Trong trí nhớ của Trương Hàng, trước năm mười sáu tuổi, độ tồn tại của Triệu Hiểu Liên vẫn là rất thấp. Từ nhỏ đến lớn, người giáo dục, chăm sóc cậu vẫn đều là Trương Khải Minh, vì vậy quan hệ giữa Trương Hàng với ba của mình vẫn tương đối tốt. Khi còn bé cậu cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, trẻ còn bình thường vẫn hay ỷ lại người mẹ, thỉnh thoảng khi cậu muốn ôm hôn, phản ứng của Triệu Hiểu Liên đều rất lãnh đạm, vì vậy thỉnh thoảng khi bị ủy khuất ở chỗ của mẹ cậu còn chạy đi tìm ba khóc lóc kể lể. Mà Trương Khải Minh cũng là một người cha rất biết dạy dỗ con cái, bất kể phản ứng của Triệu Hiểu Liên như thế nào, ông vẫn giáo dục Trương Hàng theo suy nghĩ của mình, ông cũng không nói Triệu Hiểu Liên làm sai, chỉ nói với Trương Hàng phương thức biểu đạt tình cảm của mỗi người đều khác nhau, mẹ không phải không thương Hàng Hàng, chỉ là mẹ tương đối lãnh tĩnh mà thôi

Dần dà, Trương Hàng cũng tiếp nhận cái mặc định mẹ mình rất lãnh đạm này, cậu cũng không có chán ghét bà, càng không có phản nghịch qua, thủy chung vẫn lớn lên vô cùng khỏe mạnh, đối với Triệu Hiểu Liên vẫn cực kỳ tôn kính. Thế nhưng bất kể ra sao, qua thời gian lâu dài, tồn tại của người mẹ trong lòng cậu cũng bị nhạt đi không ít.

Chân chính khiến Trương Hàng hiểu biết Triệu Hiểu Liên chính là khoảng thời gian nửa năm cuồng loạn sau khi bà ta ly hôn. Cậu nhìn thận mặt Triệu Hiểu Liên to tiếng cãi nhau trong nhà thế nào, làm sao chạy đến nhà của Trương Kiến Quốc gây sự, ý đồ phá hoại hôn nhân của người khác. Khi đó Trương Hàng đang ở trong thời kỳ trưởng thành, đối với Triệu Hiểu Liên là có chút căm hận, cũng bởi vì loại hận ý này, trong lòng cậu Triệu Hiểu Liên vẫn luôn là loại người mặt mày dữ tợn, là một người sẽ tổn thương và vứt bỏ chính mình.

Khi lần đầu tiên nhận được điện thoại của Triệu Hiểu Liên, cậu đã kinh hoảng nhớ lại nửa năm thống khổ kia, cái cảm giác bị vứt bỏ không ngừng ám ảnh, căn bản không thể thoát ra. Cũng may lúc đó có Lục Thừa Nghiệp mới khiến cậu thành công thoát khỏi bóng ma này, từ đó mới có chuyện cậu có thể tâm bình khí hòa dùng góc độ của người qua đường đến đối mặt với Triệu Hiểu Liên, lại quan sát người mẹ mà cậu chưa bao giờ chân chính thấu hiểu qua kia.

Có thể là do liên hệ huyết thống giữa mẹ con, lúc này Triệu Hiểu Liên liền có hành động. Mà Trương Hàng cũng không đoán sai, tính cách hiện tại của bà ta so với dự liệu của Trương Hàng là không có gì sai biệt.

“Hàng Hàng… đôi mắt của con, ô ô…” Triệu Hiểu Liên hai mắt rưng rưng, thanh âm nức nở, trong giọng nói mang theo đau lòng không thể thốt nên lời.

Biểu tình của Trương Hàng vẫn là mười phần bình thản, chỉ là lời nói lại khắc bạc hơn so với bình thường: “Cũng đã mù được chín năm rồi, bây giờ mẹ mới khóc cũng có hơi trễ đi.”

Triệu Hiểu Liên sửng sốt một chút, nhưng lập tức lại trưng ra vẻ mặt hối hận, nói: “Khi đó… con cũng biết mà, lúc đó mẹ cũng rất gian nan. Trương Khải Minh ly hôn với mẹ, mẹ lại không có thu nhập, mà tên súc sinh Trương Kiến Quốc kia thì ngay cả con trai ruột của mình cũng không nhìn nhận, người đàn bà trong nhà gã lại chèn ép khiến mẹ không thể sống sót ở nơi đó. Mẹ… mẹ không phải cố ý, mẹ là sợ liên lụy con nên mới bất đắc dĩ phải rời đi.”

Bất đắc dĩ? Trương Hàng lúc này cư nhiên không hề tức giận, ngược lại khóe môi còn câu ra một nụ cười. Quá có ý tứ rồi, vứt bỏ đứa con chưa thành niên hơn nữa lại bị mù của mình, còn bán cả nơi duy nhất có thể che mưa chắn gió, vậy mà hiện tại bà ta còn có thể nói thành bất đắc dĩ? Rốt cuộc mặt dày đến bao nhiêu đây!

Trương Hàng phát hiện, hiện tại cậu thật sự không có một chút cảm xúc thương tâm nào. Chỉ có để tâm mới phải tổn thương, còn khi đã chân chính không muốn nghĩ đến đứng ở lập trường người qua đường, cậu chỉ có thể vì quan điểm và độ dày của da mặt người phụ nữ này mà cảm thấy khiếp sợ.

Tuy rằng rất ghê tởm, thế nhưng vì Lục Thừa Nghiệp cậu cũng chỉ có thể dứt bỏ quá khứ dũng cảm hướng về tương lai. Vở kịch này vẫn là phải diễn cho xong.

Trương Hàng cố nén xúc động buồn nôn, trầm mặt một chút rồi mặt không đổi sắc nói: “Mẹ khi đó… quả thực cũng không dễ dàng.”

Gương mặt của Triệu Hiểu Liên lộ ra vẻ vui mừng, bà ta đã biết đứa nhỏ này từ trước đến giờ đều nhẹ dạ, làm sao có thể không tha thứ cho mẹ ruột của mình chứ. Máu mủ tình thâm, người thân dù có làm sai thế nào cũng có thể tha thứ.

Vì vậy nàng không ngừng dùng tình cảm tiến công, biểu tình thực sự là so với diễn viên còn tốt hơn vài phần, mà Trương Hàng trước sau như một vẫn luôn lạnh lùng, Lục Thừa Nghiệp ở bên cạnh nhìn trộm thật sự sắp nhịn không nổi nữa, đứa trẻ đơn thuần như Hàng Hàng căn bản không biết diễn kịch, kéo dài sẽ bị bại lộ.

Nhịn không được thì dứt khoát không nhịn, từ lúc Trương Hàng trở thành người của hắn, Lục Thừa Nghiệp đối với những chuyện của Hàng Hàng cũng nhịn nữa, hoàn toàn có thể coi như không biết kiêng nể gì cả. Vì vậy hắn liền rời khỏi vị trí của mình, trực tiếp bước đến bên cạnh Trương Hàng, vòng tay khoát lên đôi vai của câu, bộ dạng bá đạo muốn chiếm người làm của riêng hiện rõ, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống miệt thị Triệu Hiểu Liên.

Dù sao cũng là loại người ăn trên ngồi trước, Lục Thừa Nghiệp vừa triển khai khí thế của mình gian nhà hàng nhỏ này liền có loại cảm giác không dung nạp nổi tôn đại thần như hắn. Hắn đứng ở phía sau Trương Hàng phảng phất như một ngọn núi cao nguy nga sừng sững, Triệu Hiểu Liên đem giọt lệ đang đọng ở khóe mắt thu về, cả người nổ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại, thậm chí còn ước mình có thể tìm một góc ngồi xổm xuống trốn tránh.

Lục Thừa Nghiệp hài lòng nhìn biểu tình của Triệu Hiểu Liên, hắn hơi cúi người xuống thân mật ghé vào lỗ tai Trương Hàng, dùng thanh âm trầm khàn hỏi: “Bà lão này là ai vậy?”

Trương Hàng: “…”

Lục Thừa Nghiệp khí thế bức người trong cái nhìn của Trương Hàng cũng chỉ là một con chó lớn quấn quýt bên cạnh cầu vuốt ve quan tâm, hành động chiếm hữu của Lục Thừa Nghiệp cùng với bộ dạng năm đó khi Đại Hắc không cho Tiếu Nhâm chạm vào cậu thật là giống nhau như đúc. Còn có cái xưng hô bà lão kia… nhớ đến gương mặt được bảo dưỡng mềm mại căng mịn của Triệu Hiểu Liên, Trương Hàng đột nhiên có chút buồn cười.

Tâm tình thay đổi, vẻ mặt cũng không kềm được thuận theo. Đường cong trên gương mặt của Trương Hàng không tự chủ được trở nên nhu hòa, ngữ điệu với Triệu Hiểu Liên cũng khá hơn một chút, cậu vỗ vỗ cánh tay của Lục Thừa Nghiệp, dùng kiểu cách dung túng, nói: “Nói cái gì đó, người này là mẹ em… Bất quá em cũng lớn như vậy rồi, tuổi tác của bà cũng không nhỏ nữa, hẳn là qua thời kỳ mãn kinh rồi đi? Gọi bà lão cũng không sai biệt mấy.”

Triệu Hiểu Liên: “…”

Bà ta hai mươi mốt tuổi sinh Trương Hàng, hiện tại mới bốn mươi sáu, mới bốn mươi sáu có được không! Hơn nữa còn bảo dưỡng rất tốt, hiện tại cái loại nam giới tuổi gần ba mươi như Lục Thừa Nghiệp gặp được cũng tối đa gọi một tiếng đại tỷ, hiện tại lại có người xem bà thành bà lão?

Đáng tiếc, dưới loại ánh mắt phảng phất như đang nhìn một con kiến hôi của Lục Thừa Nghiệp, sự phẫn nộ của Triệu Hiểu Liên một chút cũng không phát ra được, bà ta còn là cố gắng thu nhỏ lại sự tồn tại của mình.

“À.” Lục Thừa Nghiệp một chút ý tứ muốn chiếu cố mẹ của Trương Hàng cũng không có, hắn ôm lấy người nọ, nói “Em giấu anh ra đây là để đi gặp loại người râu ria này?”

Trương Hàng trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại dùng loại ngữ điệu cực kỳ sủng nịch nói: “Làm sao lại là râu ria chứ, bà là mẹ của em.”

“Ừ.” Lục Thừa Nghiệp gật đầu ý bảo hắn đã biết, thế nhưng như trước một điểm tôn trọng cũng không biểu hiện ra, vòng tay vẫn ôm chặt lấy thưởng, nói, “Biết, là một bà lão trên mặt đánh phấn dày như tường thành, chỉ cần bước đi phấn liền lả tả rơi đầy đất.”

Trương Hàng: “…”

Trên mặt cậu tràn đầy biểu tình “Thật không có biện pháp với anh”, thế nhưng vì kịch bản lại không thể không để cho Triệu Hiểu Liên một chút mặt mũi. Trương Hàng nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Lục Thừa Nghiệp, nói: “Cái kia… em không nhìn thấy.”

“Thế nhưng mùi nước hoa rẻ tiền gay mũi kia em có thể ngửi được đi? Ngồi cùng bà ta lâu như vậy mũi em không khó chịu sao?” Lục Thừa Nghiệp nhìn thấy vẻ mặt này của Trương Hàng nhịn không được nhéo cằm cậu một chút, “Anh vì sợ kích thích đến mũi của em ngay cả sửa rữa mặt có mùi cũng không dám dùng, cơ bản chỉ dùng loại thủ công thuần thiên nhiên. Ngày hôm nay bà ta lại dùng loại hàng nhái phẩm chất thấm như vậy phun lên người là muốn hun chết em sao? Lão bà nên có bộ dạng của lão bà.”

Lục Thừa Nghiệp đối với nước hoa Triệu Hiểu Liên tràn dầy ý kiến, khi làm chó đã cam chịu không thể nói chuyện, hiện tại rốt cuộc có cơ hội, kỹ năng trào phúng liền thêm max điểm, hoàn thành không có chút suy tư kính già yêu trẻ, tôn trọng phụ nữ.

Trương Hàng thật sự đã hết cách với Lục Thừa Nghiệp, chỉ có thể đứng dậy cầm lấy tay hắn, nói với Triệu Hiểu Liên: “Ngày hôm nay cứ đến đây thôi, mẹ cũng đã thấy được cuộc sống của con rất tốt. Về phần mẹ… có thể trang điểm đến như vậy phỏng chừng sinh hoạt cũng không tệ. Nếu cả hai chúng ta đều không có việc gì, tốt nhất không nên quấy rầy cuộc sống của đối phương.”

Nói xong cũng không chờ Triệu Hiểu Liên trả lời liền nắm tay Lục Thừa Nghiệp rời đi. Lục Thừa Nghiệp được Trương Hàng chủ động nắm tay chứ không phải nắm dây dắt chó thì tâm tình thật tốt, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc chạy theo sau lưng cậu, thẳng đến khi lên xe cũng không định buông ra.

Người lái xe là Bạch Khê Tự, liên tục bị tai nạn giao thông hai lần, Lục Thừa Nghiệp trong lúc nhất thời cũng không định lái xe.

Trên xe còn có người ngoài Trương Hàng cũng không tiện nói cái gì, mãi cho đến khi về đến nhà, vào phòng rồi cậu mới không nhịn được đánh nhẹ lên người Lục Thừa Nghiệp: “Toàn bộ kế hoạch đều bị anh phá hỏng rồi.”

Lục Thừa Nghiệp bóp nhẹ cằm của Trương Hàng, bất mãn nói: “Nhìn thấy em vừa gặp được Triệu Hiểu Liên biểu tình liền trở nên kềm nén như vậy, anh thà rằng không làm theo kế hoạch. “

Lồng ngực Trương Hàng mềm nhũn, từ phía sau ôm choàng qua hông Lục Thừa Nghiệp, ôn nhu nói: “Nhưng khi em nhìn thấy anh thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Đại Hắc của em vĩnh viễn cũng sẽ không để em chịu thiệt thòi.”

“Biết là tốt rồi,” tổng giám đốc Lục thỏa mãn gật đầu, “Vì vậy kế hoạch của em cần phải sửa lại, tuyệt đối không để bản thân phải nhận một chút kho chịu nào.”

“Không cần,” Trương Hàng lắc đầu nói, “Đã không sai biệt lắm.”

Lục Thừa Nghiệp liếc nhìn Trương Hàng chờ cậu giải thích. Trương Hàng cũng không cô phụ sự chờ mong của hắn, nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của bàn thân. Nghề nghiệp của cậu dù sao cũng là luật sư, từng tiếp xúc không ít vụ án, cùng với Lục Thừa Nghiệp chỉ nghiên cứu sơ qua là hoàn toàn khác biệt. Năng lực của tổng giám đốc Lục trên phương diện kinh tế là không ai bằng, thế nhưng độ nhạy cảm với án kiện và nhân tâm so ra vẫn kém Trương Hàng mấy năm nay vẫn luôn làm luật sư, không ngừng lý giải pháp luật.

“Chính là người đó sao?” Lục Thừa Nghiệp nghe Trương Hàng phân tích xong, biểu tình có chút suy tư.

“Cũng tám chín phần mười,” Trương Hàng gật đầu, nắm lấy bàn tay của Lục Thừa Nghiệp nói, “Đừng thương tâm.”

“Có cái gì đáng để thương tâm đâu,” Lục Thừa Nghiệp lắc đầu, “Cảm tình vốn cũng không sâu, hơn nữa còn là đối phương muốn mạng của anh trước. Chỉ là có chút không ngờ đến, anh vẫn cho là người đó hoàn toàn không để ý đến khối gia sản này.”

Trương Hàng nỗ lực nghe ngóng thanh âm của Lục Thừa Nghiệp, phát hiện quả thực chỉ nghe được một chút mất mác nhưng lại không có bao nhiêu thương tâm, rốt cục cũng yên lòng, tựa đầu vào vai Lục Thừa Nghiệp.

Khi đang nói chuyện với Triệu Hiểu Liên lại đột nhiên nghe được thanh âm của Lục Thừa Nghiệp, cậu bất giác có một cảm giác như hoa nở, cả trái tim đều rực sáng lên.

Chỉ cần thế giới của em có anh thì có anh sáng, chỉ cần thế giới của em có anh liền có màu sắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương