Trọng Sinh Thành Vật Trang Sức Ở Chân Tra Công
-
Chương 57: Thân tình
Đợi hồi lâu, Vô Trần cũng không hạ xuống nước đi nào, Tạ Trản nhìn hắn, đôi mắt của hắn đã hoàn toàn nhắm lại. Linh tính của hắn đều nằm trong đôi mắt kia, cho nên thời điểm nhắm mắt lại, gương mặt trở nên vô cùng xấu xí, vết thương kia tựa như khâu dẫn (giun đất). Chỉ là thương tổn trong lòng hắn, so với vết thương trên mặt còn xấu xí hơn nhiều.
Tạ Trản thở dài một hơi, trên đời này, y không phải là người duy nhất bị ái tình làm cho thương tổn cùng vây khốn, Vô Trần lựa chọn thanh đăng cổ Phật*, cũng là đưa ra lựa chọn của chính mình. Tạ Trản vốn tính toán đêm đến sẽ rời khỏi Tê Hà tự, nhưng người từ Tạ gia đến bái phỏng đã đánh gãy quyết định của y.
( *Thanh đăng là ngọn đèn sáng, cổ Phật là thật xưa không biết tự lúc nào; Thanh đăng cổ Phật là ngọn đèn sáng từ lúc xa xưa)
Tạ Tuấn và phu thê Tạ Hà cùng nhau tới, ba người đứng bên ngoài thiền phòng của Vô Trần, bọn họ vốn là thân nhân thân thiết nhất của Tạ Trản, nhưng mà hiện tại giống như người xa lạ. Thời điểm nhìn thấy bọn họ, Tạ Trản có chút kinh ngạc, trong nháy mắt, đôi phu thê tựa hồ già đi mấy chục tuổi.
Vương thị lúc này một thân bạch y, tóc đã cắt hoàn toàn, sắc mặt tái nhợt, môi khô cạn, sớm đã không còn dáng dấp đoan trang tố nhã lúc trước. Nàng nhìn Tạ Trản, nhìn gương mặt giống A Hưu như đúc kia, rồi lại nhìn đôi mắt, một câu cũng không nói thành lời, chỉ là không ngừng rơi nước mắt, trên mặt rất nhanh đã một mảnh ẩm ướt, trong đôi mắt nàng, tràn ngập bi thương cùng vui sướng.
Tạ Hà bình tĩnh hơn một chút, nhìn chằm chằm Tạ Trản, môi cũng nhịn không được run lên nhè nhẹ. Trong trí nhớ Tạ Trản, Tạ Hà thực uy nghiêm, hắn ít khi cùng y nói chuyện, nhìn một cái cũng ngại nhiều, về sau, quan hệ giữa y cùng Nguyên Hi đế không minh bạch, Tạ Hà tự mình ra mặt khuyên bảo y, nói nếu y lại chấp mê bất ngộ, Tạ gia liền cùng y đoạn tuyệt quan hệ. Y vẫn nhớ rõ khi đó, ánh mắt cùng gương mặt Tạ Hà nghiêm khắc cùng lãnh lệ đến nhường nào.
“Phụ thân, a nương, A Trản, vào phòng trò chuyện đi.” Tạ Tuấn là người duy nhất đã trải qua cơn kích động, cho nên hiện tại có chút lý trí, mở miệng nói.
Sau đó, bọn họ liền ngồi bên trong một gian khác của thiền phòng, đây là gian phòng tạm thời Vô Trần chuẩn bị cho A Trản, cho nên trà nước đều không có. Vương thị nhìn chung quanh một lần, nước mắt lại rơi xuống, sau một lúc lâu mới nói một câu: “Phật Tổ phù hộ.”
“A Trản, cùng ta về Tạ gia đi.” Tạ Tuấn nói.
Nếu là phụ mẫu tầm thường, lúc này gặp nhau dĩ nhiên sẽ nói câu này, thế nhưng Vương thị cùng Tạ Hà đều không nói nên lời. Thanh danh của phu thê bọn họ không phải dựa vào lời khen của thiên hạ mà truyền ra ngoài, bọn họ so với người bình thường thông minh hơn rất nhiều, biết khúc mắc giữa Tạ Trản cùng Tạ gia là cái gì.
Sau khi Tạ Tuấn nói xong, Tạ Trản quả nhiên nói: “Ta sẽ không trở về.”
Tạ Tuấn há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.
Vương thị ngồi xuống đối diện với Tạ Trản, nhãn tình không chớp nhìn chằm chằm y, ngơ ngác nhìn cả nửa ngày, tựa hồ có nhìn cách mấy cũng không đủ. Thiên ý thật trêu ngươi, thời điểm Tạ Trản còn nhỏ lúc nào cũng ngóng trông Vương thị liếc nhìn y một cái, mong mong ngóng ngóng cuối cùng lại chẳng được gì, đương lúc y không còn quan tâm bất kỳ điều gì nữa, lại dễ dàng chiếm được tất thảy những thứ này.
Tạ Trản ngồi đó, thản nhiên đối mặt.
Không biết qua bao lâu, Vương thị rốt cuộc mở miệng: “Ta sinh năm hài tử, một nữ nhi, bốn nhi tử, thời điểm hạ sinh nhi tử thứ ba là vất vả nhất, cũng là quý trọng nhất. Khi đó, cả ngày ta đều đề tâm điếu đảm*, mỗi ngày lúc tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là sờ sờ bụng mình, sợ sẽ không thấy bụng. Lúc ấy, ta ngày ngày đều ngóng trông hài tử sinh ra có thể khỏe mạnh, ta nghĩ, đứa nhỏ trong bụng khổ sở, đợi khi sinh ra, nhất định phải bù đắp hết những gì mà nó đã chịu khổ trong bụng mẹ…”
( *Hình dung trạng thái vô cùng sợ hãi, không thể yên tâm với một sự việc nào đó. Có thể dịch thành nơm nơm nớp lo sợ.
提(Điếu) ở đây có nghĩa là treo. 吊(Đề) nghĩa là đề phòng cẩn thận. 心(Tâm) là tim và đảm (胆) là mật. Hai cụm đề tâm và điếu đảm thể hiện chuyện gì cũng không dám làm lúc nào cũng như treo ngược tim mật mình lên, thấp thỏm không yên.)
Nàng nghĩ tới chuyện xưa, cảm xúc dần dần có chút mất khống chế, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm Tạ Trản: “A Trản, a nương thực xin lỗi, đều do a nương không nhận ra ngươi. Nếu có thể quay trở lại, a nương nhất định sẽ… Nhưng thời gian không quay trở lại, những chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được…”
“Tử bất giáo, phụ chi quá*, những chuyện ngươi làm, đều do phụ thân không giáo dưỡng tốt.” Tạ Hà vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, “Cho nên trước kia là do ta sai rồi, người đáng chết không phải ngươi, mà là do kẻ làm phụ thân này.”
( *Đây là hai câu thơ trong bài Dưỡng bất giáo (Tam Tự kinh), tuy nhiên hai câu này đúng ra phải là:
Dưỡng bất giáo, phụ chi quá; Giáo bất nghiêm, sư chi đọa.
Tử bất học, phi sở nghi; Ấu bất học, lão hà vi?
Dịch nghĩa:
Nuôi mà không dạy là lỗi của cha. Dạy mà không nghiêm là quấy của thầy
Con không học thì không phải lẽ. Còn nhỏ không học, già sẽ làm gì?)
“Phụ thân, người còn nói chuyện này để làm gì.” Tạ Tuấn nói.
Tính tình Tạ Hà đã là như thế, dù cho trải qua biến cố lớn cách mấy, trong lòng luôn cất giấu một cái cân, đối với quá khứ lúc nào cũng canh cánh trong lòng. Nịnh Hạnh là sai, chỉ là hắn không đem cái sai đặt trên người Tạ Trản, mà nhận hết về mình. Hắn là người yêu quí thanh danh, có thể thừa nhận lỗi sai của mình, quả thực yêu cầu dũng khí cực đại.
Vương thị dần dần bình tĩnh lại, nàng nhẹ giọng hỏi: “A Trản, ngươi về sau tính toán lưu lại Tê Hà tự hay sao?”
Tạ Trản nhìn nàng, không nói gì.
Vương thị tựa hồ từ trong trầm mặc của y hiểu ra được một ít gì đó, trong lòng hoảng loạn: “Phật môn thiền âm, tỉnh thần ngộ tính, ngươi nếu thích nơi này, liền lưu lại đây đi.”
Khóe miệng Tạ Trản gợi lên một mạt cười, có chút lãnh: “Vô tâm hướng Phật, lưu lại trong Phật môn, đó là bất kính đối với Phật.”
Ánh mắt Vương thị lóe lên một chút: “Vậy ngươi muốn đi đâu? Hay là ẩn cư tị thế (ở ẩn, tránh cuộc đời)? Kê Sơn hay Đông Sơn, Tạ gia có xây một biệt viện bên kia, thanh tĩnh tự nhiên, nếu ngươi muốn, ta liền đưa ngươi đi.”
Vương thị thông tuệ, nàng biết Tạ Trản không có khả năng trở lại Tạ gia, lúc này càng lo lắng nhi tử thật vất vả tìm về đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, cho nên nàng nghĩ tất cả biện pháp, dưới tình huống không mâu thuẫn với y, đưa y an bài đến nơi của mình.
Tạ Trản không muốn nói tiếp: “Để sau đi.”
Ánh mắt Vương thị trở nên ảm đạm, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Nghĩ kỹ thời điểm đi nơi nào, thì nói cho a nương một tiếng.”
Nhìn thấy Tạ Trản sống lại, Vương thị không còn là bộ dáng âm u đầy tử khí, tinh thần tốt hơn rất nhiều, nàng có thể suy tư, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Nàng không muốn gây nên phản cảm cho nhi tử, thời điểm nhìn thấy Tạ Trản cau mày, liền không dám lưu lại nữa, mà là mang theo trượng phu cùng nhi tử rời đi.
Mới vừa ra sân, Tạ Tuấn liền hỏi: “A nương, vì sao không khuyên A Trản về Tạ gia?”
“Hắn sẽ không trở về.” Vương thị thấp giọng nói.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”
“Ta muốn lưu lại Tê Hà tự mấy ngày.” Vương thị quay đầu nhìn sân sau, nói.
Vương thị sau đó lưu lại Tê Hà tự, thời điểm nàng còn trẻ thường xuyên tới chùa miếu, cùng với các tăng nhân rất quen thuộc, rất nhanh đã tìm được một tiểu viện gần nơi ở của Tạ Trản.
Vương thị ở đó, ngẫu nhiên sẽ tới tiểu viện của Tạ Trản bái phỏng, lúc đến sẽ mang theo một ít đồ vật, có khi là một chén trà nhỏ, có khi là một cái hầu bao, tất cả đều tự mình hao hết tâm tư chuẩn bị.
Nàng cũng không ở lại lâu, chỉ là đem vài thứ kia giao vào tay Tạ Trản, sau đó liền rời đi.
Thời điểm bắt đầu, Tạ Trản chưa từng liếc nhìn lấy một cái, sau nhiều lần như vậy, y liền ngẩn người nhìn chằm chằm mấy thứ kia. Trà được pha từ rất nhiều loại trà, hương thơm nồng đậm, còn hầu bao là được Vương thị khâu may từng đường kim mũi chỉ, thập phần tinh xảo.
“Công tử, chúng ta khi nào thì rời khỏi nơi này?” Có một ngày, Sóc Phong nhìn Tạ Trản, y đang nhìn chằm chằm hầu bao trong tay đến phát ngốc, rốt cuộc nhịn không được nói, “Công tử, nếu người luyến tiếc, vậy cũng không cần rời đi.”
Tạ Trản hoàn hồn, đặt hầu bao lên trên bàn: “Chờ thêm mấy ngày nữa đi.”
Từ ngày đó, sau khi Tạ Trản nói với Vô Trần tâm sự của mình, Vô Trần tựa như nhớ tới chuyện xưa, trên mặt không còn là vô bi vô hỷ, lúc nào cũng bao phủ một tầng âm u. Thời điểm Tạ Trản cùng hắn chơi cờ, Vô Trần luôn là một bộ dáng thất thần.
“Vong tình không phải là một việc đơn giản, cho dù đã chết một lần.” Tạ Trản cảm thán nói.
Vô Trần nhìn y: “Nếu không buông bỏ được ái tình, vậy hãy bỏ xuống hận thù. Kỳ thực, buông bỏ hận thù mới là biện pháp tốt nhất. Các ngươi là những người thân cận với nhau nhất, cần gì phải thương tổn lẫn nhau?”
“Sư phụ, nếu người nọ quỳ gối trước mặt ngươi, nói hắn sai rồi, vậy ngươi có chịu tha thứ cho hắn hay không?” Tạ Trản hỏi.
Tinh thần Vô Trần hoảng hốt, trên gương mặt xấu xí lộ ra một vệt cười tự giễu: “Giả thiết của ngươi không thể nào tồn tại. Hắn không sai, ta đối với hắn cũng không hối hận.”
“Vậy thương thế của ngươi…” Tạ Trản nhìn vết sẹo trên mặt hắn, nhịn không được hỏi.
Vô Trần xoa tay lên gương mặt của mình: “Vết thương này là do chính ta gây nên, nhân tâm không đủ. Ta cùng hắn thành thân, ở trước mặt song thân bái thiên địa, đi vào động phòng, hôn nhân sớm đã định đoạt. Vào động phòng, ngay khi ta cởi bỏ hỷ phục, hết thảy đều bại lộ. Hắn giận tím mặt, liền xoay người rời đi. Ta khi đó còn mang theo một chút hy vọng, rốt cuộc… Xem ra hắn không chút nào nhớ rõ, ta cũng sớm đoán được kết quả như vậy, liền ở tân phòng chờ hắn viết hưu thư*… Có lẽ là bận tâm giao tình giữa hai thế gia, có lẽ là bận tâm thanh danh của a tỷ, hắn thế nhưng không viết hưu thư, ta liền dùng thân phận phu nhân để sống ở nhà hắn. Ta vẫn luôn mặc nữ trang, chỉ là càng trưởng thành, vóc người của ta càng lộ rõ, ta liền lấy nguyên nhân thân thể không được khỏe, trụ trong một biệt viện, không tiếp xúc với người bên ngoài. Thời điểm đó, ta chỉ sống một mình trong biệt viện, lúc vuốt trường kiếm trong tay, ta liền cảm thấy có chút hối hận. Ta cảm thấy ta không nên trải qua cuộc sống như thế này, không nên bị câu thúc (bó buộc, gò ép) trong biệt viện, chờ một nam nhân khác yêu. Loại ý tưởng này liền giống như cỏ dại sinh trưởng, thẳng đến một ngày, thời điểm ta quyết định lén lút rời đi…”
( *Ngày xưa chỉ tờ giấy li dị với vợ)
Vô Trần dừng một chút, nhấp một ngụm nước, tiếp tục nói: “Hắn đột nhiên xông vào biệt viện của ta, khi đó hắn có uống một chút rượu, đã say khướt, trong miệng không ngừng nhắc tên a tỷ. Ta biết, một năm này, hắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích a tỷ. Hắn vốn dĩ là người cố chấp, gạt phụ mẫu hai bên, lên trời xuống đất tìm kiếm a tỷ. Hắn nhốt ta ở nơi đó, có lẽ đợi khi tìm được a tỷ, liền không một chút dấu vết đổi lại. Thế nhưng một năm trôi qua, hắn vẫn không tìm được a tỷ, hoặc có lẽ tìm được rồi, nhưng lại thấy một ít chuyện tuyệt vọng. Một đêm kia, hắn phá lệ điên cuồng, càng đối với ta… Cho dù thời điểm ở trên giường, hắn vẫn luôn gọi tên a tỷ. Bởi vì chuyện một đêm kia, ta thay đổi kế hoạch. Là vì ta nhận ra hắn đối với a tỷ đã tuyệt vọng, cho nên trong lòng ta liền nảy sinh hy vọng mong manh. Trước kia, ai cũng nói cảm tình giữa chúng ta bất hòa, về sau, toàn bộ phủ đệ đều truyền ra tin tức phu thê ân ái. Lúc đó, hắn đối với ta thực sự rất tốt, có đồ vật gì đẹp đều đưa đến trước mặt ta. Chỉ là, những đồ vật đẹp đẽ đó chỉ để dùng cho nữ tử…”
“Nhân tâm không đủ, thời điểm ban đầu, ta chỉ ngóng trông cùng hắn sinh sống dưới một mái hiên, như vậy là đủ, về sau nghĩ lại, nếu hắn có thể liếc nhìn ta một cái cũng đủ rồi, rồi sau đó, ta đột nhiên nghĩ, ta chính là ta, không phải thế thân của a tỷ. Hơn một năm qua, ta rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, liền nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng. Không phải là vì gương mặt này sao? Nếu ta dùng kiếm hủy hoại gương mặt này, ta sẽ không bao giờ giống a tỷ nữa. Nếu hắn có thể tiếp nhận, chúng ta liền hoan hoan hỉ hỉ ở bên nhau, nhược bằng không, mỗi người góc bể chân trời, không còn gặp lại…”
“Dù sao cũng là cảm tình một năm, sớm chiều tương thân, ta gặp thương tổn gì, hắn đều thập phần đau lòng, hận không thể thu hết những vết thương đó lên người mình. Cho nên, ta cảm thấy ta không phải là không có phần thắng. Nhưng mà, sự thật chứng minh ta sai rồi, đương khi nhìn thấy gương mặt của ta huyết nhục mơ hồ, hắn thiếu chút nữa giận điên lên. Ta đưa kiếm vào tay hắn, hắn liền thực sự đâm vào người ta.”
Vô Trần chỉ vào vết thương trên người mình: “Một nhát kiếm này cũng không phải vô dụng, ta rốt cuộc triệt để tỉnh ngộ. Nửa sống nửa chết chạy ra ngoài, gặp sư phụ, sau đó được người mang về đây… Những chuyện kia, giống như chuyện của kiếp trước, nếu không phải ngươi nói, ta thực sự đã quên đi.”
Nguyên lai đây là khởi nguồn của hai đạo vết thương này. Tạ Trản hoàn toàn nhìn không ra, Vô Trần nhìn như lười biếng, tính nết ôn hòa, đối đãi tình cảm thế nhưng quyết tuyệt cực đoan như vậy, mà phương thức của y ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ là luyến ái không tương đồng, cuối cùng kết cục đều giống nhau.
Tạ Trản thở dài một hơi, trên đời này, y không phải là người duy nhất bị ái tình làm cho thương tổn cùng vây khốn, Vô Trần lựa chọn thanh đăng cổ Phật*, cũng là đưa ra lựa chọn của chính mình. Tạ Trản vốn tính toán đêm đến sẽ rời khỏi Tê Hà tự, nhưng người từ Tạ gia đến bái phỏng đã đánh gãy quyết định của y.
( *Thanh đăng là ngọn đèn sáng, cổ Phật là thật xưa không biết tự lúc nào; Thanh đăng cổ Phật là ngọn đèn sáng từ lúc xa xưa)
Tạ Tuấn và phu thê Tạ Hà cùng nhau tới, ba người đứng bên ngoài thiền phòng của Vô Trần, bọn họ vốn là thân nhân thân thiết nhất của Tạ Trản, nhưng mà hiện tại giống như người xa lạ. Thời điểm nhìn thấy bọn họ, Tạ Trản có chút kinh ngạc, trong nháy mắt, đôi phu thê tựa hồ già đi mấy chục tuổi.
Vương thị lúc này một thân bạch y, tóc đã cắt hoàn toàn, sắc mặt tái nhợt, môi khô cạn, sớm đã không còn dáng dấp đoan trang tố nhã lúc trước. Nàng nhìn Tạ Trản, nhìn gương mặt giống A Hưu như đúc kia, rồi lại nhìn đôi mắt, một câu cũng không nói thành lời, chỉ là không ngừng rơi nước mắt, trên mặt rất nhanh đã một mảnh ẩm ướt, trong đôi mắt nàng, tràn ngập bi thương cùng vui sướng.
Tạ Hà bình tĩnh hơn một chút, nhìn chằm chằm Tạ Trản, môi cũng nhịn không được run lên nhè nhẹ. Trong trí nhớ Tạ Trản, Tạ Hà thực uy nghiêm, hắn ít khi cùng y nói chuyện, nhìn một cái cũng ngại nhiều, về sau, quan hệ giữa y cùng Nguyên Hi đế không minh bạch, Tạ Hà tự mình ra mặt khuyên bảo y, nói nếu y lại chấp mê bất ngộ, Tạ gia liền cùng y đoạn tuyệt quan hệ. Y vẫn nhớ rõ khi đó, ánh mắt cùng gương mặt Tạ Hà nghiêm khắc cùng lãnh lệ đến nhường nào.
“Phụ thân, a nương, A Trản, vào phòng trò chuyện đi.” Tạ Tuấn là người duy nhất đã trải qua cơn kích động, cho nên hiện tại có chút lý trí, mở miệng nói.
Sau đó, bọn họ liền ngồi bên trong một gian khác của thiền phòng, đây là gian phòng tạm thời Vô Trần chuẩn bị cho A Trản, cho nên trà nước đều không có. Vương thị nhìn chung quanh một lần, nước mắt lại rơi xuống, sau một lúc lâu mới nói một câu: “Phật Tổ phù hộ.”
“A Trản, cùng ta về Tạ gia đi.” Tạ Tuấn nói.
Nếu là phụ mẫu tầm thường, lúc này gặp nhau dĩ nhiên sẽ nói câu này, thế nhưng Vương thị cùng Tạ Hà đều không nói nên lời. Thanh danh của phu thê bọn họ không phải dựa vào lời khen của thiên hạ mà truyền ra ngoài, bọn họ so với người bình thường thông minh hơn rất nhiều, biết khúc mắc giữa Tạ Trản cùng Tạ gia là cái gì.
Sau khi Tạ Tuấn nói xong, Tạ Trản quả nhiên nói: “Ta sẽ không trở về.”
Tạ Tuấn há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.
Vương thị ngồi xuống đối diện với Tạ Trản, nhãn tình không chớp nhìn chằm chằm y, ngơ ngác nhìn cả nửa ngày, tựa hồ có nhìn cách mấy cũng không đủ. Thiên ý thật trêu ngươi, thời điểm Tạ Trản còn nhỏ lúc nào cũng ngóng trông Vương thị liếc nhìn y một cái, mong mong ngóng ngóng cuối cùng lại chẳng được gì, đương lúc y không còn quan tâm bất kỳ điều gì nữa, lại dễ dàng chiếm được tất thảy những thứ này.
Tạ Trản ngồi đó, thản nhiên đối mặt.
Không biết qua bao lâu, Vương thị rốt cuộc mở miệng: “Ta sinh năm hài tử, một nữ nhi, bốn nhi tử, thời điểm hạ sinh nhi tử thứ ba là vất vả nhất, cũng là quý trọng nhất. Khi đó, cả ngày ta đều đề tâm điếu đảm*, mỗi ngày lúc tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là sờ sờ bụng mình, sợ sẽ không thấy bụng. Lúc ấy, ta ngày ngày đều ngóng trông hài tử sinh ra có thể khỏe mạnh, ta nghĩ, đứa nhỏ trong bụng khổ sở, đợi khi sinh ra, nhất định phải bù đắp hết những gì mà nó đã chịu khổ trong bụng mẹ…”
( *Hình dung trạng thái vô cùng sợ hãi, không thể yên tâm với một sự việc nào đó. Có thể dịch thành nơm nơm nớp lo sợ.
提(Điếu) ở đây có nghĩa là treo. 吊(Đề) nghĩa là đề phòng cẩn thận. 心(Tâm) là tim và đảm (胆) là mật. Hai cụm đề tâm và điếu đảm thể hiện chuyện gì cũng không dám làm lúc nào cũng như treo ngược tim mật mình lên, thấp thỏm không yên.)
Nàng nghĩ tới chuyện xưa, cảm xúc dần dần có chút mất khống chế, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm Tạ Trản: “A Trản, a nương thực xin lỗi, đều do a nương không nhận ra ngươi. Nếu có thể quay trở lại, a nương nhất định sẽ… Nhưng thời gian không quay trở lại, những chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được…”
“Tử bất giáo, phụ chi quá*, những chuyện ngươi làm, đều do phụ thân không giáo dưỡng tốt.” Tạ Hà vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, “Cho nên trước kia là do ta sai rồi, người đáng chết không phải ngươi, mà là do kẻ làm phụ thân này.”
( *Đây là hai câu thơ trong bài Dưỡng bất giáo (Tam Tự kinh), tuy nhiên hai câu này đúng ra phải là:
Dưỡng bất giáo, phụ chi quá; Giáo bất nghiêm, sư chi đọa.
Tử bất học, phi sở nghi; Ấu bất học, lão hà vi?
Dịch nghĩa:
Nuôi mà không dạy là lỗi của cha. Dạy mà không nghiêm là quấy của thầy
Con không học thì không phải lẽ. Còn nhỏ không học, già sẽ làm gì?)
“Phụ thân, người còn nói chuyện này để làm gì.” Tạ Tuấn nói.
Tính tình Tạ Hà đã là như thế, dù cho trải qua biến cố lớn cách mấy, trong lòng luôn cất giấu một cái cân, đối với quá khứ lúc nào cũng canh cánh trong lòng. Nịnh Hạnh là sai, chỉ là hắn không đem cái sai đặt trên người Tạ Trản, mà nhận hết về mình. Hắn là người yêu quí thanh danh, có thể thừa nhận lỗi sai của mình, quả thực yêu cầu dũng khí cực đại.
Vương thị dần dần bình tĩnh lại, nàng nhẹ giọng hỏi: “A Trản, ngươi về sau tính toán lưu lại Tê Hà tự hay sao?”
Tạ Trản nhìn nàng, không nói gì.
Vương thị tựa hồ từ trong trầm mặc của y hiểu ra được một ít gì đó, trong lòng hoảng loạn: “Phật môn thiền âm, tỉnh thần ngộ tính, ngươi nếu thích nơi này, liền lưu lại đây đi.”
Khóe miệng Tạ Trản gợi lên một mạt cười, có chút lãnh: “Vô tâm hướng Phật, lưu lại trong Phật môn, đó là bất kính đối với Phật.”
Ánh mắt Vương thị lóe lên một chút: “Vậy ngươi muốn đi đâu? Hay là ẩn cư tị thế (ở ẩn, tránh cuộc đời)? Kê Sơn hay Đông Sơn, Tạ gia có xây một biệt viện bên kia, thanh tĩnh tự nhiên, nếu ngươi muốn, ta liền đưa ngươi đi.”
Vương thị thông tuệ, nàng biết Tạ Trản không có khả năng trở lại Tạ gia, lúc này càng lo lắng nhi tử thật vất vả tìm về đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, cho nên nàng nghĩ tất cả biện pháp, dưới tình huống không mâu thuẫn với y, đưa y an bài đến nơi của mình.
Tạ Trản không muốn nói tiếp: “Để sau đi.”
Ánh mắt Vương thị trở nên ảm đạm, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Nghĩ kỹ thời điểm đi nơi nào, thì nói cho a nương một tiếng.”
Nhìn thấy Tạ Trản sống lại, Vương thị không còn là bộ dáng âm u đầy tử khí, tinh thần tốt hơn rất nhiều, nàng có thể suy tư, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Nàng không muốn gây nên phản cảm cho nhi tử, thời điểm nhìn thấy Tạ Trản cau mày, liền không dám lưu lại nữa, mà là mang theo trượng phu cùng nhi tử rời đi.
Mới vừa ra sân, Tạ Tuấn liền hỏi: “A nương, vì sao không khuyên A Trản về Tạ gia?”
“Hắn sẽ không trở về.” Vương thị thấp giọng nói.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”
“Ta muốn lưu lại Tê Hà tự mấy ngày.” Vương thị quay đầu nhìn sân sau, nói.
Vương thị sau đó lưu lại Tê Hà tự, thời điểm nàng còn trẻ thường xuyên tới chùa miếu, cùng với các tăng nhân rất quen thuộc, rất nhanh đã tìm được một tiểu viện gần nơi ở của Tạ Trản.
Vương thị ở đó, ngẫu nhiên sẽ tới tiểu viện của Tạ Trản bái phỏng, lúc đến sẽ mang theo một ít đồ vật, có khi là một chén trà nhỏ, có khi là một cái hầu bao, tất cả đều tự mình hao hết tâm tư chuẩn bị.
Nàng cũng không ở lại lâu, chỉ là đem vài thứ kia giao vào tay Tạ Trản, sau đó liền rời đi.
Thời điểm bắt đầu, Tạ Trản chưa từng liếc nhìn lấy một cái, sau nhiều lần như vậy, y liền ngẩn người nhìn chằm chằm mấy thứ kia. Trà được pha từ rất nhiều loại trà, hương thơm nồng đậm, còn hầu bao là được Vương thị khâu may từng đường kim mũi chỉ, thập phần tinh xảo.
“Công tử, chúng ta khi nào thì rời khỏi nơi này?” Có một ngày, Sóc Phong nhìn Tạ Trản, y đang nhìn chằm chằm hầu bao trong tay đến phát ngốc, rốt cuộc nhịn không được nói, “Công tử, nếu người luyến tiếc, vậy cũng không cần rời đi.”
Tạ Trản hoàn hồn, đặt hầu bao lên trên bàn: “Chờ thêm mấy ngày nữa đi.”
Từ ngày đó, sau khi Tạ Trản nói với Vô Trần tâm sự của mình, Vô Trần tựa như nhớ tới chuyện xưa, trên mặt không còn là vô bi vô hỷ, lúc nào cũng bao phủ một tầng âm u. Thời điểm Tạ Trản cùng hắn chơi cờ, Vô Trần luôn là một bộ dáng thất thần.
“Vong tình không phải là một việc đơn giản, cho dù đã chết một lần.” Tạ Trản cảm thán nói.
Vô Trần nhìn y: “Nếu không buông bỏ được ái tình, vậy hãy bỏ xuống hận thù. Kỳ thực, buông bỏ hận thù mới là biện pháp tốt nhất. Các ngươi là những người thân cận với nhau nhất, cần gì phải thương tổn lẫn nhau?”
“Sư phụ, nếu người nọ quỳ gối trước mặt ngươi, nói hắn sai rồi, vậy ngươi có chịu tha thứ cho hắn hay không?” Tạ Trản hỏi.
Tinh thần Vô Trần hoảng hốt, trên gương mặt xấu xí lộ ra một vệt cười tự giễu: “Giả thiết của ngươi không thể nào tồn tại. Hắn không sai, ta đối với hắn cũng không hối hận.”
“Vậy thương thế của ngươi…” Tạ Trản nhìn vết sẹo trên mặt hắn, nhịn không được hỏi.
Vô Trần xoa tay lên gương mặt của mình: “Vết thương này là do chính ta gây nên, nhân tâm không đủ. Ta cùng hắn thành thân, ở trước mặt song thân bái thiên địa, đi vào động phòng, hôn nhân sớm đã định đoạt. Vào động phòng, ngay khi ta cởi bỏ hỷ phục, hết thảy đều bại lộ. Hắn giận tím mặt, liền xoay người rời đi. Ta khi đó còn mang theo một chút hy vọng, rốt cuộc… Xem ra hắn không chút nào nhớ rõ, ta cũng sớm đoán được kết quả như vậy, liền ở tân phòng chờ hắn viết hưu thư*… Có lẽ là bận tâm giao tình giữa hai thế gia, có lẽ là bận tâm thanh danh của a tỷ, hắn thế nhưng không viết hưu thư, ta liền dùng thân phận phu nhân để sống ở nhà hắn. Ta vẫn luôn mặc nữ trang, chỉ là càng trưởng thành, vóc người của ta càng lộ rõ, ta liền lấy nguyên nhân thân thể không được khỏe, trụ trong một biệt viện, không tiếp xúc với người bên ngoài. Thời điểm đó, ta chỉ sống một mình trong biệt viện, lúc vuốt trường kiếm trong tay, ta liền cảm thấy có chút hối hận. Ta cảm thấy ta không nên trải qua cuộc sống như thế này, không nên bị câu thúc (bó buộc, gò ép) trong biệt viện, chờ một nam nhân khác yêu. Loại ý tưởng này liền giống như cỏ dại sinh trưởng, thẳng đến một ngày, thời điểm ta quyết định lén lút rời đi…”
( *Ngày xưa chỉ tờ giấy li dị với vợ)
Vô Trần dừng một chút, nhấp một ngụm nước, tiếp tục nói: “Hắn đột nhiên xông vào biệt viện của ta, khi đó hắn có uống một chút rượu, đã say khướt, trong miệng không ngừng nhắc tên a tỷ. Ta biết, một năm này, hắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích a tỷ. Hắn vốn dĩ là người cố chấp, gạt phụ mẫu hai bên, lên trời xuống đất tìm kiếm a tỷ. Hắn nhốt ta ở nơi đó, có lẽ đợi khi tìm được a tỷ, liền không một chút dấu vết đổi lại. Thế nhưng một năm trôi qua, hắn vẫn không tìm được a tỷ, hoặc có lẽ tìm được rồi, nhưng lại thấy một ít chuyện tuyệt vọng. Một đêm kia, hắn phá lệ điên cuồng, càng đối với ta… Cho dù thời điểm ở trên giường, hắn vẫn luôn gọi tên a tỷ. Bởi vì chuyện một đêm kia, ta thay đổi kế hoạch. Là vì ta nhận ra hắn đối với a tỷ đã tuyệt vọng, cho nên trong lòng ta liền nảy sinh hy vọng mong manh. Trước kia, ai cũng nói cảm tình giữa chúng ta bất hòa, về sau, toàn bộ phủ đệ đều truyền ra tin tức phu thê ân ái. Lúc đó, hắn đối với ta thực sự rất tốt, có đồ vật gì đẹp đều đưa đến trước mặt ta. Chỉ là, những đồ vật đẹp đẽ đó chỉ để dùng cho nữ tử…”
“Nhân tâm không đủ, thời điểm ban đầu, ta chỉ ngóng trông cùng hắn sinh sống dưới một mái hiên, như vậy là đủ, về sau nghĩ lại, nếu hắn có thể liếc nhìn ta một cái cũng đủ rồi, rồi sau đó, ta đột nhiên nghĩ, ta chính là ta, không phải thế thân của a tỷ. Hơn một năm qua, ta rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, liền nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng. Không phải là vì gương mặt này sao? Nếu ta dùng kiếm hủy hoại gương mặt này, ta sẽ không bao giờ giống a tỷ nữa. Nếu hắn có thể tiếp nhận, chúng ta liền hoan hoan hỉ hỉ ở bên nhau, nhược bằng không, mỗi người góc bể chân trời, không còn gặp lại…”
“Dù sao cũng là cảm tình một năm, sớm chiều tương thân, ta gặp thương tổn gì, hắn đều thập phần đau lòng, hận không thể thu hết những vết thương đó lên người mình. Cho nên, ta cảm thấy ta không phải là không có phần thắng. Nhưng mà, sự thật chứng minh ta sai rồi, đương khi nhìn thấy gương mặt của ta huyết nhục mơ hồ, hắn thiếu chút nữa giận điên lên. Ta đưa kiếm vào tay hắn, hắn liền thực sự đâm vào người ta.”
Vô Trần chỉ vào vết thương trên người mình: “Một nhát kiếm này cũng không phải vô dụng, ta rốt cuộc triệt để tỉnh ngộ. Nửa sống nửa chết chạy ra ngoài, gặp sư phụ, sau đó được người mang về đây… Những chuyện kia, giống như chuyện của kiếp trước, nếu không phải ngươi nói, ta thực sự đã quên đi.”
Nguyên lai đây là khởi nguồn của hai đạo vết thương này. Tạ Trản hoàn toàn nhìn không ra, Vô Trần nhìn như lười biếng, tính nết ôn hòa, đối đãi tình cảm thế nhưng quyết tuyệt cực đoan như vậy, mà phương thức của y ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ là luyến ái không tương đồng, cuối cùng kết cục đều giống nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook