10.

HÀNH VI ẤU TRĨ.
Buổi chiều tan học, Tiêu Chiến đứng ở cổng trường một hồi lâu, chung quy vẫn liên hệ với Vương Nhất Bác một chút.
Cuộc gọi được chuyển tiếp, cậu trực tiếp hỏi: "Vương tổng, anh đã trở về rồi sao?"
Vương Nhất Bác đi công tác ở một tinh cầu khác, mấy ngày nay đều không ở biệt thự, cậu đã vài ngày không có gặp anh ấy rồi.
Vốn dĩ không cảm thấy cái gì, nhưng khi biết Vương Nhất Bác chính là nam thần, cậu đặc biệt muốn gặp một lần.
Tiêu Chiến đã nhịn suốt một ngày, không nghĩ lại nhịn tiếp nữa.
Ở bên kia, giọng Vương Nhất Bác vẫn như cũ trầm ổn dễ nghe: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
"Có, phiền anh cho tài xế đón tôi được không? Tôi muốn đến Vương gia một chuyến."
"Cậu có thể liên hệ trực tiếp với tài xế, không cần thông qua tôi."
Mấy ngày nay Tiêu Chiến đến biệt thự Vương gia đều là trực tiếp liên hệ với tài xế, không có thông qua Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến liếm liếm môi tìm cớ: "Bởi vì không phải buổi sáng như thường lệ nên tôi cảm thấy nói cho anh biết một tiếng thì tốt hơn."
Thật ra cậu chỉ muốn xác nhận Vương Nhất Bác đã trở về hay chưa mà thôi.
"Không có việc gì, trong hiệp ước hai chúng ta đều đã nói qua, cậu tùy thời có thể đến xem linh thực."
"Vậy được, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ."
Sau đó Tiêu Chiến cũng không liên hệ tài xế đến đón tại trường, mà bắt taxi đến bên ngoài khu biệt thự rồi mới đổi sang tài xế của Vương gia.

Vì vậy hơn hai mươi phút sau, cậu đã đến nơi.
Tiêu Chiến đến đúng vào thời gian dùng bữa tối, Vương Nhất Bác ăn mặc so bình thường tùy ý hơn rất nhiều, trên thân chỉ có một chiếc áo sơmi màu lam đơn giản, bất quá tất cả cúc áo đều được cài lại hết sức nghiêm cẩn.
Tầm mắt của Vương Nhất Bác rơi xuống trên người Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy kiểu tóc mới của cậu.
Còn Tiêu Chiến chỉ muốn gặp được Vương Nhất Bác, không suy nghĩ thời gian, lúc này mới cảm thấy xấu hổ, quả thực giống như là tìm đến để cọ cơm.
Thấy cậu lúng túng, Vương Nhất Bác mở miệng nói trước "Cậu còn chưa ăn cơm phải không, đến cùng ăn rồi lại đi xem linh thực."
Nhìn mặt của đối phương bình thường không có biểu tình gì khác lạ, xấu hổ trên mặt Tiêu Chiến mới từ từ tiêu biến, ít nhất cậu nhận ra đối phương thật sự không phải mời cho có lệ.
Khi ăn cơm, Tiêu Chiến thường hay liếc nhìn Vương Nhất Bác, vừa nhìn vừa liên hệ cùng một vài lần lên sân khấu ít ỏi của hắn trong sách mà so sánh, tâm tình kích động lại hưng phấn.

Sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác nhìn cậu: "Vì cái gì vẫn luôn nhìn tôi?"
Tuy đây không phải lần đầu tiên đối phương hỏi thẳng một vấn đề, nhưng thẳng quá ngược lại có vẻ như đang trêu ghẹo, nhưng cậu biết rõ, đối phương hoàn toàn không ý tứ này.
Tiêu Chiến nghĩ thầm, còn không phải bởi vì anh đẹp trai?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng rút kinh nghiệm những lần trước, Tiêu Chiến không có trả lời như vậy, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác: "Tôi muốn thêm vào hiệp ước một yêu cầu nữa, lo lắng anh sẽ cự tuyệt nên có chút thấp thỏm mới vẫn luôn nhìn anh."
Vương Nhất Bác thần sắc bất biến: "Yêu cầu chuyện gì?"
Tiêu Chiến đem ý tưởng tốt trên đường nghĩ được nói ra: "Tôi muốn ở lại đây."
Vương Nhất Bác khẽ nâng mắt, trong mắt lộ ra tia ngoài ý muốn.
Không đợi Vương Nhất Bác nói ra lời cự tuyệt, Tiêu Chiến đã nhanh chóng lại nói hắn lý do: "Mấy hôm trước nghỉ thì không sao, hiện tại tôi bắt đầu đi học, mỗi ngày sáng sớm đều đi một chuyến biệt thự rồi lại đến trường học, thời gian có chút gấp."
Nghe xong lý do, Vương Nhất Bác đã khôi phục biểu tình bình tĩnh, gật đầu: "Là tôi sơ suất, tôi sẽ cho người an bài một gian phòng khách cho cậu."
"Cảm ơn, phiền toái anh."
"Cậu là vì hỗ trợ cho tôi, là tôi phiền toái cậu mới phải."
Đuôi mắt của Tiêu Chiến hơi cong lên, con ngươi trong trẻo, biểu thị rõ ràng tâm tình của chủ nhân đang rất tốt.
Cậu đã đoán trước khi Vương Nhất Bác nghe được lý do này sẽ không cự tuyệt, nhưng khi chính tai nghe được vẫn là làm tâm tình cậu thực vui vẻ.
Tầm mắt của Vương Nhất Bác dừng trên mặt Tiêu Chiến một lát, lại dời đi: "Đêm nay muốn ở ngay sao?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Ngày mai bắt đầu đi, tôi không có mang quần áo, còn phải nói với Naru thúc một tiếng."
·
Đêm đó, Tiêu - trước nay chỉ được người khác theo đuổi chứ chưa từng theo đuổi người khác - Chiến, ở diễn đàn tình cảm mở một topic.
【 Lâu chủ 】: "Làm sao để một Alpha đồng ý cùng mình kết hôn?"
【 Ngọn cỏ tình yêu 】: Đầu tiên, giới tính của bạn là gì?
【 Siêu Khốc 】: Khẳng định là một Beta, Omega sao có thể có loại buồn rầu này!
【 Cỏ dại ven đường 】: Nghĩ cách làm hắn thích bạn, có linh phấn chẳng hạn.

Alpha không nhất định sẽ cùng Omega kết hôn đâu.
【 Lâu chủ 】: Tôi là Omega.
【 Ngọn cỏ tình yêu 】: Không phải là thật đi? Omega mà cũng sẽ lo lắng Alpha không muốn cùng bạn kết hôn sao? Chẳng lẽ nói bạn thích người là nam thần đại chúng, có nhiều người yêu thích?
【 Cỏ dại ven đường 】: Câu dẫn hắn! Làm hắn đối với bạn muốn ngừng mà không được.

【 siêu khốc 】: Đề cử lâu chủ xem cái này (liên kết 100 phương pháp hướng dẫn bắt được tâm Alpha)
Nhìn thấy link chia sẻ, Tiêu Chiến click mở liên kết, danh sách từ một đến một trăm, liệt ra các biện pháp làm Alpha yêu thích.
Tiêu Chiến nhìn từ đầu đến đuôi, giơ tay sờ sờ sau gáy, điều kiện tiên quyết cậu rất khó thỏa mãn a!
Cậu chống cằm nghĩ nghĩ, vậy làm từng bước một đi.
Naru thúc mang cho Tiêu Chiến một ly đồ uống, tầm mắt thoáng nhìn, đột nhiên hỏi: "Con xem quần áo đó làm gì?"
Bị phát hiện, Tiêu Chiến nhanh chóng đem giao diện đồ nội y thú tình đóng lại, ho nhẹ một tiếng: "Con muốn mua đồ ngủ, không cẩn thận ấn vào sai mục."
Naru phun tào: "Trang web liên kết đều không đáng tin, mấy thứ đó mà lại xem thành đồ ngủ để đề cử.

Con đến ở chỗ của Vương tổng, đồ ngủ nhất định phải kín kẽ.

Tuy rằng Vương tổng có bộ dáng đáng tin cậy nhưng dù sao cũng là một Alpha, con lại là Omega."
Tiêu Chiến gật đầu: "Dạ, con biết rồi."
Thế nhưng trong lòng cậu nghĩ thầm, nếu có thể nhìn thấy bộ dáng Vương tổng không đáng tin thì đỡ tốn công sức biết bao nhiêu.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến đến trường với tâm tình phi thường tốt, tưởng tượng từ đêm nay là có thể cùng nam thần ở chung một chỗ, cậu cảm thấy thực cao hứng.
Khi đi đến chỗ ngồi, tâm tình tốt của cậu vẫn chưa dứt.
Lâm Mông còn chưa tới, Tiêu Chiến cúi người đem ghế của Lâm Mông dời sang một chút để ngồi vào ghế của mình thì khịt khịt mũi ngửi được một mùi vị.
Một cổ khí vị kích thích từ phía ghế của cậu truyền đến.
Hiện tại khứu giác của cậu rất nhạy bén, có thể dễ dàng phân rõ các loại hương vị mà mũi đã ngửi qua.
Loại khí vị này nhàn nhạt kích thích, cậu cũng không xa lạ, cách đây hai ngày trong cửa hàng lúc dán lại bích hoạ đã dùng quá, một loại keo nước cường lực, dính vào là không thể tách ra, chỉ có thể dùng nước rửa nhiều lần mới khỏi.
Thế giới này tuy rằng nơi nơi chốn chốn đều là màn hình thực tế ảo, nhưng không ít địa phương như cũ sẽ sử dụng giấy chế phẩm.
Tỷ như Vọng Nguyệt Chi Hạ, mỗi ngày chủ đề bất đồng, sẽ tương ứng thay đổi bích hoạ tô đậm không khí, dùng giấy càng có khí chất cách điệu.
Đôi mắt của Tiêu Chiến híp lại, đánh giá mặt ghế, ở giữa có bốn điểm hơi hơi phản quang, giống như có ai đó vô tình nhỏ bốn giọt nước vào.
Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Thực hiển nhiên, có người cố ý đổ keo nước lên ghế ngồi của cậu, nếu không cẩn thận ngồi xuống ghế, đến khi đứng lên, khẳng định quần sẽ bị dán dính vào ghế.

Liền tính dùng nước để rửa, mông cũng sẽ ướt, nghĩ liền biết cỡ nào chật vật.
Hơn nữa đối phương rất cẩn thận, chỉ nhỏ bốn giọt, thật sự không dễ dàng phát hiện.
Không cần nghĩ cậu cũng biết là ai làm.
"Chiến Chiến, cậu đang làm gì vậy?" Lâm Mông vỗ vai của cậu thay câu chào rồi hỏi.
Tiêu Chiến đứng lên, bước tới vài bước nhường đường: "Cậu cứ ngồi trước đi, tôi có chút việc."
"Làm sao vậy?"
"Đợi chút cậu sẽ biết."
Không bao lâu, học sinh lục đục ngồi vào vị trí của mình, chỉ có một mình Tiêu Chiến đứng liền trở thành tiêu điểm.
Triệu Kỳ nhìn cậu: "Đứng làm gì, giống như thằng ngốc."
Thế nhưng Tiêu Chiến cũng không thèm phản ứng lại, đợi đến khi giáo viên đi vào lớp, cậu giơ tay, thực tế cậu hoàn toàn không cần giơ tay thì giáo viên cũng đã nhìn lại đây.
"Tiêu Chiến, vì sao lại đứng?"
Lúc bây giờ Tiêu Chiến mới trình bày: "Thưa thầy, trên ghế của em bị người ta nhỏ keo nước, em muốn xin xem lại cảmera."
Cả lớp học lập tức nghị luận sôi nổi.
Triệu Kỳ cùng với đồng bạn của cậu ta vẻ mặt đều kinh ngạc, sau đó rất nhanh lại khẩn trương..
Giáo viên nhíu mày: "Em xác định?"
Tiêu Chiến quyết đoán gật đầu: "Đúng vậy, đây là một loại keo nước cường lực, so với trò đùa dai còn muốn ác liệt.

Em muốn biết là ai làm, về sau nếu em có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cảnh sát cũng có đối tượng để hoài nghi."
Lời này của cậu đem tất cả bạn học trong lớp đều chấn trụ, đối bọn họ mà nói, giáo viên cùng phụ huynh trừng phạt đã rất nghiêm trọng, cùng cảnh sát có quan hệ, đó chính là chuyện lớn.
Giáo viên kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, ngay sau đó lại nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ chuyện cậu tự sát trước đó còn có nội tình?
Ông thần sắc thận trọng mà nói: "Được rồi, thầy lập tức liên hệ bảo an của trường học tiến hành điều tra."
"Không cần!" Một người đồng học đột nhiên hô to ra tiếng, thanh âm mang theo khóc nức nở " Thưa thầy, không cần điều tra, là em làm, em chỉ là muốn đùa một chút."
Vừa thấy, Tiêu Chiến liền nhận ra người này đi cùng Triệu Kỳ thường xuyên đi cùng nhau.
Khuôn mặt của giáo viên trầm xuống: "Hồ nháo, loại sự tình này sao có thể nói chỉ muốn đùa một chút! Nếu vô tình dán lên da, không hay biết cố gắng tách ra thì sẽ rất dễ bị thương."
Đồng học sắc mặt trắng bệch: "Thực xin lỗi, về sau em sẽ không dám làm như vậy nữa."
Triệu Kỳ gắt gao cắn răng, ngón tay rối rắm đan vào nhau, đột nhiên đứng lên: " Thưa thầy, là em xúi giục bạn ấy làm, không phải là do bạn ấy đâu."
Nói xong, Triệu Kỳ lại nhìn Tiêu Chiến: " Bởi vì Tiêu Chiến có hành vi ấu trĩ làm ban của chúng ta trở thành trò cười trong trường, em chỉ muốn giáo huấn cậu ta một chút..."
Tiêu Chiến nhấc mi mắt lên nhìn lại Triệu Kỳ: "Giáo huấn tôi, cậu cho rằng cậu là ai? Tôi tự sát là do nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, cậu cũng đừng quên, chuyện này cùng cậu có quan hệ rất lớn."
Triệu Kỳ hoảng sợ chối bỏ: "Là chính cậu yếu đuối, tôi bất quá chỉ xé tấm card kia của cậu, nói vài lời thật sự mà thôi, một Omega thúi như vậy, ai bị cậu thích đều sẽ cảm thấy thật ghê tởm,!"
"Triệu Kỳ, cậu sao lại có thể nói như vậy, thật quá đáng!" Lâm Mông tức giận, trừng mắt Triệu Kỳ.

Tiêu Chiến mặt lạnh nhìn Triệu Kỳ một bộ Tôi chính là chân lý , vừa nhìn liền biết bị người nhà chiều hư, hoàn toàn không biết ngôn ngữ có sức mạnh đả thương người cỡ nào.
"Đều im lặng hết." Lúc này sắc mặt giáo viên đã rất khó coi, "Triệu Kỳ, Tiền Mã, hai em cùng thầy đến văn phòng, các bạn còn lại tiết này tự học, có gì không hiểu thầy sẽ hướng dẫn sau."
Ông nhìn về phía Tiêu Chiến: "Em đi xuống phòng hậu cần đổi một cái ghế khác đi."
Lâm Mông khẽ đánh giá sắc mặt Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, Triệu Kỳ nói bậy, cậu rất ưu tú, người được cậu thích khẳng định sẽ thật cao hứng."
Nghe vậy, Tiêu Chiến hướng Lâm Mông cười cười, tay vỗ vỗ lên bờ vai của cậu ta rồi lướt qua cầm lấy ghế ngồi nâng lên: "Lời của Triệu Kỳ nói tôi một chữ cũng chưa từng để ở trong lòng."
"Tôi cùng cậu đi đổi ghế."
"Không cần, loại keo này dùng nước rửa vài lần là được."
Lâm Mông nhìn chằm chằm mặt ghế: "Sao tôi không thấy được keo nước nhỉ?"
Tiêu Chiến chỉ chỉ bốn cái điểm.
Lâm Mông kinh ngạc nhìn cậu: "Ánh mắt của cậu thật tốt, nhỏ như vậy mà cậu cũng phát hiện ra được?"
Tiêu Chiến không có kiêng nhẫn đáp: "Là ngửi được mùi vị, chờ tôi trở lại rồi nói tiếp."
Giờ nghỉ trưa, Triệu Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, sau đó đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
"Anh, em mặc kệ, anh nhất định phải giúp em!" Triệu Kỳ nổi giận đùng đùng nói.
"Không phải ở trường em là một lão đại sao? Còn cần anh giúp?" Đối diện Triệu Kỳ là một nam sinh bộ dáng biếng nhác, mang theo nét hài hước.
"Cái tên Tiêu Trứng Thúi kia giống như thay đổi thành một người khác vậy, cùng cậu ta chạm trán vài lần em đều không thể chiếm tiện nghi, hôm nay còn bị thầy kéo lên văn phòng giáo huấn hai tiết học, còn bắt phải viết một vạn chữ kiểm điểm, không chỉnh cậu ta em nuốt không trôi cục tức này."
"Tiêu Trứng Thúi? Cái tên em từng nói là đánh cũng không kêu một tiếng đó sao?"
"Nhưng hiện tại có thể nói..." Triệu Kỳ phẫn nộ đem chuyện bên ngoài nhà ăn còn có ở phòng học kể lại một lần.
"Còn rất thú vị nha."
"Anh!!!"
"Được rồi, được rồi, nói đi, muốn anh giúp như thế nào?"
"Trường học nơi nơi đều có camera, hiện tại cậu ta rất thích hay mách lẻo, em làm cái gì cũng không tiện.

Sau khi tan học, anh đi theo cậu ta, tùy tiện làm gì miễn cho cậu ta xấu mặt là được, giữ lại ảnh chụp cùng video, em muốn truyền tới diễn đàn trường.

Tin tức tố của cậu ta rất khó ngửi, thực dễ dàng xấu mặt."
"Được rồi, anh biết."
Triệu Kỳ trên mặt lúc này mới lộ ra một chút ý cười: "Cảm ơn anh."
Hết chap 10..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương