Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
-
Chương 21
Tác giả: Trang Mun
------------------------------------------
Tiếng súng vang lên không phải bắn vào Hàn Phong mà bắn vào tay cầm súng của tên mặt sẹo.
"Á..." Tên mặt sẹo bị đau theo bản năng buông súng xuống. Cánh tay chế trụ Diệp Vy cũng buông lỏng.
Diệp Vy thấy vậy, phản ứng rất nhanh. Cô dùng cùi chỏ thúc vào mặt tên mặt sẹo rồi xoay người đạp một cước vào bụng hắn.
Hành động lưu loát diễn ra trong vài giây. Tên mặt sẹo ngã xuống, Diệp Vy chớp thời cơ chạy về phía Hàn Phong.
Vì do chân đau nên Diệp Vy không thể nào chạy được nhanh. Đằng sau tên mặt sẹo với lấy khẩu súng dưới đất, hướng về bóng lưng Diệp Vy: "Con ranh, đi chết đi"
Đoàng
Diệp Vy khựng lại, cô quay đầu nhìn. Tên mặt sẹo trợn tròn mắt, không dám tin là mình chết. Trên trán gã dòng máu đỏ tươi đang chảy ra.
Hàn Phong khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc, anh hạ tay cầm súng xuống.
Bỗng từ chỗ nào đó xuất hiện mấy người mặc đồ đen. Họ vội chạy đến chỗ Hàn Phong, cúi người: " Xin lỗi chúng tôi đến muộn"
Hàn Phong không nói gì, trên trán anh mồ hôi bắt đầu rỉ ra. Anh lấy tay ôm bụng mình, dường như không chịu được nữa, anh ngã xuống.
"Chủ nhân" Mấy người áo đen lo lắng kêu lên.
Diệp Vy nghe thấy tiếng kêu mới định thần lại. Cô cắn răng, cố gắng chịu đau đớn ở chân, chạy đến bên Hàn Phong.
Cô nâng đầu anh, giọng lo lắng: "Phong, Phong, anh mau tỉnh lại đi"
Hàn Phong nghe thấy tiếng gọi của cô. Nghe cô gọi tên mình một cách thân thiết, anh cảm thấy tim mình như tan ra.
Hàn Phong cố gắng mở đôi mắt, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: "Đừng khóc...anh không sao mà" Nói rồi anh ngất đi.
Diệp Vy hoảng hốt, cô lay người anh: "Phong...anh mau tỉnh lại đi.."
Một người áo đen trong số đó tiến đến nói với Diệp Vy: "Chủ nhân bị mất máu qúa nhiều, để chúng tôi đưa ngài ấy vào viện" Tên áo đen nói với giọng cung kính. Bọn họ biết người phụ nữ này không thể đắc tội.
Diệp Vy nghe vậy cố kìm nén sự lo lắng, cô lau nước mắt rồi đứng dậy.
Mấy người áo đen vội dìu Hàn Phong dời đi. Một tên có vẻ là thủ lĩnh trong số đó tiến đến chỗ Diệp Vy: "Còn hai tên kia cô định xử lí như thế nào?"
Diệp Vy nhìn hai tên côn đồ đã bị đánh ngất từ bao giờ. Cô biết vừa nãy người bắn vào tay tên mặt sẹo là bọn người áo đen này.
Bỗng như nhớ ra điều gì cô tìm kiếm nơi tên mặt sẹo vừa ngã xuống. Nơi đó lúc này đã trống trơn.
"Đưa bọn chúng về tra hỏi đi" Ánh trăng hắt xuống chiếu lên gương mặt lạnh lùng của cô. Diệp Vy tự nhận mình không phải là người tốt. Nếu Hàn Phong không đến có thể hôm nay cô sẽ bỏ mạng ở đây.
Tên áo đen "vâng" một tiếng rồi sai người đưa bọn chúng đi.
Diệp Vy cảm thấy choáng váng. Cô bấu vào thân cây mới không để mình bị ngã. Cả ngày hôm nay đã qúa sức chịu đựng với cô.
Diệp Vy cảm thấy cơn choáng váng càng ngày càng nặng. Cô ngất đi.
Một đêm sóng gió cứ thế qua đi.
...
Diệp Hàn tỉnh dậy. Cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hôm qua tâm trạng không được tốt cậu mới gọi Diệp Nhất Minh, cũng là anh họ của cậu, đi uống rượu. Cậu không biết là mình đã uống bao nhiêu, cũng không biết là mình về bằng cách nào nữa.
Diệp Hàn đi vào phong tắm. Cả người cậu lúc này nồng nặc mùi rượu.
Quản gia đi lại trước cửa phòng cậu chủ. Chốc chốc ông lại nhìn lên, thấy cửa phòng vẫn đóng im, ông thất vọng đi đi lại lại với tâm trạng lo lắng.
Diệp Hàn mở cửa thì thấy cảnh tượng này. Anh nhíu mày khó hiểu: "Bác quản gia, có chuyện gì vậy?"
Quản gia nghe thấy tiếng Diệp Hàn, vội ngẩng đầu lên: "Cậu chủ, cậu thấy ổn chứ?"
"Tôi không sao" Diệp Hàn vừa nói vừa đi xuống lầu.
Quản gia đi đằng sau, tâm trạng bồn chồn như muốn nói gì đó.
Bỗng Diệp Hàn dừng bước, cậu quay sang nhìn quản gia: "Rốt cuộc bác muốn nói gì?" Diệp Hàn nóng nảy.
"Cậu chủ..." Dừng một lát, ông nói tiếp: "Cô chủ bảo đi leo núi từ sáng hôm qua nhưng đến hôm nay vẫn chưa thấy gì. Tôi sợ cô chủ xảy ra chuyện gì đó"
Diệp Hàn nghe vậy cứng người, một tia lo lắng lướt qua trong mắt cậu. Nhưng rất nhanh cậu quát lên: "Chị ta bị làm sao thì liên quan gì đến tôi chứ?" Cậu hậm hực đi vào nhà ăn nhưng tâm trạng không hiểu sao cứ bồn chồn không yên.
Diệp Hàn cảm thấy rất đói nhưng cậu lại không nuốt trôi được. Cậu cảm thấy bực mình, không buồn ăn nữa. Cậu đi lên phòng.
Diệp Hàn ngả người xuống giường, cậu nhìn thấy chiếc điện thoại vứt trên giường.
Như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Hàn ngồi bật dậy. Ánh mắt cậu sợ hãi khi nhìn chiếc điện thoại. Hình như hôm qua cậu đã làm gì đó.
Diệp Hàn tay run run cầm chiếc điện thoại, cậu mở lịch sử cuộc gọi. Cả quá trình cậu dường như không kìm nén được nỗi sợ hãi.
Vì để chứng thực suy nghĩ của mình, Diệp Hàn mở ghi âm cuộc gọi gân nhất.
Diệp Hàn khuôn mặt từ xanh lét chuyển thành trắng bệch. Cánh tay cậu rũ xuống, chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cuộc ghi âm: "Cho người cưỡng hiếp cô ta. Tôi sẽ gửi ảnh cho mấy người. Cô ta tên Diệp Vy"
------------------------------------------
Tiếng súng vang lên không phải bắn vào Hàn Phong mà bắn vào tay cầm súng của tên mặt sẹo.
"Á..." Tên mặt sẹo bị đau theo bản năng buông súng xuống. Cánh tay chế trụ Diệp Vy cũng buông lỏng.
Diệp Vy thấy vậy, phản ứng rất nhanh. Cô dùng cùi chỏ thúc vào mặt tên mặt sẹo rồi xoay người đạp một cước vào bụng hắn.
Hành động lưu loát diễn ra trong vài giây. Tên mặt sẹo ngã xuống, Diệp Vy chớp thời cơ chạy về phía Hàn Phong.
Vì do chân đau nên Diệp Vy không thể nào chạy được nhanh. Đằng sau tên mặt sẹo với lấy khẩu súng dưới đất, hướng về bóng lưng Diệp Vy: "Con ranh, đi chết đi"
Đoàng
Diệp Vy khựng lại, cô quay đầu nhìn. Tên mặt sẹo trợn tròn mắt, không dám tin là mình chết. Trên trán gã dòng máu đỏ tươi đang chảy ra.
Hàn Phong khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc, anh hạ tay cầm súng xuống.
Bỗng từ chỗ nào đó xuất hiện mấy người mặc đồ đen. Họ vội chạy đến chỗ Hàn Phong, cúi người: " Xin lỗi chúng tôi đến muộn"
Hàn Phong không nói gì, trên trán anh mồ hôi bắt đầu rỉ ra. Anh lấy tay ôm bụng mình, dường như không chịu được nữa, anh ngã xuống.
"Chủ nhân" Mấy người áo đen lo lắng kêu lên.
Diệp Vy nghe thấy tiếng kêu mới định thần lại. Cô cắn răng, cố gắng chịu đau đớn ở chân, chạy đến bên Hàn Phong.
Cô nâng đầu anh, giọng lo lắng: "Phong, Phong, anh mau tỉnh lại đi"
Hàn Phong nghe thấy tiếng gọi của cô. Nghe cô gọi tên mình một cách thân thiết, anh cảm thấy tim mình như tan ra.
Hàn Phong cố gắng mở đôi mắt, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: "Đừng khóc...anh không sao mà" Nói rồi anh ngất đi.
Diệp Vy hoảng hốt, cô lay người anh: "Phong...anh mau tỉnh lại đi.."
Một người áo đen trong số đó tiến đến nói với Diệp Vy: "Chủ nhân bị mất máu qúa nhiều, để chúng tôi đưa ngài ấy vào viện" Tên áo đen nói với giọng cung kính. Bọn họ biết người phụ nữ này không thể đắc tội.
Diệp Vy nghe vậy cố kìm nén sự lo lắng, cô lau nước mắt rồi đứng dậy.
Mấy người áo đen vội dìu Hàn Phong dời đi. Một tên có vẻ là thủ lĩnh trong số đó tiến đến chỗ Diệp Vy: "Còn hai tên kia cô định xử lí như thế nào?"
Diệp Vy nhìn hai tên côn đồ đã bị đánh ngất từ bao giờ. Cô biết vừa nãy người bắn vào tay tên mặt sẹo là bọn người áo đen này.
Bỗng như nhớ ra điều gì cô tìm kiếm nơi tên mặt sẹo vừa ngã xuống. Nơi đó lúc này đã trống trơn.
"Đưa bọn chúng về tra hỏi đi" Ánh trăng hắt xuống chiếu lên gương mặt lạnh lùng của cô. Diệp Vy tự nhận mình không phải là người tốt. Nếu Hàn Phong không đến có thể hôm nay cô sẽ bỏ mạng ở đây.
Tên áo đen "vâng" một tiếng rồi sai người đưa bọn chúng đi.
Diệp Vy cảm thấy choáng váng. Cô bấu vào thân cây mới không để mình bị ngã. Cả ngày hôm nay đã qúa sức chịu đựng với cô.
Diệp Vy cảm thấy cơn choáng váng càng ngày càng nặng. Cô ngất đi.
Một đêm sóng gió cứ thế qua đi.
...
Diệp Hàn tỉnh dậy. Cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hôm qua tâm trạng không được tốt cậu mới gọi Diệp Nhất Minh, cũng là anh họ của cậu, đi uống rượu. Cậu không biết là mình đã uống bao nhiêu, cũng không biết là mình về bằng cách nào nữa.
Diệp Hàn đi vào phong tắm. Cả người cậu lúc này nồng nặc mùi rượu.
Quản gia đi lại trước cửa phòng cậu chủ. Chốc chốc ông lại nhìn lên, thấy cửa phòng vẫn đóng im, ông thất vọng đi đi lại lại với tâm trạng lo lắng.
Diệp Hàn mở cửa thì thấy cảnh tượng này. Anh nhíu mày khó hiểu: "Bác quản gia, có chuyện gì vậy?"
Quản gia nghe thấy tiếng Diệp Hàn, vội ngẩng đầu lên: "Cậu chủ, cậu thấy ổn chứ?"
"Tôi không sao" Diệp Hàn vừa nói vừa đi xuống lầu.
Quản gia đi đằng sau, tâm trạng bồn chồn như muốn nói gì đó.
Bỗng Diệp Hàn dừng bước, cậu quay sang nhìn quản gia: "Rốt cuộc bác muốn nói gì?" Diệp Hàn nóng nảy.
"Cậu chủ..." Dừng một lát, ông nói tiếp: "Cô chủ bảo đi leo núi từ sáng hôm qua nhưng đến hôm nay vẫn chưa thấy gì. Tôi sợ cô chủ xảy ra chuyện gì đó"
Diệp Hàn nghe vậy cứng người, một tia lo lắng lướt qua trong mắt cậu. Nhưng rất nhanh cậu quát lên: "Chị ta bị làm sao thì liên quan gì đến tôi chứ?" Cậu hậm hực đi vào nhà ăn nhưng tâm trạng không hiểu sao cứ bồn chồn không yên.
Diệp Hàn cảm thấy rất đói nhưng cậu lại không nuốt trôi được. Cậu cảm thấy bực mình, không buồn ăn nữa. Cậu đi lên phòng.
Diệp Hàn ngả người xuống giường, cậu nhìn thấy chiếc điện thoại vứt trên giường.
Như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Hàn ngồi bật dậy. Ánh mắt cậu sợ hãi khi nhìn chiếc điện thoại. Hình như hôm qua cậu đã làm gì đó.
Diệp Hàn tay run run cầm chiếc điện thoại, cậu mở lịch sử cuộc gọi. Cả quá trình cậu dường như không kìm nén được nỗi sợ hãi.
Vì để chứng thực suy nghĩ của mình, Diệp Hàn mở ghi âm cuộc gọi gân nhất.
Diệp Hàn khuôn mặt từ xanh lét chuyển thành trắng bệch. Cánh tay cậu rũ xuống, chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cuộc ghi âm: "Cho người cưỡng hiếp cô ta. Tôi sẽ gửi ảnh cho mấy người. Cô ta tên Diệp Vy"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook