Cảm xúc của Bạch Nguyệt Khiết đã ổn định lại, bỗng nhiên trong đầu cô ta hiện lên thân ảnh màu hồng đáng yêu, rõ ràng là một kẻ ngu lại có một gương mặt khiến cho mọi người phụ nữ đều ghen tỵ.


Trong mắt Bạch Nguyệt Khiết hiện lên sự tàn nhẫn: “Đúng thế, có một số người sống trên đời cũng chỉ làm ô nhiễm không khí, nên để cho tôi sống thay bọn họ!”

Chú Liễu vui vẻ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía kính chiếu hậu: “Thằng nhóc kia giống như thích cô.



Thi Vân Thường giống như mới từ biệt thự Thời Vũ ra, phía sau dẫn theo một cái đuôi nhỏ màu hồng phấn, cô gái nhát gan như cáy, lại hết sức khỏe mạnh.


Bạch Nguyệt Khiết nhìn thấy cô khỏe mạnh, trong lòng không cách nào che giấu hết sự hâm mộ và ghen ghét: “Chú Liễu, cháu qua nói với cô ta mấy câu.



Chú Liễu quay ngược xe lại.

Lúc Thi Vân Thường nhìn thấy chiếc xe kia, vừa mừng rỡ lại lo lắng, hỏi dò: “Nguyệt Khiết không sao chứ?”


Anh ta vừa nói xong, Bạch Nguyệt Khiết đã xuống xe.


Thi Vân Thường nhìn thấy dáng vẻ cô ta bình thường, nhẹ nhàng thở ra, ân cần hỏi: “Cô có khỏe không?”

Bạch Nguyệt Khiết hơi gật đầu xem như trả lời, ánh mắt trực tiếp rơi xuống trên người Thi Mị, mỉm cười nói: “Là Thi Mị đúng không?”

Giọng điệu ôn nhu khiến cho Thi Vân Thường đố kỵ.


Kẻ ngu này, thật sự là luôn nhận được đãi ngộ đặc biệt.


Chỉ thấy ngu ngốc ngẩng đầu, giống như là tò mò nhìn người trước mặt.


Nụ cười trên mặt Bạch Nguyệt Khiết càng thêm ôn nhu: “Cô biết tôi là ai không?”

Thi Mị lắc đầu.


“Cô có thể gọi tôi là Bạch Nguyệt Khiết, tôi lớn hơn cô 5 tuổi, cô có thể gọi tôi là chị.



“Chị Bạch!” giọng nói của Thi Mị thanh thúy ngọt ngào.


“Vừa rồi cô có nhìn thấy ông xã mình không?”

“Ông xã?” Thi Mị nghi ngờ hỏi lại.


“Đúng thế, là ông xã, anh ấy tên là Thời Lệnh Diễn, sau này gặp được anh ấy, cô nhớ gọi là ông xã hiểu không?”


Giọng nói của Bạch Nguyệt Khiết ôn nhu nhưng lại khiến cho Thi Vân Thường nhíu mày.


Thời Lệnh Diễn chỉ hận không có người vợ này, sao có thể để cho cô gọi là ông xã.


Chỉ sợ…sẽ ném cô ra ngoài này!

Bạch Nguyệt Khiết biết rõ tình hình hay là…Không, nhất định cô ta không biết rõ tình hình.


Cô ta nhất định không có cố ý!

Trong lòng Thi Mị cười lạnh, vẻ mặt lại thiên chân vô tà, gật đầu: “Ừ!”

Bạch Nguyệt Khiết hết sức hài lòng, lấy ra một viên kẹo từ trong túi xách của mình, đưa cho cô: “Thật ngoan, phần thưởng cho cô.



Thi Mị giống như rất vui, nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền: “Cảm ơn chị Bạch!”

Bạch Nguyệt Khiết xoa đầu cô: “Không cần khách khí, tôi muốn nói một số chuyện với anh trai cô, cô qua bên kia chơi được không?”

Ánh mắt Thi Mị thâm thúy, nhưng vẻ mặt vẫn vui vẻ như cũ: “Ừ!”


Cô ngoan ngoãn quay người, nụ cười dần dần biến mất.


Thân thể của Thi Mị khác với người thường, thính lực của cô vô cùng tốt, cô đi xa, ngồi xổm xuống mặt đất, nhổ cỏ.


Bạch Nguyệt Khiết: “Chuyện hôm nay, tôi hy vọng các người không nháo ầm ĩ, cha anh Lệnh Diễn qua đời sớm, anh Lệnh Diễn là do một tay ông nội nuôi lớn, tình cảm ông cháu họ rất tốt, nếu như vì chuyện này mà náo không thoải mái….



“Vậy cô cứ không danh không phận đi theo anh ta sao!” Thi Vân Thường gầm lên: “Lần đầu tiên của cô là cho anh ta, lại tình nguyện làm tiểu tam! Năm đó Đường Vũ sống còn chưa tính, hiện tại cô ta đều đã chết…”

“Vân Thường.

” Bạch Nguyệt Khiết giống như có nỗi khổ khó nói: “Thật ra…tối hôm qua không phải là tôi…Anh không nên tìm anh Lệnh Diễn gây phiền phức!”

Thi Vân Thường chán nản: “Sự thật đều đã bày ra trước mắt, cô còn giúp anh ta nói chuyện! Nguyệt Khiết, rốt cuộc anh ta có cái gì tốt!”

Thi Mị không nhịn được, khẽ mắng: “Ngu ngốc!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương