Đường Vũ nhìn đồng hồ báo thức, hiện tại là 6 giờ 20 sáng, cũng gần đến lúc rồi.


Cô chịu đựng đau nhức trên người, đứng dậy, đêm qua phóng túng khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, lần đầu tiên thân thể này nếm trải việc đời cũng không có gì tốt đẹp.


Nhưng cô tin tưởng, nó đáng giá.


Những người dối trá, sớm muốn cũng bị lột mặt nạ.


Thời Lệnh Diễn, Bạch Nguyệt Khiết, Đường Vũ tôi đã trở về rồi.


Lúc Thi Mị hai tuổi liền được bác cả Thi Học Bạch nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa.


Trong nhà này, cô là người dư thừa.


Dư thừa đến mức, cô bởi vì cứu người, mà khiến cho mạng sống của mình gặp nguy hiểm, lại bị người mà cô gọi là mẹ trong hơn hai mươi năm tháo bình dưỡng khí.


Cô cũng không có chết mà dẫn tới não bị thiếu dưỡng khí, lúc tỉnh lại, IQ đã bị thiết hụt.



Sau đó lại phát hiện, người Thi Mị cứu được là Thời Lệnh Diễn!

Người nào không biết, Trung Quốc có một người trẻ tuổi là thiên tài đầu tư.


Tuổi trẻ tài cao, ánh mắt độc đáo, tiếng lành đồn xa.


Người được anh giúp đỡ qua nhiều vô kể, trong đó có bốn người đứng đầu Trung Quốc.


Mà bốn người này cũng rất tôn kính Thời Lệnh Diễn!

Cái tên Thời Lệnh Diễn này, một lần nữa trở thành thần thoại ở Trung Quốc.


Cho nên “mẹ” Uông Thuyên Hà dẫn theo người nhà tìm đến cửa, vốn dĩ bà ta cũng chỉ muốn lừa gạt một số tiền, ai ngờ đi đến đó, Thời lão gia liền làm chủ, cho Thi Mị một tờ chi phiếu.


Uông Thuyên Hà mừng như điên, không ngần ngại nhân lấy.


Chỉ là, Thi gia lấy được càng nhiều, lại càng muốn nhiều hơn.


Mấy ngày trước, bọn họ lại đi tìm Thời gia, Thời lão gia không kiên nhẫn được nữa, nói thẳng: “Nên cho Thi Mị, Thời gia đã cho không ít, các người đòi tiền, qua tìm cháu của tôi đi!”

Lần này Thi gia bị làm khó.


Thời Lệnh Diễn là ai?

Nổi danh không dễ chọc.


Nếu chọc giận người này, sau này bọn họ sống thế nào.


Trong lúc tưởng chừng như không có cách nào, cục diện lại có thay đổi.


Mỗi ngày vào 6 giờ 30 sáng, con trai của Thi Học Bạch là Thi Vân Thường đều ra ngoài chạy bộ.


Lúc anh ta đang định ra cửa liền nhìn thấy một phong bì màu vàng để cách đó không xa.



Trên đó viết: Chứng cứ Thời Lệnh Diễn ngoại tình.


Tim Thi Vân Thường bỗng nhiên đập thình thịch, lập tức xoay người nhặt phong thư này lên.


Thứ ở trong đó rất đơn giản, chỉ có hai tấm hình.


Nhưng lại khiến cho Thi Vân Thường không khép miệng được.


Trong ảnh, Thời Lệnh Diễn nằm trên giường không một mảnh vải che thân, gần như lộ ra cả nơi nào đó.


Trên cổ, trên lồng ngực anh đều là dấu về mờ, nhìn ánh đèn tối tăm, giống như là chụp vào nửa đêm.


Mà bên người Thời Lệnh Diễn, một cánh tay màu trắng đột nhiên xuất hiện trong ống kính, hoàn toàn tương phản với làn da màu mật ong của Thời Lệnh Diễn.


Nhìn ngày giờ, không phải là hôm nay sao?

Tim Thi Vân Thường nhảy thỉnh thịch, chạy như bay vào nhà.


Đường Vũ tính toán thời gian, lặng lẽ mở hé cửa.


Quả nhiên liền nghe thấy bọn họ thương lượng.



“Làm như thể chỉ sợ Thời tiên sinh sẽ tức giận…” Thi Học Bạch có chút do dự.


Vẻ mặt Uông Thuyên Hà giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tức giận thì sao chứ, người ngoại tình là cậu ta, cậu ta là người đuối lý, chúng ta phải nhanh chóng làm tới mới có thể có được chỗ tốt!”

“Nếu như không được thì sao?” Thi Học Bạch vẫn sợ.


Thi Vân Thường nhanh trí nói: “Vậy chúng ta đưa ngu ngốc đi theo, nếu như không lấy được chỗ tốt, sẽ giả bộ như đưa ngu ngốc qua, dù sao ngu ngốc chính là vợ của anh ta, đến lúc đó ném ngu ngốc ở nơi đó, chúng ta đi, ai có thể nghĩ tới là chúng ta đến bắt gian?”

Mọi người đều cảm thấy ý kiến này rất hay.


Nhưng Thi Học Bạch vẫn sợ, quyết định gọi em trai và em dâu.


Nghe thấy động tĩnh, Đường Vũ lập tức nằm trên giường, giả bộ ngủ.


Quả nhiên Uông Thuyên Hà nhanh chóng đi tới, trực tiếp xốc chăn của cô lên: “Đứng dậy, dẫn con đi gặp chồng con!”

Vẻ mặt Thi Mị mờ mịt, liền bị kéo ra khỏi giường.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương