Trọng Sinh Thành Nhân Vật Game Tại Dị Giới
-
Chương 32: Trận Chiến Của Thải Nhi
" Ba người các ngươi, làm phiền đi chết hết đi nhé!"
Thải Nhi dùng âm thanh non nớt của mình nói, sau đó chân nhỏ bước tới trước một bước, lập tức hư không tiêu thất.
Tam Long thấy vậy đồng tử cùng lúc co rút lại, sau đó không hẹn mà cùng hóa thành ba đạo độn quang tách nhau ra.
Gần như cùng lúc, thân ảnh của Thải Nhi xuất hiện ngay trung tâm vị trí của chúng vừa đứng, một quyền hờ hững đấm về trước mặt.
Thất thải quang mang bao trùm lấy cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh lập tức bùng nổ, đem hư không toàn bộ khu vực năm trăm mét xoắn nát tàn phá không còn gì, dư uy của nó thậm chí còn lan đến cả đại địa bên dưới khiến cho một ngọn đại sơn của Hoàng Phong sơn mạch bị chấn động ầm ầm sụp đổ, các cung điện lâu đài được Thiên Xà phủ xây dựng bên trên cũng bị chôn vùi hoàn toàn.
Cũng may, Ngân Phong sớm đã liệu được việc này nên đã thông báo từ trước cho thành viên trong phủ chạy ra xa lánh nạn, dù sao thì trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ở lại chỉ là tự rước họa vào thân.
" Ơ, hụt rồi. Người xấu, mau đứng yên cho Thải Nhi đánh!"
Ngơ ngác nhìn ba con rồng đã chạy ra xa, Thải Nhi phồng lên hai má trong đáng yêu vô cùng rồi la hét lên.
Bạch Ngạo cùng hai tên khác nghe vậy trực tiếp im lặng cạn lời.
Bà cô nãi nãi, một quyền đó mà đánh trúng thì mười đầu Đế Long cũng phải chết, bọn họ ai cũng là lão bất tử hết rồi đâu có ngu mà đưa đầu chịu đánh!
Ngaooooooooo!
Long Lôi gào lên một tiếng kinh thiên, sau đó phun ra một tia sét màu tím to hơn chục mét, những nơi nó đi qua không gian đều vỡ nứt ra thành những đường ngang dọc đen ngòm
Oanh! Ầm!
Mắt nhìn tia sét lao thẳng tới chỗ mình, Thải Nhi khuôn mặt không chút thay đổi chà sát hai tay một cái, lập tức tạo ra một vòng phòng hộ bằng ánh sáng bảy màu.
Tử lôi với uy thế hủy diệt chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách hơn mười dạm đánh tới, tạo ra một vụ nổ vang trời, khiến cho vô số cường giả và ma thú trong rừng rậm xa tít cũng nghe thấy được.
" Không thể nào!"
Long Lôi khuôn mặt tái mét, bởi vì sau khi vụ nổ tán đi thì Thải Nhi không một chút tổn thương xuất hiện, hào quang bảy màu thì đã biến mất nhưng trên thân cô bé lại chẳng có lấy một nếp váy nhăn.
Vút! Bộp!
Không để Thải Nhi kịp mở miệng phàn nàn về tiếng nổ điếc tai vừa rồi, một cái đuôi rồng màu đen bông nhiên từ hư không ló ra quất mạnh tới, bên trên mang theo một khí tức của pháp tắc hủy diệt khiến cô bé cũng không dám xem thường.
Một bàn tay bao bọc lấy ánh sáng bảy màu, Thải Nhi đưa lên đón đỡ lấy đuôi rồng, thân thể chỉ hơi rung động một chút rồi lập tức ổn định lại.
Năm ngón tay nhỏ bé cong lại, phá vỡ đi lớp long lân kiên cố vô bì, bấm sâu vào da thịt Hắc Ngạo, long huyết vung vẩy tuôn ra.
Hắc Ngạo nhíu lấy mày rồng, tuy đối với cơ thể to lớn ngàn trượng thì vết thương cỡ đó chỉ như muỗi đốt voi nhưng đối phương có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của hắn như vậy khiến hắn bất giác thấy hoảng sợ.
Vội vàng muốn rút lại đuôi của bản thân về, Hắc Ngạo bỗng kinh hãi phát hiện bản thân như bị đóng đinh đi, nửa thân dưới vậy mà hoàn toàn mất đi cảm giác.
" Ahihi, cho xin cái đuôi!"
Thải Nhi nở một nụ cười thiên chân vô tà, sau đó tay kia nắm chặt lại thành hình dao, phủ thêm một lớp ánh sáng bảy màu rồi không chút do dự chặt mạnh xuống.
Phập!
Một tiếng da thịt tách rời vang lên, sau đó Hắc Ngạo bỗng cảm thấy một cơn đau đớn tột độ mà cả vạn năm nay hắn chưa từng biết đến, sắc mặt hoảng sợ tột cùng lập tức xé rách hư không muốn bỏ trốn đi.
Thải Nhi vẫn đứng nơi đó, một tay cầm lấy đuôi rồng vừa cắt xuống hưng phấn quay hai vòng rồi ném về phía Lâm Minh.
" Chủ nhân chủ nhân, tối nay chúng ta ăn món Đuôi Rồng nấu canh bí đỏ nha... nha... nha!!"
Lâm Minh bật cười, phẩy tay một cái thu vào trong balo
" Rồi rồi, Thải Nhi muốn ăn gì cũng được!"
Sau đó hắn lại hừ lạnh một tiếng, đưa tay kéo mạnh vào hư không
" Hừ, muốn chạy sao. Ngoan ngoãn ở lại chơi đùa với Thải Nhi đi! Lúc này các ngươi lớn lối lắm mà!"
Theo động tác đó của hắn, một con Hắc Long từ trong không gian bỗng nhiên bị kéo ngược trở ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn
" Ngươi có thể cầm cố hư không, tu vi của ngươi không bị á... ặc "
" Chủ nhân từng nói, đang chiến đấu mà phân tâm là một hành động ngu xuẩn!"
Chưa đợi Hắc Ngạo nói hết câu, Thải Nhi đã chớp một cái đứng trên đỉnh đầu của hắn, bĩu môi nói một câu khinh bỉ.
Xong, cô bé nâng lên bàn chân trần nhỏ nhắn trắng nõn như bạch ngọc của mình dẫm mạnh xuống.
Chỉ nghe bùm một tiếng, đầu Hắc Ngạo cứ vậy nổ tung thành một đoàn sương máu màu đen, từ trong đó một hư ảnh hoảng sợ bay ra nhanh chóng phóng về phía Bạch Ngao nãy giờ vẫn đứng im không nhúc nhích, chính là bản nguyên Linh hồn của Hắc Ngạo.
" Tộc trưởng, cứu ta... mau cứu ta..."
Thải Nhi đưa tay ra phía trước bắt một cái, cánh tay như chui vào hư không sau đó lại chui ra từ sau lưng hư ảnh, thoáng cái kéo lại nó vào bên trong, cuối cùng quay về bên cạnh Thải Nhi.
" Không-ggggg! Tha ta, xin tha cho ta!". Linb hồn Hắc Ngạo khuôn
" Hì hì "
Thải Nhi cười hai tiếng trong trẻo, sau đó một cái tát đánh vào mặt đối phương
" Bốp "
" Cho ngươi hỗn láo với chủ nhân "
Bốp!
" Cho ngươi chặn đường gây sự!"
Bốp!!
" Cho ngươi dùng đuôi đánh bản cô nương "
Ba cái tát qua đi, linh hồn Hắc Ngạo thoáng cái bị đánh tan đi bảy tám phần, ánh mắt cũng tan rã vô thần, hiển nhiên là linh trí tổn thương không nhẹ.
" Ấy, ngươi không sao chứ. Ta chỉ giỡn chút thôi mà... "
Thải Nhi thấy vậy thì xanh mặt rồi, hai mắt rưng rưng nước mắt cầm lấy hắn hóa thành một tia sáng bay đến cạnh Lâm Minh, dùng âm thanh có chút nức nở nói với hắn
" Chủ.. chủ nhân... hức... Thải Nhi lỡ tay rồi! Ngài sẽ không giận Thải Nhi chứ!"
Lâm Minh dở khóc dở cười, sau đó cong một ngón tay búng vào trán đối phương.
Chuyện là lúc này hắn có truyền âm bảo Thải Nhi giữ lại linh hồn Hắc Ngạo cho bản thân hấp thụ pháp tắc Hủy Diệt, vậy mà cô nhóc này đánh đến nghiện tay xém nữa khiến đối phương hồn phi phách tán luôn rồi.
" Còn không mau xử lý hai tên kia, để tối nay về xem ra trừng phạt em thế nào!"
" D-ạ!"
Thải Nhi khuôn mặt ỉu xìu nói, nhưng sau đó lại nhớ đến mấy lần Lâm Minh " trừng phạt " Tiểu Y thì như đánh máu gà hưng phấn lên, đạp không một cái lập tức biến mất.
Sự việc nói ra thì thật dài dòng, nhưng thật ra từ khi Hắc Ngạo xuất thủ đến khi hắn chết thì cũng chỉ chưa đầy một phút.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy mà một cường giả Đế cấp đã phải vẫn lạc, chuyện tưởng như mơ mà lại diễn ra trước mắt khiến tất cả những người đang tham chiến lẫn quan chiến đều sững sờ.
Long Lôi nuốt nước bọt khan một cái, sau đó liếc nhìn Bạch Ngao vẫn còn nhắm mắt đứng yên đang thi triển bí pháp áp đáy hòm, cắn răng một cái trong mắt hiện lên nét âm ngoan quyết tuyệt
Long Lôi toàn thân xuất hiện từng tia sét ngang dọc phát ra âm thanh ì đùng, long lực toàn thân thiêu đốt sôi trào lên, sau một tiếng gầm thét vang trời thì vẫy đuôi mạnh một cái lập tức hóa thành một tia chớp trắng lao tới
Thải Nhi thấy vậy thì tươi cười, huy lên song quyền chuẩn bị nghênh đón đối phương.
Long Lôi mang theo ý chí quyết liệt lao nhanh đến, sau đó nửa đường bỗng dưng bẻ cua một góc 180° hướng một phương khác tăng tốc vọt đi, chỉ chớp mắt thân ảnh đã xuất hiện ở đường chân trời.
Nụ cười vui vẻ của Thải Nhi cứng lại trên mặt, sau đó ánh mắt cụp xuống híp lại nhìn về phía đối phương đang ngày càng xa dần, toàn thân toát ra mùi vị nguy hiểm cực độ.
" Đáng chết!"
Thất thải thần quang bộc phát, sau đó ngưng tụ lại thành một thanh cự cung to lớn dài mấy mươi mét, Thải Nhi để nó trôi lơ lửng trước mặt mình rồi dùng tay kéo căng lấy dây cung
Lực lượng tuôn trào tràn vào bàn tay nhỏ bé hình thành nên một mũi tên bảy sắc khổng lồ, ánh mắt Thải Nhi lạnh băng ngắm chuẩn rồi nhẹ nhàng buông ra
Viu!
Oanh!!!!
Chỉ chớp mắt, phía chân trời xuất hiện một vụ bạo tạc mang tính chất hủy diệt, khu vực ngàn dặm sâm lâm tiếp giáp Hoàng Phong sơn mạch thoáng cái bị phá hủy không còn gì, chỉ còn lại một mảnh đất sỏi đá cằn cỗi không sức sống.
Thiên không đứt gãy, vết nứt không gian lan tràn khắp nơi, từ một mảnh rừng xanh tươi mơn mởn nay chỉ còn lại là hoang mạc điêu tàn.
Còn Long Lôi, kể từ giờ phút này, thiên địa đã không còn có sự tồn tại của hắn, hoàn toàn hôi phi yên diệc!!
Ps: thấy cảnh pk tác viết thế nào? Nói thật nó khó viết vl ra ấy...
Thải Nhi dùng âm thanh non nớt của mình nói, sau đó chân nhỏ bước tới trước một bước, lập tức hư không tiêu thất.
Tam Long thấy vậy đồng tử cùng lúc co rút lại, sau đó không hẹn mà cùng hóa thành ba đạo độn quang tách nhau ra.
Gần như cùng lúc, thân ảnh của Thải Nhi xuất hiện ngay trung tâm vị trí của chúng vừa đứng, một quyền hờ hững đấm về trước mặt.
Thất thải quang mang bao trùm lấy cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh lập tức bùng nổ, đem hư không toàn bộ khu vực năm trăm mét xoắn nát tàn phá không còn gì, dư uy của nó thậm chí còn lan đến cả đại địa bên dưới khiến cho một ngọn đại sơn của Hoàng Phong sơn mạch bị chấn động ầm ầm sụp đổ, các cung điện lâu đài được Thiên Xà phủ xây dựng bên trên cũng bị chôn vùi hoàn toàn.
Cũng may, Ngân Phong sớm đã liệu được việc này nên đã thông báo từ trước cho thành viên trong phủ chạy ra xa lánh nạn, dù sao thì trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ở lại chỉ là tự rước họa vào thân.
" Ơ, hụt rồi. Người xấu, mau đứng yên cho Thải Nhi đánh!"
Ngơ ngác nhìn ba con rồng đã chạy ra xa, Thải Nhi phồng lên hai má trong đáng yêu vô cùng rồi la hét lên.
Bạch Ngạo cùng hai tên khác nghe vậy trực tiếp im lặng cạn lời.
Bà cô nãi nãi, một quyền đó mà đánh trúng thì mười đầu Đế Long cũng phải chết, bọn họ ai cũng là lão bất tử hết rồi đâu có ngu mà đưa đầu chịu đánh!
Ngaooooooooo!
Long Lôi gào lên một tiếng kinh thiên, sau đó phun ra một tia sét màu tím to hơn chục mét, những nơi nó đi qua không gian đều vỡ nứt ra thành những đường ngang dọc đen ngòm
Oanh! Ầm!
Mắt nhìn tia sét lao thẳng tới chỗ mình, Thải Nhi khuôn mặt không chút thay đổi chà sát hai tay một cái, lập tức tạo ra một vòng phòng hộ bằng ánh sáng bảy màu.
Tử lôi với uy thế hủy diệt chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách hơn mười dạm đánh tới, tạo ra một vụ nổ vang trời, khiến cho vô số cường giả và ma thú trong rừng rậm xa tít cũng nghe thấy được.
" Không thể nào!"
Long Lôi khuôn mặt tái mét, bởi vì sau khi vụ nổ tán đi thì Thải Nhi không một chút tổn thương xuất hiện, hào quang bảy màu thì đã biến mất nhưng trên thân cô bé lại chẳng có lấy một nếp váy nhăn.
Vút! Bộp!
Không để Thải Nhi kịp mở miệng phàn nàn về tiếng nổ điếc tai vừa rồi, một cái đuôi rồng màu đen bông nhiên từ hư không ló ra quất mạnh tới, bên trên mang theo một khí tức của pháp tắc hủy diệt khiến cô bé cũng không dám xem thường.
Một bàn tay bao bọc lấy ánh sáng bảy màu, Thải Nhi đưa lên đón đỡ lấy đuôi rồng, thân thể chỉ hơi rung động một chút rồi lập tức ổn định lại.
Năm ngón tay nhỏ bé cong lại, phá vỡ đi lớp long lân kiên cố vô bì, bấm sâu vào da thịt Hắc Ngạo, long huyết vung vẩy tuôn ra.
Hắc Ngạo nhíu lấy mày rồng, tuy đối với cơ thể to lớn ngàn trượng thì vết thương cỡ đó chỉ như muỗi đốt voi nhưng đối phương có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của hắn như vậy khiến hắn bất giác thấy hoảng sợ.
Vội vàng muốn rút lại đuôi của bản thân về, Hắc Ngạo bỗng kinh hãi phát hiện bản thân như bị đóng đinh đi, nửa thân dưới vậy mà hoàn toàn mất đi cảm giác.
" Ahihi, cho xin cái đuôi!"
Thải Nhi nở một nụ cười thiên chân vô tà, sau đó tay kia nắm chặt lại thành hình dao, phủ thêm một lớp ánh sáng bảy màu rồi không chút do dự chặt mạnh xuống.
Phập!
Một tiếng da thịt tách rời vang lên, sau đó Hắc Ngạo bỗng cảm thấy một cơn đau đớn tột độ mà cả vạn năm nay hắn chưa từng biết đến, sắc mặt hoảng sợ tột cùng lập tức xé rách hư không muốn bỏ trốn đi.
Thải Nhi vẫn đứng nơi đó, một tay cầm lấy đuôi rồng vừa cắt xuống hưng phấn quay hai vòng rồi ném về phía Lâm Minh.
" Chủ nhân chủ nhân, tối nay chúng ta ăn món Đuôi Rồng nấu canh bí đỏ nha... nha... nha!!"
Lâm Minh bật cười, phẩy tay một cái thu vào trong balo
" Rồi rồi, Thải Nhi muốn ăn gì cũng được!"
Sau đó hắn lại hừ lạnh một tiếng, đưa tay kéo mạnh vào hư không
" Hừ, muốn chạy sao. Ngoan ngoãn ở lại chơi đùa với Thải Nhi đi! Lúc này các ngươi lớn lối lắm mà!"
Theo động tác đó của hắn, một con Hắc Long từ trong không gian bỗng nhiên bị kéo ngược trở ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn
" Ngươi có thể cầm cố hư không, tu vi của ngươi không bị á... ặc "
" Chủ nhân từng nói, đang chiến đấu mà phân tâm là một hành động ngu xuẩn!"
Chưa đợi Hắc Ngạo nói hết câu, Thải Nhi đã chớp một cái đứng trên đỉnh đầu của hắn, bĩu môi nói một câu khinh bỉ.
Xong, cô bé nâng lên bàn chân trần nhỏ nhắn trắng nõn như bạch ngọc của mình dẫm mạnh xuống.
Chỉ nghe bùm một tiếng, đầu Hắc Ngạo cứ vậy nổ tung thành một đoàn sương máu màu đen, từ trong đó một hư ảnh hoảng sợ bay ra nhanh chóng phóng về phía Bạch Ngao nãy giờ vẫn đứng im không nhúc nhích, chính là bản nguyên Linh hồn của Hắc Ngạo.
" Tộc trưởng, cứu ta... mau cứu ta..."
Thải Nhi đưa tay ra phía trước bắt một cái, cánh tay như chui vào hư không sau đó lại chui ra từ sau lưng hư ảnh, thoáng cái kéo lại nó vào bên trong, cuối cùng quay về bên cạnh Thải Nhi.
" Không-ggggg! Tha ta, xin tha cho ta!". Linb hồn Hắc Ngạo khuôn
" Hì hì "
Thải Nhi cười hai tiếng trong trẻo, sau đó một cái tát đánh vào mặt đối phương
" Bốp "
" Cho ngươi hỗn láo với chủ nhân "
Bốp!
" Cho ngươi chặn đường gây sự!"
Bốp!!
" Cho ngươi dùng đuôi đánh bản cô nương "
Ba cái tát qua đi, linh hồn Hắc Ngạo thoáng cái bị đánh tan đi bảy tám phần, ánh mắt cũng tan rã vô thần, hiển nhiên là linh trí tổn thương không nhẹ.
" Ấy, ngươi không sao chứ. Ta chỉ giỡn chút thôi mà... "
Thải Nhi thấy vậy thì xanh mặt rồi, hai mắt rưng rưng nước mắt cầm lấy hắn hóa thành một tia sáng bay đến cạnh Lâm Minh, dùng âm thanh có chút nức nở nói với hắn
" Chủ.. chủ nhân... hức... Thải Nhi lỡ tay rồi! Ngài sẽ không giận Thải Nhi chứ!"
Lâm Minh dở khóc dở cười, sau đó cong một ngón tay búng vào trán đối phương.
Chuyện là lúc này hắn có truyền âm bảo Thải Nhi giữ lại linh hồn Hắc Ngạo cho bản thân hấp thụ pháp tắc Hủy Diệt, vậy mà cô nhóc này đánh đến nghiện tay xém nữa khiến đối phương hồn phi phách tán luôn rồi.
" Còn không mau xử lý hai tên kia, để tối nay về xem ra trừng phạt em thế nào!"
" D-ạ!"
Thải Nhi khuôn mặt ỉu xìu nói, nhưng sau đó lại nhớ đến mấy lần Lâm Minh " trừng phạt " Tiểu Y thì như đánh máu gà hưng phấn lên, đạp không một cái lập tức biến mất.
Sự việc nói ra thì thật dài dòng, nhưng thật ra từ khi Hắc Ngạo xuất thủ đến khi hắn chết thì cũng chỉ chưa đầy một phút.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy mà một cường giả Đế cấp đã phải vẫn lạc, chuyện tưởng như mơ mà lại diễn ra trước mắt khiến tất cả những người đang tham chiến lẫn quan chiến đều sững sờ.
Long Lôi nuốt nước bọt khan một cái, sau đó liếc nhìn Bạch Ngao vẫn còn nhắm mắt đứng yên đang thi triển bí pháp áp đáy hòm, cắn răng một cái trong mắt hiện lên nét âm ngoan quyết tuyệt
Long Lôi toàn thân xuất hiện từng tia sét ngang dọc phát ra âm thanh ì đùng, long lực toàn thân thiêu đốt sôi trào lên, sau một tiếng gầm thét vang trời thì vẫy đuôi mạnh một cái lập tức hóa thành một tia chớp trắng lao tới
Thải Nhi thấy vậy thì tươi cười, huy lên song quyền chuẩn bị nghênh đón đối phương.
Long Lôi mang theo ý chí quyết liệt lao nhanh đến, sau đó nửa đường bỗng dưng bẻ cua một góc 180° hướng một phương khác tăng tốc vọt đi, chỉ chớp mắt thân ảnh đã xuất hiện ở đường chân trời.
Nụ cười vui vẻ của Thải Nhi cứng lại trên mặt, sau đó ánh mắt cụp xuống híp lại nhìn về phía đối phương đang ngày càng xa dần, toàn thân toát ra mùi vị nguy hiểm cực độ.
" Đáng chết!"
Thất thải thần quang bộc phát, sau đó ngưng tụ lại thành một thanh cự cung to lớn dài mấy mươi mét, Thải Nhi để nó trôi lơ lửng trước mặt mình rồi dùng tay kéo căng lấy dây cung
Lực lượng tuôn trào tràn vào bàn tay nhỏ bé hình thành nên một mũi tên bảy sắc khổng lồ, ánh mắt Thải Nhi lạnh băng ngắm chuẩn rồi nhẹ nhàng buông ra
Viu!
Oanh!!!!
Chỉ chớp mắt, phía chân trời xuất hiện một vụ bạo tạc mang tính chất hủy diệt, khu vực ngàn dặm sâm lâm tiếp giáp Hoàng Phong sơn mạch thoáng cái bị phá hủy không còn gì, chỉ còn lại một mảnh đất sỏi đá cằn cỗi không sức sống.
Thiên không đứt gãy, vết nứt không gian lan tràn khắp nơi, từ một mảnh rừng xanh tươi mơn mởn nay chỉ còn lại là hoang mạc điêu tàn.
Còn Long Lôi, kể từ giờ phút này, thiên địa đã không còn có sự tồn tại của hắn, hoàn toàn hôi phi yên diệc!!
Ps: thấy cảnh pk tác viết thế nào? Nói thật nó khó viết vl ra ấy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook