Dung Yên nhìn vóc dáng nhỏ bé của bọn họ, thở dài một hơi, vạn nhất sẽ không tốt.
"Để ta bưng cho.
"Từ trên tay Tần Vũ nhận lấy, sau đó trực tiếp đi vào phòng.
Tần Dã, người đang nằm trên giường, thực sự rất khó chịu vì không thể cử động được.
cái gì cũng không làm được.
Đúng lúc này, nhìn thấy cửa mở, Dung Yên bước vào với ánh sáng chiếu sau lưng.
“Tới, ăn cháo.
” Dung Yên đi đến bên giường, nhìn người bất động nằm trên giường, rốt cuộc cô cũng nhận ra mình đã bỏ qua chuyện gì.
đó chính là nếu hắn muốn ăn cơm cần có người đút cho a!này thật đúng là khó xử chết cô.
Có lẽ Tần Dã nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt cô, liền biết cô đang nghĩ gì.
Hắn rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Cô để bát ở đây đi, gọi Tần Vũ vào giúp là được.
"Dung Yên trợn tròn mắt nghe hắn nói: "Đừng nói nhảm, tôi tới giúp anh.
"Trong miệng còn lẩm bẩm một câu: Cái đồ chết bầm, bổn tiểu thư còn chưa từng hầu hạ người khác.
Tuy rằng thanh âm rất thấp, nhưng Tần Dã bên tai vẫn có thể nghe thấy, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
Giọng nói bình tĩnh: "Làm phiền cô rồi.
"Cho ai đó ăn là lần đầu tiên cô làm, người được cho ăn cũng là lần đầu tiên hưởng thụ loại trải nghiệm này.
Đối với Tần Dã, từ khi nhận thức được, hắn chưa bao giờ được người đối đãi qua như vậy.
Giờ phút này, tim hắn đập rất nhanh.
Hai vành tai bất giác cũng nóng lên.
Hắn thậm chí còn thấy bát cháo này có vị rất ngọt.
Dung Yên chưa bao giờ nghĩ rằng mình chỉ đút chút cháo, liền chiếm được cảm tình của người khác.
Lúc này có hơi mệt vì đút cho hắn ăn, cũng may hắn ăn khá nhanh.
Mãi cho đến khi ăn xong, Tần Dã mới chú ý tới một chuyện, "Trứng này ở đâu ra?"Dung Yên:…Anh bạn, chẳng lẽ bây giờ anh mới phát hiện ra?"Tôi cùng nhà đại đội trưởng đổi một cân đường đỏ.
"Tần Dã :…Vừa rồi hắn nghe được trong sân có tiếng nói chuyện, chỉ là nghe không rõ ràng.
"Cô muốn đi lên thị trấn?"Dung Yên gật đầu, “Tôi sẽ mua thêm thuốc cho anh.
” Cô có rất nhiều thứ cần mua.
Tần Dã khi nghe thấy lời này, im lặng một giây, sau đó cố hết sức từ dưới gối lấy ra một túi giấy, "Cái này cho cô.
"Ánh mắt của Dung Yên rơi vào gói giấy được đưa ra, đây không phải là tiền đi?Cô nghi ngờ mở ra xem, quả nhiên là tiền, thật sự rất kém, tổng cộng chỉ có mười đồng.
Hắn đây cũng quá nghèo đi? Người này sức rộng vai lớn, cũng sẽ săn thú, sao tiền không dư dả chút?Nghĩ đến chính mình muốn lấy đồ vật ra, cũng vì làm cho bọn họ ăn an tâm, vì thế cô liền không chút khách khí đem tiền cầm lấy.
Truyện [Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .
Để tránh đọc mất chương mất chữ của bộ truyện này tại các nơi reup khác các bạn nên đọc tại nơi mình đăng là web .
Nếu truyện có bị lỗi ở đâu các bạn bình luận nói giúp mình với, mình sẽ sửa lại nha.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook