Trọng Sinh Thành Vật Trang Sức Ở Chân Tra Công
-
Chương 65: Lễ vật tốt nhất (BE chính văn)
Tống Nghiễn không giết chết Hạ Yên Lam, nhưng hắn giết chết trượng phu của nàng. Nàng chết, chung quy cũng do hắn.
Tống Nghiễn cảm thấy, hắn tựa hồ tự đào cho mình một vũng bùn, sau đó nhảy vào, càng lún càng sâu.
Sự hung ác của A Lam chỉ hiện ra trong nháy mắt, từ thành Lạc Dương trở về, A Lam lại khôi phục bộ dáng trước kia, dịu ngoan, vô bi vô hỷ, dễ dàng phát ngốc. Chỉ là A Lam có thêm một hành vi, thường xuyên vuốt ve huyền thiết kiếm kia, tinh thần không biết bay tới nơi nào.
Tống Nghiễn nhìn dáng vẻ này của A Lam, cảm thấy có một ngày, A Lam sẽ dùng thanh kiếm kia đâm xuyên trái tim hắn. Tống Nghiễn không sợ chết, nhưng mà, ngày này lại khiến hắn hoảng loạn. Thời điểm ban đầu, hắn không biết bất an đến từ đâu, dần dần, hắn liền phát hiện nguyên nhân —— hắn kỳ thực sợ chết, sau khi chết, A Lam sẽ hoàn toàn rời xa hắn.
Ngày cứ thế trôi qua, cuối cùng có một ngày, Tống Nghiễn nói với A Lam: “A Lam, chúng ta thành thân đi.”
Mười hai năm trước, bọn họ cũng đã thành thân, nhưng khi đó A Lam dùng danh tính ‘Hạ Yên Lam’. Chỉ có chân chính dùng tên A Lam để thành thân một lần nữa, tên của bọn họ mới có thể khắc trên Tam Sinh Thạch*, cho dù đã chết, Tống Nghiễn hắn vẫn muốn khắc tên mình bên cạnh tên của A Lam, vĩnh viễn không chia lìa.
( *Bên bờ sông Vong Xuyên, đầu cầu Nại Hà có một tảng đá lớn gọi là “Tam Sinh Thạch”. Tương truyền rằng, trên Tam Sinh Thạch có ghi chép lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của một linh hồn.
Đọc thêm tại đây:
https://tinhhoa.net/truyen-thuyet-ve-tam-sinh-thach-tang-da-ba-doi-tiet-lo-kiep-truoc-kiep-sau.html)
Đương lúc Tống Nghiễn nói xong câu đó, ánh mắt A Lam thẳng tắp nhìn hắn, không có phản ứng gì quá lớn, như là đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, lại như là không có chuyện gì có thể làm A Lam kinh ngạc. Tống Nghiễn nhìn gương mặt A Lam, xuyên thấu qua đôi mắt hắn hòng hiểu rõ tâm tư hắn, nhưng là cái gì cũng không nhìn ra được. Thế nhưng Tống Nghiễn vẫn coi sự trầm mặc của A Lam là đồng ý.
Đảo mắt, Tống Nghiễn liền thỉnh người tính ngày lành tháng tốt. Hắn tựa hồ có chút vội vàng, cho nên ngày thành thân liền được quyết định là năm ngày sau.
Hỷ phòng bố trí lên, toàn bộ Tống phủ đều đắm chìm trong một mảnh màu đỏ vui mừng. Hỷ bào cũng được may xong, đưa đến tay A Lam. Đôi tay A Lam nâng hỷ bào nhìn thật lâu, màu đỏ tươi tràn ngập hai mắt hắn, hắn đột nhiên giũ động áo choàng, hỷ bào to rộng liền tản ra trong không khí. Đó là bào sức của nam tử. Rất nhiều năm trước, đương khi hắn nhìn a tỷ mặc hỷ bào màu đỏ, hắn cũng từng tưởng tượng bộ dáng chính mình mặc hỷ bào trên người, đương nhiên, sau đó không phải là hỷ bào của a tỷ khoác lên người hắn, mà là dựa theo vóc người của hắn làm, thuộc về hỷ bào nam tử.
Hắn đột nhiên cảm thấy không khí trở nên vô cùng nặng nề, hai mắt thần sắc bất định nhìn chằm chằm áo choàng kia, giống như cầm khoai lang phỏng trong tay, hung hăng ném xuống đất, hơi thở hỗn loạn, trong ánh mắt hiện lên điên cuồng, tựa như dã thú cùng đường bí lối.
Ngày thành thân rất nhanh đã tới.
Tống Nghiễn không thỉnh bất luận khách khứa nào, chỉ có hai người bọn họ. Đương khi nhìn thấy A Lam ăn vận hỷ bào màu đỏ bước ra, Tống Nghiễn liền có chút vui sướng. Hỉ bào thực to rộng, che dấu thân hình thon dài có chút gầy yếu, nhưng là tôn lên sự diễm lệ trên gương mặt kia rất nhiều. Mày kiếm mắt sáng, tóc đen như mực, A Lam như vậy thật đẹp.
Trong mắt Tống Nghiễn lập loè ý cười, chậm rãi đi qua, nắm tay A Lam. Tay A Lam có chút lãnh, Tống Nghiễn gắt gao nắm lấy, truyền nhiệt ý tới tay hắn. A Lam cũng không có giãy giụa.
Không có phụ mẫu, không có thân nhân, chỉ có hai người bọn họ.
Hai người cầm tay quỳ xuống, bái thiên địa, bái cao đường.
Tống Nghiễn nhìn người bên cạnh, trong lòng nổi lên một cảm giác vui sướng, cái loại cảm giác vui sướng này thực kỳ lạ, vừa ngứa ngáy, vừa có chút chờ mong. Rất nhiều chuyện, bọn họ đã làm vô số lần, nhưng Tống Nghiễn lại hết sức chờ mong đêm nay. Tống Nghiễn hôm nay, bản tính kẻ điên hoàn toàn biến mất, phá lệ giống như một thường nhân. Hắn thủ lễ nghi, theo khuôn phép cũ, trước tiên đỡ tân nương A Lam vào động phòng. Hắn ở trong sảnh một mình uống một chén rượu, giống như khách khứa ngồi đầy.
Sau khi uống ly rượu kia, tinh thần Tống Nghiễn có chút hoảng hốt. Hắn đột nhiên có chút hâm mộ cuộc sống của thường nhân, hắn sẽ cùng ái nhân cầm tay tiến vào hỷ đường, trước sự chứng kiến của mọi người mà bái thiên địa, bạn bè thân thích lôi kéo hắn uống rượu, còn A Lam sẽ chờ hắn trong hỷ phòng.
Tống Nghiễn lại uống một chén rượu, đem loại chờ mong này đè ép xuống, hướng tới hỷ phòng đi đến. Bước chân hắn không khỏi có chút vội vàng, thời điểm đi đến bên ngoài hỷ phòng, hắn lại có chút khẩn trương.
Tựa như thiếu niên, nghĩ đến tân nương đang ngồi trong phòng, liền có chút thẹn thùng.
Tống Nghiễn hít sâu một hơi, vươn tay đẩy ra cửa phòng khép hờ. Chân Tống Nghiễn mới vừa nâng một nửa, toàn bộ thân thể đột nhiên cứng lại, trên mặt hắn bày ra biểu tình biến hóa kỳ dị, từ vui sướng đến hoảng sợ, lại đến tuyệt vọng, cơ hồ là động tác chậm rãi, tới cuối cùng, gương mặt hắn đã thập phần dữ tợn, đôi mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc giường dưới tấm màn lụa màu đỏ kia.
A Lam của hắn bình tĩnh nằm trên giường, mở to hai mắt, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng, nhưng cũng có thể nhìn ra trào phúng từ trong đôi mắt kia. Thanh huyền thiết kiếm thẳng tắp cắm trên ngực A Lam, trước mặt Tống Nghiễn là một mảnh huyết hồng, không biết là màu đỏ của tấm màn, hay là màu đỏ của máu.
Trong một khắc, hắn còn tưởng rằng mình đã bước vào hạnh phúc, nhưng trong nháy mắt lại biến thành địa ngục. Hắn cho rằng chính mình đã đủ tàn nhẫn, lại không nghĩ rằng A Lam so với hắn còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
A Lam đem từng chuyện từng chuyện ghi tạc trong lòng, thường ngày trầm mặc không lên tiếng, sau đó trong đêm tân hôn liền tặng cho hắn một phần đại lễ. Tống Nghiễn cho rằng A Lam sẽ đâm kiếm vào ngực hắn, ngàn tính vạn tính, lại không hề tính đến, A Lam sẽ đâm kiếm vào ngực của chính mình.
A Lam rõ ràng biết cái gì mới là trả thù lớn nhất đối với hắn.
Đôi tay Tống Nghiễn gắt gao nắm thành quyền, hàm răng cắn chặt, phát ra thanh âm “kèn kẹt”, trong miệng tràn ngập vị máu tanh. Hắn từng bước đi qua, tới bên mép giường. Chuôi kiếm này đâm vào chưa được bao lâu, chỗ huyết chảy ra từ ngực A Lam vẫn còn ấm, da thịt cũng vậy, nhưng mà, hơi thở A Lam đã hoàn toàn biến mất.
Nhất kiếm đoạt mệnh.
A Lam cầm kiếm nhiều năm như vậy, sao có thể đâm trật? A Lam muốn chết, há lại chừa đường sống?
Sắc mặt Tống Nghiễn dần dần bình tĩnh lại, trừ bỏ dữ tợn ban đầu, cùng thường ngày không có gì khác nhau. Tống Nghiễn cởi bỏ ngoại bào, cởi bỏ giày, bò lên giường, nằm xuống bên người A Lam, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tống Nghiễn không có ý định che giấu. Cho nên, tin tức tân phu nhân của Tống Nghiễn chết bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn, thực mau đã truyền khắp Tống phủ và toàn bộ thành Kiến Khang. Có người nói là báo ứng, Tống Nghiễn giết chóc quá nhiều, cho nên khắc thê; có người mừng thầm, Tống Nghiễn từ trước đến nay không gần nam sắc, nữ sắc, lại đối với vị phu nhân này muôn vàn lấy lòng, đồ vật gì tốt nhất đều đưa đến trước mặt người kia, hiện giờ chết bất đắc kỳ tử như vậy, không thể nghi ngờ đây là một đả kích lớn đối với hắn, có kẻ liền chạy đến trước mặt tiểu hoàng đế khuyên rằng nhân cơ hội này ra tay với đại gian thần Tống Nghiễn; cũng có người tò mò, kẻ khiến cho Tống Nghiễn thần hồn điên đảo đến tột cùng là bộ dáng như thế nào?
Toàn bộ thành Kiến Khang nổi lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng mà những gì bọn họ hy vọng cũng không phát sinh.
Chuyện này tựa hồ không gây ảnh hưởng gì đến Tống Nghiễn. Hắn không điên, cũng không ngốc, càng không cho bất luận kẻ nào cơ hội. Hắn bình tĩnh làm lễ mai táng, thỉnh đạo sĩ tuyển mộ, chọn ngày lành tháng tốt, sau đó hạ táng.
Ngày hạ táng trời trong nắng ấm.
A Lam bình tĩnh nằm trong quan tài. Bởi vì một số nguyên nhân không rõ, thân thể A Lam không bị hư thối. Trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt, không hề có huyết sắc, cùng thường nhân lúc ngủ không có gì khác nhau. Tống Nghiễn cẩn thận bế A Lam lên, giúp hắn đổi một thân lam bào sạch sẽ, sau đó cẩn thận thả xuống.
Tang nhạc vang lên, quan tài được nâng lên đưa xuống huyệt, Tống Nghiễn ngồi trên lưng ngựa, gắt gao đi theo sau quan tài.
Người vây xem đông đảo. Đây không giống như lễ mai táng, mà là giống như hỷ sự, ai cũng nghểnh cổ lên xem, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Núi phía nam, đối với vị trí ánh mặt trời, đội ngũ mai táng dừng lại. Huyệt mộ đã được đào xong, Tống Nghiễn từ trên lưng ngựa nhảy xuống, híp mắt nhìn huyệt mộ thật sâu kia. Hắn nhìn đã một hồi lâu, nhưng không kẻ nào dám nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng chờ.
Vị trí huyệt mộ này có chút quái dị, phía trước là ba viên cự thạch, thổ địa đỏ như máu, từ trên nhìn xuống, tựa như một cái giường. Thường nhân nhìn sẽ cảm thấy quái dị, nhưng kẻ hiểu phong thuỷ sẽ có thể hiểu được vấn đề trong đó.
Dần dần, mọi người liền nhìn ra Tống Nghiễn không giống như đang xem, mà là đang chờ đợi, hắn đến tột cùng là chờ cái gì? Không người nào biết.
Mặt trời xuống chân núi, đương khi chỉ còn một chút hoàng hôn tàn lưu, Tống Nghiễn rốt cuộc gật gật đầu.
Vị trí huyệt mộ có chút sâu, bọn họ chỉ có thể treo quan tài đưa xuống. Thời điểm một tia nắng mặt trời cuối cùng biến mất, quan tài rốt cuộc cũng vững vàng dừng trong huyệt mộ. Bọn họ muốn lấp đất, Tống Nghiễn lại ngăn bọn họ.
“Các ngươi đi đi.” Tống Nghiễn nói, ngữ khí chân thật đáng tin.
Những người đó đều cảm thấy quái dị, huyệt mộ này quá sâu, lấy sức của một người, không biết lấp bao lâu mới xong. Bất quá ai cũng nói Tống Nghiễn ái thê tình thâm, có lẽ muốn ở bên cạnh phu nhân thêm một lát, nên cũng không ai dám hỏi lại. Đội ngũ mai táng rời đi, chỉ còn lại một tòa quan tài cùng một người.
Đội ngũ mai táng đang hùng hổ rời đi, đột nhiên có người dừng bước, xoay người muốn trở về.
“A Sinh, ngươi định làm gì?” Đồng bọn lôi kéo hắn hỏi.
“Ta để quên cái cái xẻng ở trên núi.” Người nọ nói.
“Chỉ là cái xẻng thôi, ngươi thực sự dám trở về?”
“Ta lấy rồi chạy về nhanh thôi, không có cái xẻng thì làm việc thế nào?” Người nọ nói xong liền rời khỏi đoàn, xoay người chạy đi.
Kẻ nọ chạy đến lưng chừng núi, mơ hồ nhìn thấy, phía trên cự thạch kia đứng một người. Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, người nọ liền biến mất. Gã xoa xoa đôi mắt, cảm thấy cực kỳ quái dị, thậm chí quên cả lấy cái xẻng, vội vàng chạy về phía trước một chút.
Sau đó, gã liền thấy được cảnh tượng hãi hùng nhất trong cuộc đời mình. Bạch y nhân kia trực tiếp nhảy xuống quan tài, đẩy nắp quan tài ra, nằm vào trong đó, đồng thời, một thanh huyền thiết kiếm màu đen từ giữa không trung hạ xuống, thẳng tắp đâm vào tâm người nọ từ phía sau lưng. Máu tươi bắn lên tung tóe hai người nằm trong quan tài.
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại từ trên người bạch y nhân tán phát ra. Gã cảm thấy địa chấn, mặt đất rung chuyển, đặc biệt là bốn phía quan tài, cự thạch cùng bùn đất tựa như mất đi lực chống đỡ, ào ào rơi xuống huyệt mộ.
Chỉ trong thời gian ngắn, huyệt mộ thật sâu kia liền hoàn toàn được lấp đầy. Gã há to miệng, có chút không thể tin được. Tống đại nhân dùng thân mình chôn cùng phu nhân? Lấy phương thức thảm thiết quyết tuyệt như vậy? Thanh kiếm sắc bén kia đâm thủng tim, cự thạch hung hăng đổ xuống, đem hai người bọn họ hoàn toàn vùi lấp.
A Sinh ngây ngốc đứng đó, trong đầu hiện lên một màn cuối cùng kia, người nọ gắt gao ôm lấy thân thể dưới thân mình.
Gắt gao ôm nhau, phảng phất không bao giờ tách rời.
Tuyệt vọng mà điên cuồng.
Trên bầu trời nhuốm đầy rặng mây đỏ, toàn bộ thiên địa cũng bị nhiễm một tầng màu đỏ. A Sinh cuối cùng nhìn thoáng qua huyệt mộ đã hoàn toàn được lấp đầy kia, nhặt lên cái xẻng trên mặt đất, xoay người bước xuống núi.
Một mảnh thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Tống Nghiễn cảm thấy, hắn tựa hồ tự đào cho mình một vũng bùn, sau đó nhảy vào, càng lún càng sâu.
Sự hung ác của A Lam chỉ hiện ra trong nháy mắt, từ thành Lạc Dương trở về, A Lam lại khôi phục bộ dáng trước kia, dịu ngoan, vô bi vô hỷ, dễ dàng phát ngốc. Chỉ là A Lam có thêm một hành vi, thường xuyên vuốt ve huyền thiết kiếm kia, tinh thần không biết bay tới nơi nào.
Tống Nghiễn nhìn dáng vẻ này của A Lam, cảm thấy có một ngày, A Lam sẽ dùng thanh kiếm kia đâm xuyên trái tim hắn. Tống Nghiễn không sợ chết, nhưng mà, ngày này lại khiến hắn hoảng loạn. Thời điểm ban đầu, hắn không biết bất an đến từ đâu, dần dần, hắn liền phát hiện nguyên nhân —— hắn kỳ thực sợ chết, sau khi chết, A Lam sẽ hoàn toàn rời xa hắn.
Ngày cứ thế trôi qua, cuối cùng có một ngày, Tống Nghiễn nói với A Lam: “A Lam, chúng ta thành thân đi.”
Mười hai năm trước, bọn họ cũng đã thành thân, nhưng khi đó A Lam dùng danh tính ‘Hạ Yên Lam’. Chỉ có chân chính dùng tên A Lam để thành thân một lần nữa, tên của bọn họ mới có thể khắc trên Tam Sinh Thạch*, cho dù đã chết, Tống Nghiễn hắn vẫn muốn khắc tên mình bên cạnh tên của A Lam, vĩnh viễn không chia lìa.
( *Bên bờ sông Vong Xuyên, đầu cầu Nại Hà có một tảng đá lớn gọi là “Tam Sinh Thạch”. Tương truyền rằng, trên Tam Sinh Thạch có ghi chép lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của một linh hồn.
Đọc thêm tại đây:
https://tinhhoa.net/truyen-thuyet-ve-tam-sinh-thach-tang-da-ba-doi-tiet-lo-kiep-truoc-kiep-sau.html)
Đương lúc Tống Nghiễn nói xong câu đó, ánh mắt A Lam thẳng tắp nhìn hắn, không có phản ứng gì quá lớn, như là đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, lại như là không có chuyện gì có thể làm A Lam kinh ngạc. Tống Nghiễn nhìn gương mặt A Lam, xuyên thấu qua đôi mắt hắn hòng hiểu rõ tâm tư hắn, nhưng là cái gì cũng không nhìn ra được. Thế nhưng Tống Nghiễn vẫn coi sự trầm mặc của A Lam là đồng ý.
Đảo mắt, Tống Nghiễn liền thỉnh người tính ngày lành tháng tốt. Hắn tựa hồ có chút vội vàng, cho nên ngày thành thân liền được quyết định là năm ngày sau.
Hỷ phòng bố trí lên, toàn bộ Tống phủ đều đắm chìm trong một mảnh màu đỏ vui mừng. Hỷ bào cũng được may xong, đưa đến tay A Lam. Đôi tay A Lam nâng hỷ bào nhìn thật lâu, màu đỏ tươi tràn ngập hai mắt hắn, hắn đột nhiên giũ động áo choàng, hỷ bào to rộng liền tản ra trong không khí. Đó là bào sức của nam tử. Rất nhiều năm trước, đương khi hắn nhìn a tỷ mặc hỷ bào màu đỏ, hắn cũng từng tưởng tượng bộ dáng chính mình mặc hỷ bào trên người, đương nhiên, sau đó không phải là hỷ bào của a tỷ khoác lên người hắn, mà là dựa theo vóc người của hắn làm, thuộc về hỷ bào nam tử.
Hắn đột nhiên cảm thấy không khí trở nên vô cùng nặng nề, hai mắt thần sắc bất định nhìn chằm chằm áo choàng kia, giống như cầm khoai lang phỏng trong tay, hung hăng ném xuống đất, hơi thở hỗn loạn, trong ánh mắt hiện lên điên cuồng, tựa như dã thú cùng đường bí lối.
Ngày thành thân rất nhanh đã tới.
Tống Nghiễn không thỉnh bất luận khách khứa nào, chỉ có hai người bọn họ. Đương khi nhìn thấy A Lam ăn vận hỷ bào màu đỏ bước ra, Tống Nghiễn liền có chút vui sướng. Hỉ bào thực to rộng, che dấu thân hình thon dài có chút gầy yếu, nhưng là tôn lên sự diễm lệ trên gương mặt kia rất nhiều. Mày kiếm mắt sáng, tóc đen như mực, A Lam như vậy thật đẹp.
Trong mắt Tống Nghiễn lập loè ý cười, chậm rãi đi qua, nắm tay A Lam. Tay A Lam có chút lãnh, Tống Nghiễn gắt gao nắm lấy, truyền nhiệt ý tới tay hắn. A Lam cũng không có giãy giụa.
Không có phụ mẫu, không có thân nhân, chỉ có hai người bọn họ.
Hai người cầm tay quỳ xuống, bái thiên địa, bái cao đường.
Tống Nghiễn nhìn người bên cạnh, trong lòng nổi lên một cảm giác vui sướng, cái loại cảm giác vui sướng này thực kỳ lạ, vừa ngứa ngáy, vừa có chút chờ mong. Rất nhiều chuyện, bọn họ đã làm vô số lần, nhưng Tống Nghiễn lại hết sức chờ mong đêm nay. Tống Nghiễn hôm nay, bản tính kẻ điên hoàn toàn biến mất, phá lệ giống như một thường nhân. Hắn thủ lễ nghi, theo khuôn phép cũ, trước tiên đỡ tân nương A Lam vào động phòng. Hắn ở trong sảnh một mình uống một chén rượu, giống như khách khứa ngồi đầy.
Sau khi uống ly rượu kia, tinh thần Tống Nghiễn có chút hoảng hốt. Hắn đột nhiên có chút hâm mộ cuộc sống của thường nhân, hắn sẽ cùng ái nhân cầm tay tiến vào hỷ đường, trước sự chứng kiến của mọi người mà bái thiên địa, bạn bè thân thích lôi kéo hắn uống rượu, còn A Lam sẽ chờ hắn trong hỷ phòng.
Tống Nghiễn lại uống một chén rượu, đem loại chờ mong này đè ép xuống, hướng tới hỷ phòng đi đến. Bước chân hắn không khỏi có chút vội vàng, thời điểm đi đến bên ngoài hỷ phòng, hắn lại có chút khẩn trương.
Tựa như thiếu niên, nghĩ đến tân nương đang ngồi trong phòng, liền có chút thẹn thùng.
Tống Nghiễn hít sâu một hơi, vươn tay đẩy ra cửa phòng khép hờ. Chân Tống Nghiễn mới vừa nâng một nửa, toàn bộ thân thể đột nhiên cứng lại, trên mặt hắn bày ra biểu tình biến hóa kỳ dị, từ vui sướng đến hoảng sợ, lại đến tuyệt vọng, cơ hồ là động tác chậm rãi, tới cuối cùng, gương mặt hắn đã thập phần dữ tợn, đôi mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc giường dưới tấm màn lụa màu đỏ kia.
A Lam của hắn bình tĩnh nằm trên giường, mở to hai mắt, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng, nhưng cũng có thể nhìn ra trào phúng từ trong đôi mắt kia. Thanh huyền thiết kiếm thẳng tắp cắm trên ngực A Lam, trước mặt Tống Nghiễn là một mảnh huyết hồng, không biết là màu đỏ của tấm màn, hay là màu đỏ của máu.
Trong một khắc, hắn còn tưởng rằng mình đã bước vào hạnh phúc, nhưng trong nháy mắt lại biến thành địa ngục. Hắn cho rằng chính mình đã đủ tàn nhẫn, lại không nghĩ rằng A Lam so với hắn còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
A Lam đem từng chuyện từng chuyện ghi tạc trong lòng, thường ngày trầm mặc không lên tiếng, sau đó trong đêm tân hôn liền tặng cho hắn một phần đại lễ. Tống Nghiễn cho rằng A Lam sẽ đâm kiếm vào ngực hắn, ngàn tính vạn tính, lại không hề tính đến, A Lam sẽ đâm kiếm vào ngực của chính mình.
A Lam rõ ràng biết cái gì mới là trả thù lớn nhất đối với hắn.
Đôi tay Tống Nghiễn gắt gao nắm thành quyền, hàm răng cắn chặt, phát ra thanh âm “kèn kẹt”, trong miệng tràn ngập vị máu tanh. Hắn từng bước đi qua, tới bên mép giường. Chuôi kiếm này đâm vào chưa được bao lâu, chỗ huyết chảy ra từ ngực A Lam vẫn còn ấm, da thịt cũng vậy, nhưng mà, hơi thở A Lam đã hoàn toàn biến mất.
Nhất kiếm đoạt mệnh.
A Lam cầm kiếm nhiều năm như vậy, sao có thể đâm trật? A Lam muốn chết, há lại chừa đường sống?
Sắc mặt Tống Nghiễn dần dần bình tĩnh lại, trừ bỏ dữ tợn ban đầu, cùng thường ngày không có gì khác nhau. Tống Nghiễn cởi bỏ ngoại bào, cởi bỏ giày, bò lên giường, nằm xuống bên người A Lam, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tống Nghiễn không có ý định che giấu. Cho nên, tin tức tân phu nhân của Tống Nghiễn chết bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn, thực mau đã truyền khắp Tống phủ và toàn bộ thành Kiến Khang. Có người nói là báo ứng, Tống Nghiễn giết chóc quá nhiều, cho nên khắc thê; có người mừng thầm, Tống Nghiễn từ trước đến nay không gần nam sắc, nữ sắc, lại đối với vị phu nhân này muôn vàn lấy lòng, đồ vật gì tốt nhất đều đưa đến trước mặt người kia, hiện giờ chết bất đắc kỳ tử như vậy, không thể nghi ngờ đây là một đả kích lớn đối với hắn, có kẻ liền chạy đến trước mặt tiểu hoàng đế khuyên rằng nhân cơ hội này ra tay với đại gian thần Tống Nghiễn; cũng có người tò mò, kẻ khiến cho Tống Nghiễn thần hồn điên đảo đến tột cùng là bộ dáng như thế nào?
Toàn bộ thành Kiến Khang nổi lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng mà những gì bọn họ hy vọng cũng không phát sinh.
Chuyện này tựa hồ không gây ảnh hưởng gì đến Tống Nghiễn. Hắn không điên, cũng không ngốc, càng không cho bất luận kẻ nào cơ hội. Hắn bình tĩnh làm lễ mai táng, thỉnh đạo sĩ tuyển mộ, chọn ngày lành tháng tốt, sau đó hạ táng.
Ngày hạ táng trời trong nắng ấm.
A Lam bình tĩnh nằm trong quan tài. Bởi vì một số nguyên nhân không rõ, thân thể A Lam không bị hư thối. Trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt, không hề có huyết sắc, cùng thường nhân lúc ngủ không có gì khác nhau. Tống Nghiễn cẩn thận bế A Lam lên, giúp hắn đổi một thân lam bào sạch sẽ, sau đó cẩn thận thả xuống.
Tang nhạc vang lên, quan tài được nâng lên đưa xuống huyệt, Tống Nghiễn ngồi trên lưng ngựa, gắt gao đi theo sau quan tài.
Người vây xem đông đảo. Đây không giống như lễ mai táng, mà là giống như hỷ sự, ai cũng nghểnh cổ lên xem, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Núi phía nam, đối với vị trí ánh mặt trời, đội ngũ mai táng dừng lại. Huyệt mộ đã được đào xong, Tống Nghiễn từ trên lưng ngựa nhảy xuống, híp mắt nhìn huyệt mộ thật sâu kia. Hắn nhìn đã một hồi lâu, nhưng không kẻ nào dám nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng chờ.
Vị trí huyệt mộ này có chút quái dị, phía trước là ba viên cự thạch, thổ địa đỏ như máu, từ trên nhìn xuống, tựa như một cái giường. Thường nhân nhìn sẽ cảm thấy quái dị, nhưng kẻ hiểu phong thuỷ sẽ có thể hiểu được vấn đề trong đó.
Dần dần, mọi người liền nhìn ra Tống Nghiễn không giống như đang xem, mà là đang chờ đợi, hắn đến tột cùng là chờ cái gì? Không người nào biết.
Mặt trời xuống chân núi, đương khi chỉ còn một chút hoàng hôn tàn lưu, Tống Nghiễn rốt cuộc gật gật đầu.
Vị trí huyệt mộ có chút sâu, bọn họ chỉ có thể treo quan tài đưa xuống. Thời điểm một tia nắng mặt trời cuối cùng biến mất, quan tài rốt cuộc cũng vững vàng dừng trong huyệt mộ. Bọn họ muốn lấp đất, Tống Nghiễn lại ngăn bọn họ.
“Các ngươi đi đi.” Tống Nghiễn nói, ngữ khí chân thật đáng tin.
Những người đó đều cảm thấy quái dị, huyệt mộ này quá sâu, lấy sức của một người, không biết lấp bao lâu mới xong. Bất quá ai cũng nói Tống Nghiễn ái thê tình thâm, có lẽ muốn ở bên cạnh phu nhân thêm một lát, nên cũng không ai dám hỏi lại. Đội ngũ mai táng rời đi, chỉ còn lại một tòa quan tài cùng một người.
Đội ngũ mai táng đang hùng hổ rời đi, đột nhiên có người dừng bước, xoay người muốn trở về.
“A Sinh, ngươi định làm gì?” Đồng bọn lôi kéo hắn hỏi.
“Ta để quên cái cái xẻng ở trên núi.” Người nọ nói.
“Chỉ là cái xẻng thôi, ngươi thực sự dám trở về?”
“Ta lấy rồi chạy về nhanh thôi, không có cái xẻng thì làm việc thế nào?” Người nọ nói xong liền rời khỏi đoàn, xoay người chạy đi.
Kẻ nọ chạy đến lưng chừng núi, mơ hồ nhìn thấy, phía trên cự thạch kia đứng một người. Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, người nọ liền biến mất. Gã xoa xoa đôi mắt, cảm thấy cực kỳ quái dị, thậm chí quên cả lấy cái xẻng, vội vàng chạy về phía trước một chút.
Sau đó, gã liền thấy được cảnh tượng hãi hùng nhất trong cuộc đời mình. Bạch y nhân kia trực tiếp nhảy xuống quan tài, đẩy nắp quan tài ra, nằm vào trong đó, đồng thời, một thanh huyền thiết kiếm màu đen từ giữa không trung hạ xuống, thẳng tắp đâm vào tâm người nọ từ phía sau lưng. Máu tươi bắn lên tung tóe hai người nằm trong quan tài.
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại từ trên người bạch y nhân tán phát ra. Gã cảm thấy địa chấn, mặt đất rung chuyển, đặc biệt là bốn phía quan tài, cự thạch cùng bùn đất tựa như mất đi lực chống đỡ, ào ào rơi xuống huyệt mộ.
Chỉ trong thời gian ngắn, huyệt mộ thật sâu kia liền hoàn toàn được lấp đầy. Gã há to miệng, có chút không thể tin được. Tống đại nhân dùng thân mình chôn cùng phu nhân? Lấy phương thức thảm thiết quyết tuyệt như vậy? Thanh kiếm sắc bén kia đâm thủng tim, cự thạch hung hăng đổ xuống, đem hai người bọn họ hoàn toàn vùi lấp.
A Sinh ngây ngốc đứng đó, trong đầu hiện lên một màn cuối cùng kia, người nọ gắt gao ôm lấy thân thể dưới thân mình.
Gắt gao ôm nhau, phảng phất không bao giờ tách rời.
Tuyệt vọng mà điên cuồng.
Trên bầu trời nhuốm đầy rặng mây đỏ, toàn bộ thiên địa cũng bị nhiễm một tầng màu đỏ. A Sinh cuối cùng nhìn thoáng qua huyệt mộ đã hoàn toàn được lấp đầy kia, nhặt lên cái xẻng trên mặt đất, xoay người bước xuống núi.
Một mảnh thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook