Đây là trên đường đi, Đường Tịnh Minh dạy cô nói.


Quả nhiên, Tạ Phương Phương nghe xong, khuôn mặt khẽ động.


Đường Tịnh Minh vôi vàng ưỡn ngực, sống lưng càng thẳng tắp: “Đúng thế, nhà chúng tôi chính là như thế!”

Nếu như có thể gả cho anh ta, cho dù anh ta có nuôi dưỡng mười người ở bên ngoài, cô ta cũng không ngại.


Cũng không biết Thi Mị này là giả ngu ngốc hay là thật.


“Hơn nữa tôi là con một, tôi nhất định sẽ hiếu kính với cha mẹ tôi, nhà tôi cũng không lớn, có khoảng 500 mét vuông, cộng thêm tầng hầm thì có tất cả bốn tầng, có thang máy, cô có thể dùng nó đi lên các tầng để quét dọn, không cần mỗi ngày đều phải quét dọn, chúng tôi khá coi trọng vấn đề ăn uống, cho nên cô nhất định phải biết nấu ăn…”

“Chờ một chút!” Nụ cười trên mặt Tạ Phương Phương cứng đờ: “Nhà các anh rộng như thế, sao không thuê người hầu!”

Vẻ mặt Đường Tịnh Minh tràn đầy khϊếp sợ: “Cũng chỉ hơn 500 mét vuông, cộng lại chưa đến 2000 mét vuông, tầng hầm không cần quét dọn mỗi ngày, còn lại không đến 1700 mét vuông, cô có biết mỗi ngày môi người dọn vệ sinh trên đường quét dọn được số diện tích là bao nhiêu không, một căn nhà nhỏ như thế mà con phải thuê người hầu.




Vẻ mặt Tạ Phương Phương cứng lại.


Thi Mị nhéo đùi mình, mới có thể không cười ra tiếng.


Tạ Phương Phương này khắp nơi xem mắt người giàu, có lẽ cô ta chưa từng gặp đối tượng hẹn hò nào cực phẩm như Đường Tịnh Minh.


Nhưng người như Tạ Phương Phương, cho tới bây giờ luôn biết cách nhẫn nhịn, sau khi nghe xong liền cười ha ha: “Không nghĩ tới anh thật tiết kiệm.



“Đó là đương nhiên!” Vẻ mặt Đường Tịnh Minh tràn đầy kiêu ngạo: “Nên tiết kiệm tiền, cô xem cô phô trương như thế, cho nên nhất định cô không có nhiều tiền bằng tôi, đúng không?”

“Nói đúng lắm!” Tạ Phương Phương cúi đầu uống café, Thi Mị tận mắt nhìn thấy nụ cười của cô ta từng chút sụp đổ.


Bánh kem nhanh chóng được mang đến, quả thực vô cùng tinh xảo, xinh đẹp.


Tim Tạ Phương Phương đập thình thịch, ánh mắt cô ta hoàn toàn bị hấp dẫn bởi nó.


Nhưng mà Thi Mị không có chút ý tứ nào muốn chia cho cô ta, bá đạo đặt nó trước mặt mình, cầm lấy cái nĩa, trực tiếp cắt xuống, mặt ngoài của bánh kem lập đứng thiếu đi một góc.


Tạ Phương Phương: “Cô….



Thi Mị không để ý đến cô ta, bắt đầu ăn từng miếng, cả mặt đều là bánh kem, rất nhanh chiếc bánh kem đã bị đảo thủng vào trăm lỗ hổng.



Tạ Phương Phương nhìn thấy dáng vẻ không chút hình tượng nào của Thi Mị, cuối cùng trong lòng cô ta cũng chắc chắn.


Thi Mị thật sự ngu ngốc.


Cô ta vừa tiếc tiền vừa cảm thấy thống khoải.


Lúc Thi Mị thanh tỉnh, có lẽ cũng không nghĩ đến chính mình có thể lưu lạc đến tình trạng này.


Nếu như đã nhóm bạn học trước kia biết, nữ thần cao lãnh trong lòng bọn họ, hiện tại biến thành dạng này, bọn họ sẽ có phản ứng gì?

Tạ Phương Phương lặng lẽ cầm di động lên, mở group bạn họ, chuẩn bị gửi tin nhắn đi.


Nhưng cô ta vừa mới vào chưa được 2 giây, bỗng nhiên Thi Mị giống như có cảm giác, cô ngẩng đầu lên, trên mặt cô dính đầy bơ, một đôi con ngươi đen nhanh lại vô cùng sắc bén.


Ánh mắt kia càng thêm khϊếp người hơn lúc trước, giống như một chiếc gai lạnh buốt nhanh chóng đâm tới, khiến Tạ Phương Phương không kịp chuẩn bị.


Tay Tạ Phương Phương run lên, di động cô ta rơi xuống đất.



Tạ Phương Phương đau đớn không thôi, chiếc di động này cô ta mới mua xong.


Lúc ngẩng đầu lên nhìn Thi Mị, cô ta phát hiện vẫn chỉ là gương mặt ngây thơ, mờ mịt, nhìn thấy cô ta quay đầu lại, còn nhiệt tình xúc một miếng bánh kem đến, hỏi: “Dì, dì muốn ăn sao?”

Trên tay, trên nĩa, tất cả đều là bơ.


Tạ Phương Phương nhìn chằm chằm Thi Mị, muốn nhìn thấy sự sắc bén vừa rồi.


Nhưng không có.


Giống như đó chỉ là ảo giác trong nháy mắt của cô ta.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương