Thành chủ phủ, tiền sảnh.

" Ngươi là ai??"

" Dược Mạn, là ngươi!!"

Che chắn trước người Thanh Lân, Tiểu Y cảnh giác nhìn về phía hai tên nam nhân vừa đột nhiên xé rách hư không hiện ra, vừa nhìn thì đã biết người đến không có ý tốt.

Còn Yio, liếc nhìn qua một cái lập tức kinh hô lên tên của thanh niên, không ai khác chính là Dược Mạn.

Rồi, như thoáng chốc hiểu ra mọi thứ, Yio bỗng chốc kinh nộ hét lên.

" Đồ khốn, tất cả chuyện này là do ngươi chủ mưu??!"

" Phải, là ta làm!!"

Dược Mạn thẳng thắn gật đầu, đã xuất hiện ở đây thì xem như đã lật bài, không có gì dấu diếm được nữa.

" Khốn nạn, vì sao chứ??"

Yio gầm lên, sau đó tế ra một thanh kiếm kỵ sĩ phách không chém ra một đường kiếm khí hình bán nguyệt, nhưng rất tiếc đã bị Dược Mạn một cái phẩy tay đánh tan.

" Là vì em! Nếu hôm đó em đồng ý trở thành tỳ nữ của ta thì mọi chuyện đã không đến nông nổi này!!"

Dược Mạn mặt không đổi sắc nói, sau đó ánh mắt dời từ người Yio sang Tiểu Y và Thanh Lân bên cạnh, bên trong hiện lên nét dâm tà rõ ràng.

" Mà, mặc dù có chút sự cố xảy ra nhưng có vẻ kết quả còn rất tốt. Ở đây không ngờ còn có hai đại tiểu mỹ nữ!! Thôi thì bản thiếu gia đại lượng hải hà thu nhận luôn hai ngươi!!"

" Ưng Thanh, lên!"

Dược Mạn kiêu ngạo phất tay một tiếng, tên thanh y trung niên đứng bên cạnh lập tức " vâng " một tiếng rồi hoá thành một tàn ảnh lao đến, dự định chế ngự lại người có tu vi cao nhất là Yio.

" Làm như ta sẽ cho ngươi toại nguyện vậy!!"

Yio mặc dù biết rõ đối phương có tu vi Tôn cấp hơn mình một bậc, tuy nhiên bảo cô giơ hai tay chịu trói là chuyện không thể nào, lập tức nâng kiếm lên thi triển ra đấu kỹ mạnh nhất của bản thân

" Cửu Tuyệt kiếm kỹ - Tịch Diệt Thức "

Đặt dọc thanh kiếm trước người, sau đó đâm đến trước với một tốc độ không tưởng, Yio tin rằng dù không thể giết chết hay trọng thương đối phương thì cũng có thể bức lui.

Tuy nhiên, cô đã quá xem thường lực lượng của một Tôn cấp cường giả, chỉ thấy Ưng Thanh ánh mắt loé lên tia sáng lạnh điểm ra một ngón tay chạm vào mũi kiếm của Yio, khiến nó lập tức dừng lại không thể tiến thêm một milimet.

" Chỉ Thương "

Rắc....ting....

Một tiếng nứt vỡ thanh thúy vang lên, thanh bảo kiếm cấp 6 của Yio cứ vậy vỡ tan thành ngàn mảnh bắn tung toé bốn phương tám hướng.

Yio lập tức tạo ra một đấu khí sa y bao phủ bản thân để ngắn trở, hoàn toàn không bị thương gì.

Nhưng Tiểu Y bên kia thì khổ rồi, bản thân cô mới chỉ mới vừa đột phá Hoàng cấp, lại còn phải chú tâm bảo vệ Thanh Lân nên đã bị thương ở tay phải.

Vết thương không sâu cũng không nặng, nhưng máu tươi thấm qua vải áo mà nhuộm đỏ một vùng, trong đó có một giọt nhỏ bắn thẳng lên mặt Thanh Lân

Đôi mắt xanh bích lục của cô bé nhìn chằm chằm vào nơi bị thương của Tiểu Y, trong đầu không ngừng nhớ lại một cuộc nói chuyện của mình với papa Lâm Minh mấy ngày trước.

( Dưới đây là đoạn hồi tưởng)

" Papa, mấy tỷ tỷ kia là gì của papa vậy??"

Ngồi trên đùi Lâm Minh, Thanh Lân nhìn vô số long nữ đang trần như nhộng bưng lấy thức ăn ra vào cung điện của hắn thì tò mò hỏi.

Lâm Minh nghe vậy thì yêu chiều sờ đầu nhỏ của Thanh Lân mà trả lời

" Họ là vật sở hữu của papa "

" Vật sở hữu??"

Thanh Lân khó hiểu nghiêng đầu, sau đó đưa lên que kẹo trong tay.

" Như thứ này sao?? Con muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó...."

" Ừ, đúng rồi. Papa cũng có thể muốn " ăn " họ lúc nào thì " ăn " lúc đó!! Kể cả tiểu Thanh Lân cũng vậy!! Gào!"

Lâm Minh phì cười, sau đó nhe nanh múa vuốt đùa giỡn cùng Thanh Lân, khiến cô bé khanh khách cười không ngừng.

" Tiểu Thanh Lân, con phải nhớ, sau này nếu không có papa cạnh bên mà gặp kẻ xấu thì phải đánh hắn nghe chưa, đánh thật mạnh vào!!"

" Vâng, papa!!"

Thanh Lân giơ lên nắm đấm nhỏ đáng yêu nói, nhưng sau đó lại rụt cổ lại yếu yếu nói

" Nhưng con bé xíu thế này, lỡ như đánh không lại hắn thì sao??

" Haha, con gái của Lâm Minh ta thì làm sao có thể đánh không lại. Chỉ cần con làm thế này...thế này...."

( Hết đoạn hồi ức)

" Làm bị thương Tiểu Y tỷ, phá hỏng đồ vật của papa....các ngươi là người xấu! Đáng đánh!!"

Một đôi mắt chớp động lên, sau đó lấy đồng tử làm trung tâm dần dần xuất hiện ba đoá hoa màu xanh bích lục xoay tròn, kèm theo đó là một cổ khí tức quỷ bí bao phủ lấy cơ thể nhỏ nhắn.

Dược Mạn cùng Ưng Thanh lúc ban đầu thấy một bé con bước ra nói như vậy thì chỉ cười khẩy không quan tâm, tuy nhiên đến khi cổ lực lượng đó xuất hiện thì cả hai đều cứng mặt lại, bắt đầu cảm thấy không ổn.

Bản năng mách bảo cả hai rằng họ không thể tiếp tục để cô bé như vậy, nên gần như chớp mắt Ưng Thanh đã xuất hiện trước người Thanh Lân, bàn tay phải hoá thành vuốt ưng chụp mạnh xuống, hoàn toàn là đòn chí mạng.

Crack....phụt....

Yio thấy vậy thì hoảng sợ muốn tiến đến ngăn cản, nhưng chưa kịp để cô phản ứng thì một điều bất ngờ đã xảy ra.

Từ bên trong cái bóng của Thanh Lân, một cái đuôi rắn to như thân người bỗng nhiên chui ra, dùng một tốc độ siêu việt thị lực của tất cả mọi người mà quất thẳng vào ngực Ưng Thanh, khiến hắn dùng lấy một tốc độ còn nhanh hơn lúc đến mà bay về sau, lướt qua mặt Dược Mạn mà đập gãy một cây cột đá lớn.

Hai âm thanh vừa vang lên chính là tiếng xương sườn của Ưng Thanh vỡ nát khiến hắn không kiềm được phun ra một ngụm máu tươi.

" Là kẻ nào!"

Dược Mạn vừa kinh vừa nộ hô lên, trong tay nắm chắc lấy một cái dược đỉnh màu cổ đồng có khắc hình tứ linh thú: Long Lân Quy Phụng, hiển nhiên là ma cụ bảo mệnh của gia tộc ban cho.

" Là kẻ nào muốn động đến tiểu chủ nhân? Xà Thiên Nhẫn ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

Theo âm thanh trầm khàn vang lên, chiếc bóng nhỏ của Thanh Lân bỗng chốc lan rộng ra, sau đó từ bên trong bắt đầu chồi lên một sinh vật đáng sợ.

Toàn thân tuyết trắng, dài hơn mười mét, một đôi xà đồng rét lạnh nhìn về phía Dược Mạn.

Rõ ràng chính là một con Thiên Tuyết Minh Xà, hơn nữa còn là Cửu cấp ma thú tương đương Thánh cấp.

Hơn nữa địa vị của con Minh Xà này cũng không tầm thường, chính là bát trưởng lão của Thiên Xà phủ.

Lâm Minh vì để bảo vệ con gái của mình mà trước khi lên đường đã ghé qua cái thế lực mém bị mình san bằng này, dưới sự cung kính như tổ tông của toàn bộ tộc nhân nơi đây mà " thân thiện mời " Bát trưởng lão - Xà Thiên Nhẫn trở thành thông linh thú của Thanh Lân, phải bảo vệ cô bé mỗi khi cô triệu hồi.

Hơn nữa, bởi vì đặc tính của Bích Xà Tam Hoa đồng mà Thanh Lân sở hữu, ký kết khế ước linh thú với xà loại hùng mạnh sẽ khiến tốc độ tu luyện của cô tăng nhanh hơn, chỉ mất vài ngày đã trở thành một Đấu Giả nhỏ tuổi.

Vừa xuất hiện, Xà Thiên Nhẫn lập tức cuộn thân bao quanh Thanh Lân và Tiểu Y, còn Yio hắn không nhận biết nên tạm thời vẫn phòng bị.

Hết cách rồi, vị tiểu cô nương này mà mất một sợi lông là vị đại nhân kia sẽ san phẳng cả Thiên Xà phủ mất, hắn không cẩn thận không được.

" Tiểu chủ nhân, tên kia là kẻ thù sao? Ngài muốn tôi giải quyết thế nào?"

" Ân, chúng dám làm Tiểu Y tỷ bị thương. Ngươi phải....phải...."

Tiểu Thanh Lân huơ huơ nắm đấm tức giận nói, nhưng sau đó lại nghiêng đầu không biết giải quyết thế nào, vẻ mặt bối rối sắp khóc.

Cũng may, lúc này Tiểu Y bên cạnh đã mở lời, vết thương nơi cánh tay đã sớm bị cô dùng ma pháp hồi phục lại

" Chủ nhân có lệnh, con ưng kia giết tại chỗ. Còn hắn...."

Cô chỉ vào mặt Dược Mạn

" Đánh tàn phế đợi chủ nhân. Ngươi có hai mươi giây để giải quyết trước khi ngài ấy đến đây!! "

" Cái gì? Chỉ có hai mươi giây...."

Xà Thiên Nhẫn nhảy cẫng lên, sau đó hoá thành một tia sáng trắng lao đến phía Ưng Thanh, mở ra miệng máu một cú táp nuốt đối phương vào bụng, sau đó lạnh băng quay lại nhìn Dược Mạn

" Ngươi....không được qua đây!! Ta là thiếu tộc trưởng Dược tộc, dám chạm đến một sợi tóc của ta thì ngươi chết chắc!!"

Dược Mạn kiêu ngạo nói, trong suy nghĩ của hắn thì hôm nay cho dù thất bại nhưng một khi thân phận lộ ra thì có thể bình yên rời đi, sau đó lại tìm người trả thù.

Đáng tiếc, đáp lại hắn chỉ có một cái đuôi rắn càng ngày càng phóng to trong ánh mắt, kèm theo đó là giọng nói của Xà Thiên Nhẫn truyền âm vào trong tai

" Quản ngươi là thiếu tộc trưởng hay tộc trưởng Dược tộc, dám đắc tội vị đại nhân kia thì chỉ có con đường chết mà thôi!!"

Cạch...crack...crack....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương