Trong lúc Thi Mị âm thầm suy nghĩ, Bạch Nguyệt Khiết cũng nhìn thấy cô.



Lúc nhìn thấy Thi Mị, vẻ mặt cô ta có chút kinh ngạc: “Thi Mị?”


Làn da trắng nõn không thất huyết sắc, so với người bình thường, càng lộ ra mấy phần tái nhợt.



Nhưng không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ta.



Bạch Nguyệt Khiết, người cũng như tên, giống như ánh trăng sáng.



Không chỉ là tướng mạo mà còn là khí chất trên người cô ta.



Lúc này cho dù cô ta đi tới cho Thi Mị, nhưng dáng vẻ của cô ta vẫn ung dung, không nhanh không chậm.



Thi Mị thu lại sự sắc bén trong mắt, trên mặt vẫn là sự ngây thơ.



Đội trưởng đội bảo vệ cũng chú ý đến Bạch Nguyệt Khiết.



Nhìn thấy cô ta gọi tên Thi Mị, quay đầu hỏi Thi Mị: “Cô biết cô ta sao?”


Thi Mị không có trả lời anh ta, mà chính là hướng về phía Bạch Nguyệt Khiết gọi một tiếng: “Chị Nguyệt Khiết!”


Cuối cùng đội trưởng đội bảo vệ giống như trút được gánh nặng.




Như vậy cũng tốt.



Gọi một tiếng chị, chỉ sợ không chỉ là xã giao.



Giao người cho cô ta, nhất định là không có chuyện gì.



Dù sao người phụ nữ này, vừa nhìn liền biết không phải là người xấu.



Bạch Nguyệt Khiết nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười.



Trên gương mặt tái nhợt, giống như mang theo sự dung túng bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu cô: “Sao cô lại ở chỗ này, đến đây một mình sao?”


Thi Mị nghiêng đầu nói: “Có người dẫn tôi đến.




“Người đó đâu rồi?”


“Đi rồi!” Thi Mị chớp chớp mắt, bĩu môi nói.



Bạch Nguyệt Khiết bất đắc dĩ, hỏi đội trưởng đội bảo vệ: “Xảy ra chuyện gì sao?”


Đội trưởng đội bảo vệ hỏi: “ Xin hỏi cô là?”


“Tôi là bạn của cô ấy, cũng coi như là một người chị!” Bạch Nguyệt Khiết cười ôn nhu, chỉ là gương mặt tái nhợt, khiến cho người ta đau lòng.




Đội trưởng đội bảo vệ càng cảm thấy cô ta không phải là người xấu, hơn nữa bọn họ còn có quen biết.



Cho nên liền kể lại mọi chuyện một lần.



Bạch Nguyệt Khiết nghe xong, giống như có điều suy tư, giống như là lẩm bẩm: “Nếu như không phải là người quen sao có thể vào được nhà bọn họ, chứ đừng nói đến chuyện dẫn cô ấy ra ngoài!”


Đội trưởng đội bảo vệ giật mình: “Ý của cô là, thật ra vị tiểu thư kia và Thi tiểu thư có quen biết!”


Nhưng mà, cử chỉ của cô ta, quả thật là có động cơ không đơn thuần.



Căn cứ vào lời kể của nhân viên bán hàng, cô ta chính là đang lừa gạt.



Bạch Nguyệt Khiết cười nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng quả thực đầu óc của Thi Mị có chút vấn đề, hôm nay thật đúng là làm phiền anh, để tôi đưa cô ấy về là được.




Đội trưởng đội bảo vệ cầu còn không được: “Vậy thì làm phiền cô.




Bạch Nguyệt Khiết đi lên dắt tay Thi Mị, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, hỏi anh ta: “Ở đây tầng mấy bán đồ bằng ngọc?”


“Tầng 13.

” Đội trưởng đội bảo vệ nhiệt tình nói: “Cô muốn mua đồ bằng ngọc, là tặng cho ai sao?”


Bạch Nguyệt Khiết gật đầu mỉm cười: “Tháng sau là tiệc mừng thọ 70 của Thời lão phu nhân.




Đội trưởng đội bảo vệ hiểu rõ, nhiệt tình giới thiệu mấy cửa hàng cho cô ta, Bạch Nguyệt Khiết cảm ơn, sau đó liền dẫn Thi Mị rơi đi.



Thi Mị đi theo cô ta, trong lòng đang nghĩ đến sinh nhật của bà cụ Thời.



Quan hệ của cô và bà cụ Thời không tệ, lúc cô còn sống, bà cụ Thời đối xử với cô như với cháu dâu.



Tính toán một chút, hình như là sắp đến rồi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương