Trọng Sinh Thành Vợ Của Tên Đàn Ông Đã Bắn Chết Tôi
-
7: Đền Bù Tổn Thất
Đây là câu thứ hai mà Thời Lệnh Diễn nói từ khi mọi người vào nhà.
Rõ ràng là vô cùng ngắn gọn, thậm chí có thể hình dung là không có gì để nói.
Nhưng một loại khí chất vương giả vẫn tỏa ra từ trên người anh, dáng cao cao tại thượng của bậc đế vương, ngạo nghễ nhìn chúng sinh.
Thi Vân Thường cảm thấy mình giống như bị nhục nhã, khinh thường, nắm chặt tay lại, trong lòng anh ta đều là không cam lòng, anh ta bước lên một bước, giọng điệu cảnh cáo: “Nếu làm lớn chuyện này lên, chẳng tốt cho ai cả!”
“Ừm!” Thời Lệnh Diễn nhả khói thuốc, uể oải nói: “Cho nên?”
Thi Vân Thường bị thái độ của anh chọc giận, sắc mặt tái xanh, nắm chặt tay, anh ta đang muốn đi lên lý luận thì bị chú ba kéo lại.
Chú ba cười làm lành, nói: “Tất cả mọi người đều là đàn ông, cậu ta cũng chỉ phạm vào sai lầm mà tất cả đàn ông đều mắc phải thôi!”
Uông Thuyên Hà nghe không nổi nữa, dắt tay Thi Mị, nói: “Cái gì gọi là sai lầm tất cả đàn ông đều mắc phải, Thi Mị phải làm sao đây?”
Động tác này có chút thô bạo, Thi Mị chu môi, mắt cô đỏ như muốn khóc, ô ô hất tay bà ta ra, trên gương mặt trắng nõn đều là sự ủy khuất, nhỏ giọng lên án: “Đau…”
Thím ba vội vàng hòa giải, an ủi Uông Thuyên Hà: “Được rồi, tình hình của Thi Mị chị cũng biết rồi đó, hiện tại chuyện này cũng đã xảy ra, cũng không thể qua nói với Thời lão gia, như thế là làm khó cho tiên sinh…”
Uông Thuyên Hà nghe thấy thế, che mặt khóc: “Con gái đáng thương của tôi, trước kia chưa xảy ra chuyện thì tốt biết bao nhiêu, chẳng những là sinh viên của viện nghệ thuật, còn được đạo diễn coi trọng mời đi quay phim, ai cũng nói con bé rất có tiền đồ, ai ngờ cứu phải một con sói, ngày cả mệnh của mình cũng thiếu chút nữa đã mất đi, hiện tại biến thành ngu ngốc, còn bị người ta đội nón xanh, anh nói việc này phải làm sao?”
Thi Học Bạch cũng bày ra vẻ mặt đau lòng, nghẹn ngào nói: “Em yên tâm đi, chuyện này đã xảy ra, Thời tiên sinh là người có trách nhiêm, cậu ấy có lỗi với Thi Mị, cậu ấy nhất định sẽ đền bù tổn thất cho con mẹ!”
Đến rồi.
Đây mới là mục đích của bọn họ khi đến đây!
Sắc mặt Bạch Nguyệt Khiết có chút giận dữ, nhìn bọn họ, nói: “Các người muốn ngồi không hưởng lợi sao, cũng quá khó coi rồi! Sáng sớm đã đến bắt chẹt người khác?”
“Im cái miệng chó của cô lại!” Uông Thuyên Hà hoàn toàn không có biểu lộ đau lòng như vừa rồi, vẻ mặt hung ác: “Chúng tôi và Thời tiên sinh vốn là người một nhà, để cậu ta đền bù tổn thất cho con gái tôi là điều đương nhiên, cô là gì chứ, đồ hạ lưu, tiểu tam!”
Thi Mị hơi cúi đầu, khóe môi cô hơi giương lên.
Uông Thuyên Hà là người đàn bà chanh chua, Bạch Nguyệt Khiết lại là bông hoa nuôi dưỡng trong nhà ấm, sao có thể là đối thủ của bà ta?
Sắc mặt Bạch Nguyệt Khiết lúc đỏ lúc trắng, bệnh tim của cô ta giống như muốn phát tác, thân thể run lên, đang muốn nói thì bả vai liền bị người ta đè lại.
Không biết Thời Lệnh Diễn đã đi đến phía sau cô ta từ lúc nào, mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi hương trên người anh, truyền đến chóp mũi cô ta.
Bạch Nguyệt Khiết ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Thời Lệnh Diễn.
Tim cô ta đập thình thịch.
Mặt Bạch Nguyệt Khiết hơi nóng lên, mà Thời Lệnh Diễn cao 1m9, anh có thể quan sát tất cả mọi người.
Anh nhàn nhạt nhìn qua tất cả mọi người, thuận miệng nói: “Muốn tôi đền bù tổn thất như thế nào?”
Một câu liền hóa giải bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Trên mặt Thi gia đã không còn vẻ tức giận, đều lộ ra sự vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook