Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu
-
C91: Chương 91
ĐIỀU KIỆN
Trở lại biệt thự, Vương Nhất Bác trực tiếp ôm lấy Tiêu Chiến, đem cậu đưa đến phòng tắm, mở nước rồi chuẩn bị áo choàng tắm đặt lên kệ: "Tắm rửa trước đã."
Tiêu Chiến buồn cười, đều chuẩn bị như vậy rồi, cậu nơi nào có thể cự tuyệt.
Đứng ở cửa đứng một lát, tựa hồ cảm thấy thái độ của mình quá cường ngạnh, hắn mới ôn hòa hỏi: "Muốn ăn cái gì, tôi cho phòng bếp chuẩn bị."
"Cá hầm ớt, sườn heo chua ngọt," Nghĩ nghĩ, sau đó cậu lại bổ sung, "Cải thìa xào."
Vương Nhất Bác cười rộ lên, hắn đã vài lần đề nghị qua không thể chỉ ăn cay, phải chay mặn phối hợp, thiếu niên hiển nhiên nhớ kỹ.
Hắn rời khỏi phòng ngủ, xuống lầu căn dặn phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Vừa mới căn dặn xong phòng bếp thì nhận được cuộc gọi của Hoa Thành.
"Vương tổng, Trợ lý của Cố Minh muốn gặp ngài."
"Trợ lý La?" Vương Nhất Bác đối trợ lý của Cố Minh cũng có chút có ấn tượng, người này đã đi theo bên người ông ta rất nhiều năm.
Hoa Thành xác nhận: "Đúng vậy." ngay sau đó lại bổ sung, "Trước đây chúng tôi đã tra ra được tài khoản của trợ lý La hai mươi năm trước đã có sự dao động tài chính, là một khoản không nhỏ. Hiện tại tài khoản nhận đã bị khoá bỏ, nhưng vẫn tra được thông tin, chỉ là sẽ mất chút thời gian."
Ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ biến, hai mươi năm trước, thật sự là thời điểm đặc thù."Trợ lý La đang ở đâu?"
Hoa thành đáp: "Ở chỗ của tôi, sau khi tan làm gã đã lén lút tới."
"Đem gã đưa tới biệt thự." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, lại sợ ảnh hưởng đến bữa tối của Tiêu Chiến, cuối cùng đưa ra một mốc thời gian "Sau bảy giờ rưỡi lại đến."
Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Chiến xuống lầu. Thấy Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình mà ngồi ở sô pha, cậu đi đến phía sau lưng hắn, cúi người kéo vai cổ: "Sao lại không cao hứng rồi?"
Vương Nhất Bác nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh tân trên người cậu truyền đến, biểu tình của hắn thoáng nhu hòa đi một chút: "Sau bữa tối, trợ lý của cha Cố An sẽ đến, hẳn là vì chuyện trước kia về cha của tôi"
Mày Tiêu Chiến khẽ nhíu lại, này không phải là đang chứng minh rằng cái chết của cha Vương Nhất Bác rất có thể là người trong gia tộc đã nhúng tay vào sao? Cậu vòng qua sô pha ngồi ở bên cạnh, nắm lấy tay hắn: "Không cần đau lòng."
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không đau lòng, chỉ là nhiều năm như vậy, tôi sớm nên nghĩ đến."
"Anh lúc ấy nhỏ như vậy, cho dù thật sự để ý thì cũng không thể tưởng được. Việc này thực bình thường."
Hai người nói chuyện phiếm một lát, đợi nhà bếp chuẩn bị xong bữa tối thì cùng nhau dùng bữa.
Ăn xong bữa tối, Tiêu Chiến trở về phòng thay một bộ quần áo dài tay, đợi chút nữa cậu nhất định phải ở bên cạnh Vương Nhất Bác.
7 giờ rưỡi, Hoa Thành mang theo trợ lý La đi vào biệt thự.
Lúc này thần sắc của trợ lý La hơi hơi khẩn trương, có chút câu nệ mà ngồi ở đối diện Vương Nhất Bác: "Vương tổng."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu: "Có việc nói thẳng."
"Tôi biết một ít về cái chết của lão Vương tổng." Năm ngón tay của trợ lý La siết thật chặt thành nắm tay "Tôi không muốn trở thành Nghiêm bí thư thứ hai, sau khi suy nghĩ trước sau rất lâu, mới quyết định tới tìm ngài. Vương tổng, người điều tra tài khoản của tôi, là thủ hạ của ngài phải không?"
Vương Nhất Bác trả lời thực dứt khoát: "Đúng vậy."
"Như vậy ngài chắc cũng đã biết, hai mươi năm trước, tài khoản của tôi có giao dịch một số tiền không nhỏ" Trợ lý La hơi hướng thân thể về phía trước, ngữ khí kích động, "Nhưng lúc ấy thật sự tôi cũng không biết đó là chuyển cho ai, cùng với vì sao lại chuyển một số tiền lớn như thế.."
"Khi đó vừa lúc hoàn thành một hạng mục lớn, tôi là người xuất ra rất nhiều lực. Cố đổng thật cao hứng, thưởng cho tôi một bút không nhỏ, lúc ấy tôi đã rất bất ngờ. Sau đó Cố đổng nói, không phải là tiền thưởng của tôi mà là ông ấy chuyển nhầm, phần của tôi là một phần khác thì tôi mới cảm thấy chân thực. Sau đó theo lời Cố đổng, tôi chuyển số tiền đó vào một tài khoản do ông ấy đưa."
"Lúc ấy tôi tuổi không lớn, bắt được một bút tiền thưởng lớn thì phi thường hưng phấn, bất quá thực mau tôi liền ý thức được có chút vấn đề. Những người tham dự hạng mục kia tôi đều biết, số tiền thưởng kia ai cũng không nhận nổi, nó quá lớn."
Thanh âm trợ lý La hơi trầm xuống: "Xuất phát từ tò mò, tôi thử tra xét tài khoản kia, nhưng đối phương đã khoá rồi. Này càng không thích hợp, tôi thậm chí hoài nghi Cố đổng mượn tôi để rửa tiền, lo lắng xảy ra chuyện, mấy ngày sau tôi phá lệ cẩn thận, đặc biệt chú ý hành động của Cố đổng."
"Tôi chú ý thấy, lúc đó trạng thái của ông ta cùng bình thường bất đồng, khẩn trương hưng phấn lại mang theo điểm sợ hãi, ngẫu nhiên còn sẽ rất cẩn thận tránh nơi đông người để liên lạc cùng người khác."
"Khi đó tôi đã nổi lên lòng nghi ngờ, lo lắng ông ta xảy ra chuyện sẽ liên lụy tới mình...... Tôi chỉ là người làm công ăn lương, không biết làm sao đành phải đặt một chiếc bút ghi âm ở trong văn phòng Cố đổng."
Trợ lý La ngón tay giao nhau gắt gao nắm, thanh âm hơi phát run: "Ngày hôm sau, trước khi tôi định lấy bút ghi âm về, tin tức chủ tịch Vương đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn đã truyền khắp nơi."
"Cố đổng nhanh chóng rời công ty, tiếp đến xử lý công việc liên quan. Tôi nhân cơ hội lấy bút ghi âm, biết được chân tướng sự việc. Cha ngài xảy ra chuyện không phải ngoài ý muốn, là Cố đổng thuê người làm."
Gã khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng: "Số tiền mà ông ấy kêu tôi chuyển đi kia, chính là tiền đặt cọc. Tôi nói tất cả đều là thật, tôi cái gì cũng không biết, hoàn toàn là bị Cố đổng mạnh mẽ lôi kéo trộn lẫn."
Gã càng nói càng thấp, thanh âm khô khốc: "Nhiều nhất, xem như chỉ là tôi biết được chân tướng nhưng không báo. Mà bởi vì tôi cũng rất khó xử! Lúc ấy ở trong loại này tình huống, Cố đổng rất có thể tiếp quản Vương thị, tôi nếu nói ra, hậu quả không dám tưởng tượng."
"Việc này, càng kéo dài càng khó nói ra, sau khi ngài tiếp quản Vương thị, tôi lại lo lắng ngài sẽ không bỏ qua cho mình, vì thế vẫn luôn làm như cái gì cũng không biết."
Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình: "Ông phát hiện tài khoản bị tra, cảm thấy giấu không được nữa nên mới tới tìm tôi?"
Trợ lý La cắn chặt răng: "Đúng vậy! Tuy rằng sự tình qua nhiều năm, nhưng chỉ cần điều tra cẩn thận, tổng hội sẽ có kết quả. Tôi không muốn đợi đến khi chân tướng sáng tỏ, liền giống như Nghiêm bí thư bị đẩy ra gánh tội thay."
Gã chà xát mặt, buông tay đôi tay tiếp tục giao nhau nắm chặt, nhìn Vương Nhất Bác: "Tôi có thể cung cấp chứng cứ, cũng có thể đứng ra làm chứng, nhưng ngài phải đảm bảo tôi và gia đình của tôi có thể an toàn sống sót sau chuyện này."
Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, sau đó mới trả lời gã: " Ông chỉ cần cung cấp chứng cứ hữu hiệu, không nói sai là đủ."
Trợ lý La nhẹ nhàng thở ra: "Tôi tuyệt đối không hề nói sai nửa lời."
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ im lặng nhìn gã.
Gã do dự một lát, lấy bút ghi âm ra đặt lên bàn trà: "Trước khi tôi mang theo đã sạc pin đầy rồi."
Tiếp nhận bút ghi âm, Vương Nhất Bác ấn nút, chiếc bít ghi âm chỉ phát ra một trận an tĩnh.
"Đối thoại hữu dụng ở phía sau, đợi một chút, ngài đợi một chút."
Cả gian phòng khách im lặng, tiếp sau hồi lâu chiếc bút ghi âm đã phát ra tiếng động.
Thanh âm của Cố Minh truyền đến: "Đúng vậy, hôm nay nhất định sẽ đi qua, tuyệt đối không sai."
[...]
Thanh âm rất thấp, nhưng tiếng hít thở dồn dập, khẩn trương lại hưng phấn: "Yên tâm đi, chỉ cần ngươi sạch sẽ lưu loát xử lý chủ tịch Vương, số tiền còn lại cùng tin tức người ngươi muốn tìm kiếm đều sẽ tới tay."
[....]
"Ta chờ tin tức tốt của ngươi."
[...]
"Nhớ kỹ, nhất định không được lưu lại dấu vết nào."
Mặt Vương Nhất Bác trầm như nước, hắn cử động tắt đi ghi âm, đem bút ghi âm đưa cho Hoa Thành cất giữ: "Kiểm tra tính chân thật, xác định có thể làm chứng cứ hay không."
Hoa Thành nhận lấy bảo quản trong túi zip thật cẩn thận: "Được."
Sau khi Hoa Thành mang trợ lý La rời đi, phòng khách chỉ còn lại Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Chiến bắt lấy tay Vương Nhất Bác, quan sát sắc mặt của hắn.
Biết cậu lo lắng cho tậm trạng của hắn nên liền trấn an: "Không có việc gì, hiện tại chân tướng sáng tỏ lại có được chứng cứ, mọi chuyện đều đang rất tốt. Đừng để ý đến trợ lý La, mỗi người đều có tư tâm riêng."
Tiêu Chiến nghe vậy liền tán đồng gật đầu: "Anh muốn trực tiếp đưa Cố Minh ra toà sao?"
Lúc này Vương Nhất Bác không trả lời ngay, trầm mặc nghĩ ngợi một lát mới đáp: "Sẽ đưa ông ta ra toà, nhưng tôi chuẩn bị giao chuyện này cho mẹ xử lý."
Dù sao mẹ hắn cũng đã tốn nhiều thời gian và công sức điều tra chuyện này, hiện tại nên giao cho bà là hợp lý nhất.
Không đến một giờ đồng hồ, Hoa Thành đã báo cáo kết quả kiểm tra bút ghi âm cho Vương Nhất Bác.
Đây là đoạn ghi âm nguyên vẹn, không có dấu vết cắt ghép, có thể làm chứng cứ.
Sáng hôm sau, sau khi mẹ Vương dùng xong bữa sáng, Hoa Thành đã mang đầy đủ tư liệu tìm đến.
Khi mẹ Vương nhìn thấy Hoa Thành thì có chút ngoài ý muốn, đây là bạn học đại học của con trai bà, cũng là tâm phúc đắc lực nhất bây giờ.
Sau khi xem qua tư liệu sau, sắc mặt bà lãnh lăng, ngón tay hơi phát run, cắn răng giọng căm hận nói kêu tên Cố Minh.
Hoa Thành lúc này đành phải mở lời đẩy lui đi sự giận dữ của bà: "Vương tổng cho chúng tôi xử lý lời đồn đãi trên mạng về thân thế của Tiêu thiếu, chúng tôi điều tra được một số thông tin, nơi xuất phát của những tin đồn này cũng có liên quan đến Cố đổng."
Mẹ Vương bình tĩnh lại: "A Bác biết không?"
"Đã báo cái cho Vương tổng."
"Cố Minh có biết việc A Bác điều trị cùng bác sĩ tâm lý không?"
"Vương tổng gặp bác sĩ tâm lý?"
"Không phải."
Nhìn phản ứng của Hoa Thành, mẹ Vương nghĩ chuyện này anh cũng không biết được, đành nói sang chuyện khác.
"Trước mắt tìm một luật sư đáng tin cậy."
Sau đó bà để Hoa Thành rời đi.
Trở lại biệt thự, Vương Nhất Bác trực tiếp ôm lấy Tiêu Chiến, đem cậu đưa đến phòng tắm, mở nước rồi chuẩn bị áo choàng tắm đặt lên kệ: "Tắm rửa trước đã."
Tiêu Chiến buồn cười, đều chuẩn bị như vậy rồi, cậu nơi nào có thể cự tuyệt.
Đứng ở cửa đứng một lát, tựa hồ cảm thấy thái độ của mình quá cường ngạnh, hắn mới ôn hòa hỏi: "Muốn ăn cái gì, tôi cho phòng bếp chuẩn bị."
"Cá hầm ớt, sườn heo chua ngọt," Nghĩ nghĩ, sau đó cậu lại bổ sung, "Cải thìa xào."
Vương Nhất Bác cười rộ lên, hắn đã vài lần đề nghị qua không thể chỉ ăn cay, phải chay mặn phối hợp, thiếu niên hiển nhiên nhớ kỹ.
Hắn rời khỏi phòng ngủ, xuống lầu căn dặn phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Vừa mới căn dặn xong phòng bếp thì nhận được cuộc gọi của Hoa Thành.
"Vương tổng, Trợ lý của Cố Minh muốn gặp ngài."
"Trợ lý La?" Vương Nhất Bác đối trợ lý của Cố Minh cũng có chút có ấn tượng, người này đã đi theo bên người ông ta rất nhiều năm.
Hoa Thành xác nhận: "Đúng vậy." ngay sau đó lại bổ sung, "Trước đây chúng tôi đã tra ra được tài khoản của trợ lý La hai mươi năm trước đã có sự dao động tài chính, là một khoản không nhỏ. Hiện tại tài khoản nhận đã bị khoá bỏ, nhưng vẫn tra được thông tin, chỉ là sẽ mất chút thời gian."
Ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ biến, hai mươi năm trước, thật sự là thời điểm đặc thù."Trợ lý La đang ở đâu?"
Hoa thành đáp: "Ở chỗ của tôi, sau khi tan làm gã đã lén lút tới."
"Đem gã đưa tới biệt thự." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, lại sợ ảnh hưởng đến bữa tối của Tiêu Chiến, cuối cùng đưa ra một mốc thời gian "Sau bảy giờ rưỡi lại đến."
Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Chiến xuống lầu. Thấy Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình mà ngồi ở sô pha, cậu đi đến phía sau lưng hắn, cúi người kéo vai cổ: "Sao lại không cao hứng rồi?"
Vương Nhất Bác nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh tân trên người cậu truyền đến, biểu tình của hắn thoáng nhu hòa đi một chút: "Sau bữa tối, trợ lý của cha Cố An sẽ đến, hẳn là vì chuyện trước kia về cha của tôi"
Mày Tiêu Chiến khẽ nhíu lại, này không phải là đang chứng minh rằng cái chết của cha Vương Nhất Bác rất có thể là người trong gia tộc đã nhúng tay vào sao? Cậu vòng qua sô pha ngồi ở bên cạnh, nắm lấy tay hắn: "Không cần đau lòng."
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không đau lòng, chỉ là nhiều năm như vậy, tôi sớm nên nghĩ đến."
"Anh lúc ấy nhỏ như vậy, cho dù thật sự để ý thì cũng không thể tưởng được. Việc này thực bình thường."
Hai người nói chuyện phiếm một lát, đợi nhà bếp chuẩn bị xong bữa tối thì cùng nhau dùng bữa.
Ăn xong bữa tối, Tiêu Chiến trở về phòng thay một bộ quần áo dài tay, đợi chút nữa cậu nhất định phải ở bên cạnh Vương Nhất Bác.
7 giờ rưỡi, Hoa Thành mang theo trợ lý La đi vào biệt thự.
Lúc này thần sắc của trợ lý La hơi hơi khẩn trương, có chút câu nệ mà ngồi ở đối diện Vương Nhất Bác: "Vương tổng."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu: "Có việc nói thẳng."
"Tôi biết một ít về cái chết của lão Vương tổng." Năm ngón tay của trợ lý La siết thật chặt thành nắm tay "Tôi không muốn trở thành Nghiêm bí thư thứ hai, sau khi suy nghĩ trước sau rất lâu, mới quyết định tới tìm ngài. Vương tổng, người điều tra tài khoản của tôi, là thủ hạ của ngài phải không?"
Vương Nhất Bác trả lời thực dứt khoát: "Đúng vậy."
"Như vậy ngài chắc cũng đã biết, hai mươi năm trước, tài khoản của tôi có giao dịch một số tiền không nhỏ" Trợ lý La hơi hướng thân thể về phía trước, ngữ khí kích động, "Nhưng lúc ấy thật sự tôi cũng không biết đó là chuyển cho ai, cùng với vì sao lại chuyển một số tiền lớn như thế.."
"Khi đó vừa lúc hoàn thành một hạng mục lớn, tôi là người xuất ra rất nhiều lực. Cố đổng thật cao hứng, thưởng cho tôi một bút không nhỏ, lúc ấy tôi đã rất bất ngờ. Sau đó Cố đổng nói, không phải là tiền thưởng của tôi mà là ông ấy chuyển nhầm, phần của tôi là một phần khác thì tôi mới cảm thấy chân thực. Sau đó theo lời Cố đổng, tôi chuyển số tiền đó vào một tài khoản do ông ấy đưa."
"Lúc ấy tôi tuổi không lớn, bắt được một bút tiền thưởng lớn thì phi thường hưng phấn, bất quá thực mau tôi liền ý thức được có chút vấn đề. Những người tham dự hạng mục kia tôi đều biết, số tiền thưởng kia ai cũng không nhận nổi, nó quá lớn."
Thanh âm trợ lý La hơi trầm xuống: "Xuất phát từ tò mò, tôi thử tra xét tài khoản kia, nhưng đối phương đã khoá rồi. Này càng không thích hợp, tôi thậm chí hoài nghi Cố đổng mượn tôi để rửa tiền, lo lắng xảy ra chuyện, mấy ngày sau tôi phá lệ cẩn thận, đặc biệt chú ý hành động của Cố đổng."
"Tôi chú ý thấy, lúc đó trạng thái của ông ta cùng bình thường bất đồng, khẩn trương hưng phấn lại mang theo điểm sợ hãi, ngẫu nhiên còn sẽ rất cẩn thận tránh nơi đông người để liên lạc cùng người khác."
"Khi đó tôi đã nổi lên lòng nghi ngờ, lo lắng ông ta xảy ra chuyện sẽ liên lụy tới mình...... Tôi chỉ là người làm công ăn lương, không biết làm sao đành phải đặt một chiếc bút ghi âm ở trong văn phòng Cố đổng."
Trợ lý La ngón tay giao nhau gắt gao nắm, thanh âm hơi phát run: "Ngày hôm sau, trước khi tôi định lấy bút ghi âm về, tin tức chủ tịch Vương đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn đã truyền khắp nơi."
"Cố đổng nhanh chóng rời công ty, tiếp đến xử lý công việc liên quan. Tôi nhân cơ hội lấy bút ghi âm, biết được chân tướng sự việc. Cha ngài xảy ra chuyện không phải ngoài ý muốn, là Cố đổng thuê người làm."
Gã khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng: "Số tiền mà ông ấy kêu tôi chuyển đi kia, chính là tiền đặt cọc. Tôi nói tất cả đều là thật, tôi cái gì cũng không biết, hoàn toàn là bị Cố đổng mạnh mẽ lôi kéo trộn lẫn."
Gã càng nói càng thấp, thanh âm khô khốc: "Nhiều nhất, xem như chỉ là tôi biết được chân tướng nhưng không báo. Mà bởi vì tôi cũng rất khó xử! Lúc ấy ở trong loại này tình huống, Cố đổng rất có thể tiếp quản Vương thị, tôi nếu nói ra, hậu quả không dám tưởng tượng."
"Việc này, càng kéo dài càng khó nói ra, sau khi ngài tiếp quản Vương thị, tôi lại lo lắng ngài sẽ không bỏ qua cho mình, vì thế vẫn luôn làm như cái gì cũng không biết."
Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình: "Ông phát hiện tài khoản bị tra, cảm thấy giấu không được nữa nên mới tới tìm tôi?"
Trợ lý La cắn chặt răng: "Đúng vậy! Tuy rằng sự tình qua nhiều năm, nhưng chỉ cần điều tra cẩn thận, tổng hội sẽ có kết quả. Tôi không muốn đợi đến khi chân tướng sáng tỏ, liền giống như Nghiêm bí thư bị đẩy ra gánh tội thay."
Gã chà xát mặt, buông tay đôi tay tiếp tục giao nhau nắm chặt, nhìn Vương Nhất Bác: "Tôi có thể cung cấp chứng cứ, cũng có thể đứng ra làm chứng, nhưng ngài phải đảm bảo tôi và gia đình của tôi có thể an toàn sống sót sau chuyện này."
Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, sau đó mới trả lời gã: " Ông chỉ cần cung cấp chứng cứ hữu hiệu, không nói sai là đủ."
Trợ lý La nhẹ nhàng thở ra: "Tôi tuyệt đối không hề nói sai nửa lời."
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ im lặng nhìn gã.
Gã do dự một lát, lấy bút ghi âm ra đặt lên bàn trà: "Trước khi tôi mang theo đã sạc pin đầy rồi."
Tiếp nhận bút ghi âm, Vương Nhất Bác ấn nút, chiếc bít ghi âm chỉ phát ra một trận an tĩnh.
"Đối thoại hữu dụng ở phía sau, đợi một chút, ngài đợi một chút."
Cả gian phòng khách im lặng, tiếp sau hồi lâu chiếc bút ghi âm đã phát ra tiếng động.
Thanh âm của Cố Minh truyền đến: "Đúng vậy, hôm nay nhất định sẽ đi qua, tuyệt đối không sai."
[...]
Thanh âm rất thấp, nhưng tiếng hít thở dồn dập, khẩn trương lại hưng phấn: "Yên tâm đi, chỉ cần ngươi sạch sẽ lưu loát xử lý chủ tịch Vương, số tiền còn lại cùng tin tức người ngươi muốn tìm kiếm đều sẽ tới tay."
[....]
"Ta chờ tin tức tốt của ngươi."
[...]
"Nhớ kỹ, nhất định không được lưu lại dấu vết nào."
Mặt Vương Nhất Bác trầm như nước, hắn cử động tắt đi ghi âm, đem bút ghi âm đưa cho Hoa Thành cất giữ: "Kiểm tra tính chân thật, xác định có thể làm chứng cứ hay không."
Hoa Thành nhận lấy bảo quản trong túi zip thật cẩn thận: "Được."
Sau khi Hoa Thành mang trợ lý La rời đi, phòng khách chỉ còn lại Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Chiến bắt lấy tay Vương Nhất Bác, quan sát sắc mặt của hắn.
Biết cậu lo lắng cho tậm trạng của hắn nên liền trấn an: "Không có việc gì, hiện tại chân tướng sáng tỏ lại có được chứng cứ, mọi chuyện đều đang rất tốt. Đừng để ý đến trợ lý La, mỗi người đều có tư tâm riêng."
Tiêu Chiến nghe vậy liền tán đồng gật đầu: "Anh muốn trực tiếp đưa Cố Minh ra toà sao?"
Lúc này Vương Nhất Bác không trả lời ngay, trầm mặc nghĩ ngợi một lát mới đáp: "Sẽ đưa ông ta ra toà, nhưng tôi chuẩn bị giao chuyện này cho mẹ xử lý."
Dù sao mẹ hắn cũng đã tốn nhiều thời gian và công sức điều tra chuyện này, hiện tại nên giao cho bà là hợp lý nhất.
Không đến một giờ đồng hồ, Hoa Thành đã báo cáo kết quả kiểm tra bút ghi âm cho Vương Nhất Bác.
Đây là đoạn ghi âm nguyên vẹn, không có dấu vết cắt ghép, có thể làm chứng cứ.
Sáng hôm sau, sau khi mẹ Vương dùng xong bữa sáng, Hoa Thành đã mang đầy đủ tư liệu tìm đến.
Khi mẹ Vương nhìn thấy Hoa Thành thì có chút ngoài ý muốn, đây là bạn học đại học của con trai bà, cũng là tâm phúc đắc lực nhất bây giờ.
Sau khi xem qua tư liệu sau, sắc mặt bà lãnh lăng, ngón tay hơi phát run, cắn răng giọng căm hận nói kêu tên Cố Minh.
Hoa Thành lúc này đành phải mở lời đẩy lui đi sự giận dữ của bà: "Vương tổng cho chúng tôi xử lý lời đồn đãi trên mạng về thân thế của Tiêu thiếu, chúng tôi điều tra được một số thông tin, nơi xuất phát của những tin đồn này cũng có liên quan đến Cố đổng."
Mẹ Vương bình tĩnh lại: "A Bác biết không?"
"Đã báo cái cho Vương tổng."
"Cố Minh có biết việc A Bác điều trị cùng bác sĩ tâm lý không?"
"Vương tổng gặp bác sĩ tâm lý?"
"Không phải."
Nhìn phản ứng của Hoa Thành, mẹ Vương nghĩ chuyện này anh cũng không biết được, đành nói sang chuyện khác.
"Trước mắt tìm một luật sư đáng tin cậy."
Sau đó bà để Hoa Thành rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook