“Cậu thật đúng là người đàn ông phụ lòng!”Uông Thuyên Hà vỗ tay, lớn tiếng nói: “Lúc trước, Thi Mị nhà chúng tôi vì cứu cậu thế nhưng suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng mất, hiện tại hai người còn chưa lấy nhau được nửa năm, cậu liền ngoại tình, các người cho rằng Thi gia chúng tôi không có ai sao?”
“Hiện tại đầu óc của Thi Mị có vấn đề hoàn toàn là do các người ban tặng, cậu nhét con bé vào khu nhà cũ, không quan tâm thì cũng coi như xong, thế mà cậu còn ngoại tình, phi, súc sinh!” giọng nói Thi Học Bạch càng lớn hơn, mười phần trung khí, hận không thể xuyên thủng trần nhà.
Thi Vân Thường nhìn những dấu vết trên dường, ánh mắt run run, nắm chặt tay lại, rồi lại buông lỏng, anh ta nhìn Bạch Nguyệt Khiết, đau lòng nói: “Nguyệt Khiết, sao cô có thể…làm ra loại chuyện này, cô thế mà đem lần đầu tiên cho em rể tôi…”
Thi Vân Thường quá rõ ràng những vết máu này đại biểu cho điều gì, anh ta đau lòng, lại càng ghen ghét với Thời Lệnh Diễn!
Bạch Nguyệt Khiết là ánh trăng sáng trong lòng của biết bao người, dung mạo xinh đẹp, tính cách ôn nhu, nếu như không phải cô ta bị bệnh, chỉ sợ người theo đuổi cô ta đã phá nát bậc cửa.
Nhưng nữ thần trong lòng hàng nghìn người đàn ông, thế mà lại đưa mình lên giường Thời Lệnh Diễn!
Trước kia anh ta sùng bái Đường Vũ, Đường Vũ trở thành vị hôn thê của Thời Lệnh Diễn.
Hiện tại ngay cả Bạch Nguyệt Khiết cũng luân hãm.
Thời Lệnh Diễn muốn nhúng chàm bao nhiêu nữ thần mới thôi!
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, trong nháy mắt, bầu không khí trở nên im ắng.
Vốn dĩ theo kế hoạch, nhà họ Thi phải bày ra khí thế hùng hổ, nhưng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, đều không kìm lòng được, đứng thẳng người, chờ anh đi ra.
Nhưng một lát sau, Thi Vân Thường liền khiếp sợ với phản ứng của mình, lại tức giận nhắc nhở những người khác.
Lúc này những người này mới phản ứng được, bọn họ đến bắt gian, trên mặt lại lộ ra vẻ giận dữ.
Ánh mắt Thi Mị cũng nhìn về phía cửa phòng, thân ảnh quen thuộc, cùng với người đã từng cùng cô liều chết triền miên, hoàn toàn trùng khớp.
Thời Lệnh Diễn vừa mới tắm xong, tóc anh vẫn còn ướt, trên người anh mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm, đai lưng tùy ý buộc lại, lộ ra cơ ngực và một phần nhỏ cơ bụng.
Nước trên người không có lau khô, áo ngủ như dính vào người anh, lộ rõ cơ bắp, dễ dàng phác họa nên dáng người xuất sắc hơn người của anh.
Nhưng mà càng làm cho người ta chú ý hơn là trên cổ anh đều là những giấu vết ái muội!
Tối hôm qua, cô liền phát hiện, so với năm đó, thân hình của anh gầy gò hơn rất nhiều, trong lúc giơ chân nhấc tay đều có loại khí chất thong dong.
Cho dù ở trong quẫn cảnh, Thi Mị cũng không có nhìn ra một chút bối rối nào trên người anh.
Thời gian ba năm, anh giống như càng thêm thành thục, cũng càng thâm trầm hơn.
Vừa nhìn thấy anh, Uông Thuyên Hà liền giả bộ tức giận, vung tay lên, nói lớn: “Họ Thời kia, cậu đừng cho là chúng tôi không làm gì được cậu, bây giờ cậu là người có vợ!” Bà ta nói đến đây liền kéo Thi Mị đang yên tĩnh như gà đến: “Bây giờ trước mặt vợ mình, cậu nói cho con bé biết, những thứ này, thứ này là sao!”
Mọi người lần lượt nhìn vào những nơi bà ta chỉ vào, giường xộc xệch, dấu hôn trên cổ, còn có trong thùng rác rõ ràng có BCS đã dùng qua.
Con thỏ nhỏ bị Uông Thuyên Hà kéo đến, giống như bị đau, mắt đỏ lên, kháng nghị hai tiếng, hất tay Uông Thuyên Hà ra.
Cách đó không xa, Bạch Nguyệt Khiết nhìn thấy BCS đã dừng, cô ta nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mang theo sự không cam lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook