. Hàn Phong đang nửa nằm trên giường gọt táo, thấy Diệp Vy, anh mỉm cười vẫy tay: "Lại đây"
Diệp Vy bước qua đó, ngồi xuống giường cạnh anh: "Vết thương của anh đã đỡ nhiều chưa?" Cô hỏi.
Hàn Phong để dao và đĩa táo xuống chiếc bàn bên cạnh, anh vòng tay qua người Diệp Vy, bế cô ngồi lên chân mình.
Diệp Vy trợn mắt nhìn anh: "Anh vẫn đang bị thương đấy, đàng hoàng chút cho em"
Hàn Phong khẽ cười, anh hôn nhẹ lên môi cô "Anh không sao" Anh lấy một miếng táo, tự tay bón cho cô "Chân còn đau không?"
Diệp Vy vừa nhai táo vừa trả lời: "Đỡ hơn nhiều rồi"
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Vy định giãy ra khỏi người anh nhưng Hàn Phong không cho. Cô cũng lười phản kháng, thôi thì kệ anh vậy.
Hàn Phong mỉm cười, tâm trạng anh lúc này vô cùng tốt.
Anh với lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
"Vào đi"
Tên thuộc hạ bước vào bắt gặp cảnh này, lúng túng không biết có nên đi ra không.
Hàn Phong không ngẩng đầu lên. Anh nghịch mái tóc dài của cô, lơ đãng nói: "Nói đi"
Tên thuộc hạ đưa mắt nhìn Diệp Vy.
Diệp Vy thấy vậy định tránh đi nhưng Hàn Phong vẫn ôm chặt không buông.
Diệp Vy tức giận thật rồi. Cô trừng đôi mắt xinh đẹp của mình lên nhìn anh.
Hàn Phong thấy vậy cười khẽ. Anh cúi xuống hôn sâu cô.
Đến khi Diệp Vy không thở nổi nữa anh mới buông cô ra, trước khi rời đi cũng không quên hôn nhẹ môi cô.
Diệp Vy xấu hổ đỏ bừng mặt. Cô chôn đầu vào lòng anh, không dám ngẩng lên.
Tên thuộc hạ thấy vậy cũng không kiêng kị nữa mà nói ra luôn: "Đã điều tra ra được người đứng đằng sau sai người cưỡng hiếp Diệp tiểu thư"
Diệp Vy nghe vậy khẽ run lên. Cô vẫn còn nhớ như in đêm hôm đó. Chỉ một chút nữa thôi, nếu Hàn Phong không xuất hiện, cô không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hàn Phong khẽ vỗ lưng cô chấn an: "Ngoan nào. Có anh đây."
Diệp Vy mỉm cười, ôm anh chặt hơn.
Khi nhìn tên thuộc hạ, anh mắt lạnh lùng, sắc bén, không còn sự dịu dàng khi nhìn cô nữa.
"Là ai?" Anh hỏi.
"Là..." Tên thuộc hạ chần chừ "Là đại thiếu gia của Diệp gia, cũng là em cùng cha khác mẹ với Diệp tiểu thư"
Tên thuộc hạ nói xong thì căn phòng rơi vào một khoảng không im lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook