Lục Thừa Nghiệp vốn cho rằng sau khi mình và Trương Hàng tâm sự với nhau, quan hệ của bọn họ sẽ trở nên càng thêm thân mật không có khoảng cách, dù sau vừa biểu lộ xong chính là thời kỳ yêu cuồng nhiệt, hẳn là mỗi phút mỗi giây đều khát vọng ở cùng nhau. Nhưng chẳng ngờ, quan hệ giữa bọn họ cũng không phát sinh cải biến gì

Mỗi buổi sáng đều là Trương Hàng tỉnh dậy trước, thính giác của cậu linh mẫn, bên ngoài chỉ có một chút thanh âm cũng làm cậu tỉnh lại. Mà sau khi tỉnh lại Trương Hàng cũng không rời giường, vẫn nằm bên cạnh Lục Thừa Nghiệp nghe tiếng hô hấp của y, thẳng đến khi Lục Thừa Nghiệp sắp tỉnh lại liền sờ sờ mái tóc hoặc hai gò má của hắn, tựa như vương tử hôn nhẹ đánh thức người đẹp ngủ trong rừng vậy. Thường thì mỗi lúc đó Lục Thừa Nghiệp đều rất phiền muộn, ở trong tưởng tượng của hắn, bất kể là ai tỉnh dậy trước hắn đều phải tặng Trương Hàng một nụ hôn dài 30s tiêu chuẩn, hôn đến khi cả hai khí tức bất ổn, ước gì ở trên giường đến một lần mới tốt. nhưng mà, sau khi tỉnh lại lại thường thường nhìn thấy Hàng Hàng mỉm cười với hắn, nói: “Đánh răng rửa mặt nào.”

Đánh, răng! Hai chữ này sẽ khiến Lục Thừa Nghiệp vốn đang đắm chìm trong lãng mạn nháy mắt thanh tỉnh, hắn sẽ nhớ đến khứu giác của Trương Hàng dị thường linh mẫn, sau đó, sẽ không có sau đó rồi.

Rửa mặt xong là cùng ăn điểm  tâm, quá trình này trương đối ngọt ngào, thường thường là ngươi đút ta ta đút ngươi, bất quá cũng không có gì hiếm lạ, lúc hắn còn là Đại Hắc phúc lợi so với hiện tại còn hoàn hảo, còn có thể đem cằm gác trên đùi Trương Hàng chiếm tiện nghi các loại, hiện tại vẻ mặt Trương Hàng đầy “Thánh khiết” (theo thị giác của Lục Thừa Nghiệp) nhìn hắn, hắn ngay cả đưa tay sờ lên đùi đối phương cũng không dám.

Đại đa số thời gian của buổi sáng đều vượt qua trong rèn luyện hồi phục, Lục Thừa Nghiệp dưới sự nâng đỡ của Trương Hàng luyện tập bước đi, đi mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi. Buổi trưa cùng nhau ăn trưa rồi ngủ, buổi chiều Trương Hàng sẽ giúp Lục Thừa Nghiệp massage chân, phòng ngừa cơ thịt héo rút.

Thời gian rảnh rỗi giữa những chuyện này, Lục Thừa Nghiệp sẽ đọc cho Trương Hàng nghe những quyển sách mà cậu thích, từng câu từng chữ, Trương Hàng lắng nghe sau đó còn làm chút bút ký, cảm giác vô cùng ngọt ngào ấm áp.

Đến tối, Trương Hàng sẽ tự mình đọc sách chữ nổi, mà Lục Thừa Nghiệp lại là rất nhàm chán chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng sẽ liên lạc với giám đốc phụ trách mới của công ty trò chuyện một chút về những chuyện xảy ra gần đây, giúp bên công ty ra quyết sách và vân vân. Một buổi tối ấm áp liền vượt qua trong sự chăm chỉ làm việc của hai người.

Tới lúc ngủ, Trương Hàng trước tiên sẽ giúp Lục Thừa Nghiệp tắm rửa lau người, sau đó chính mình tiến vào phòng tắm. Lục Thừa Nghiệp vốn muốn hỗ trợ thuận tiện lấy phúc lợi, đáng tiếc hiện tại là bán tàn phế, không thể đi vào thêm phiền.

Đợi rửa mặt xong, Trương Hàng dìu Lục Thừa Nghiệp lên giường, bản thân cũng cực kỳ tự nhiên lên cùng, ngủ ở bên cạnh Lục Thừa Nghiệp. Dưới ánh mắt mong chờ của đối phương, cậu cầm tay Lục Thừa Nghiệp, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một chút, nói tiếng “Ngủ ngon”. Mà Lục Thừa Nghiệp lại là an tĩnh đem đèn tắt đi, cùng Trương Hàng mai về vài, người khí tức trên người đối phương, an lòng tiến vào giấc ngủ, một đêm ngọt ngào không mộng mị, sau khi tỉnh lại liền cảm thấy cả ánh nắng cũng trở nên sáng lạn hơn nhiều.

Có chút ngoài ý muốn chính là… những thứ này tuy rằng rất tốt đẹp, thế nhưng mỗi một ngày đều là như thế, cái này căn bản là sinh hoạt của vợ chồng già được chứ! Lục Thừa Nghiệp dựa vào sinh hoạt hằng ngày của hắn và Hàng Hàng, rốt cục nhận rõ một thực tế tàn khốc, tình yêu cuồng nhiệt mà hắn tưởng tượng đa vì năm năm chung sống trước đây mừng biến thành hình thức vợ chồng già, hắn cùng Trương Hàng ở chung quá tự nhiên, hoàn toàn không có cảm xúc nồng nhiệt gì.

Loại cuộc sống này đương nhiên không thể nói không tốt, thậm chí có thể nói là mộng tưởng chung của hai người bọn họ, tương lai mỗi một ngày đều cùng nhau vượt qua như vậy. Nhưng vấn đề là, nếu như bọn họ là người yêu đã cùng nhau mười năm trở lên, ái tình sâu đến tận xương tủy, chuyển hóa thành một loại thân tình sâu đậm hơn hẳn tình yêu, cuộc sống như thế quả thật không thể đẹp hơn. Mà bây giờ, hai người bọn họ lại là tình nhân vừa mới thổ lộ, đừng nói lên giường, ngay cả cái hôn nghiêm chính cũng không có, cứ như vậy trực tiếp biến thành vợ chồng giã… miễn nói tư vị có bao nhiêu tàn nhẫn.

Lục Thừa Nghiệp đem hết thảy tội lỗi đều đổ lên cái chân của mình, chờ đến khi đùi hắn tháo thạch cao khôi phục lại như ban đầu, nhất định phải chọn đúng thời gian nhào tới chỗ Hàng Hàng như vậy lại như vậy, để giải nổi khổ mười năm tương tư.

Trong sự chờ mong của Lục Thừa Nghiệp, giữa hè đã chuyển thành đầu thu, vào một ngày trời trong nắng ấm, Trương Hàng ăn sáng xong khó có được một ngày không cùng Lục Thừa Nghiệp đến vườn hoa tản bộ, mà là lấy một bộ chính trang từ trong tủ quần áo ra, vừa nhìn là biết muốn ra ngoài.

Lục Thừa Nghiệp nhìn về phía Trương Hàng, còn chưa mở miệng hỏi đối phương đã cúi đầu gõ nhẹ vào môi hắn, ôn nhu nói: “Công ty có chút việc cần cố vấn pháp luật, em tuy rằng chỉ là treo tên ở đó nhưng cũng không thể cái gì cũng không quản, cũng nên đi xem một chút. Buổi trưa…”

Cậu sờ sờ lên tay, ở đó là một trong 365 cái đồng hồ thương hiệu nổi tiếng mà Lục Thừa Nghiệp đã mua, tiếp tục nói: “Buổi trưa đại khái không về được, nếu như không kẹt xe, khoảng chừng 3 giờ chiều sẽ đến nhà. Nếu có gì ngoài ý muốn em sẽ gọi cho anh.”

Dứt lời, Trương Hàng có chút không nỡ, lại duỗi tay vỗ vỗ đầu Lục Thừa Nghiệp, nói: “Anh cứ ở nhà chờ em.”

Lục Thừa Nghiệp: “…”

Hôm nay Trương Hàng ra ngoài, hắn bởi vì nguyên nhân thân thể không đi theo được liền cảm thấy có chút tịch mịch, chỉ là loại động tác vuốt ve chó này của Hàng Hàng… thật khiến hắn có cảm giác giống như cô vợ nhỏ bị Hàng Hàng nuôi dưỡng trong nhà. Lục Thừa Nghiệp có chút buồn bực gõ gõ chân mình, rốt cuộc đến khi nào mới có thể đi đứng thoải mái như trước đây chứ!



Trương Hàng sau khi rời nhà cũng không giống như lời đã nói đi đến có thể mà là để tài xế dạo một vòng trên đường, đem thẻ tín dụng Lục Thừa Nghiệp cho cậu quẹt sạch, sau đó đến ba giờ chiều mới thong thả quay về nhà. Tài xế là của Lục Thừa Nghiệp, bất quá Trương Hàng cũng đã dùng tiền thu mua gã, đối với lịch trình hôm nay của Trương Hàng, hắn một câu cũng không có tiết lộ, mà Lục Thừa Nghiệp cũng không đi hỏi.

Ngày thứ hai, Trương Hàng lại ra ngoài, vẫn dùng lý do đồng dạng để thoái thác, chỉ nói công ty lần này có chút phiền phức, không chừng còn phải lên tòa án, cậu gần đây có thể sẽ bận rộn nhiều việc.

Mà hôm nay, cậu đi gặp một người phụ nữ bộ dạng khá đẹp, thanh âm cực kỳ êm tai, tuổi tác thoạt nhìn cũng lớn hơn Trương Hàng hai ba tuổi. Trương Hàng đem rất nhiều đồ dùng của phụ nữ ngày hôm qua quẹt thẻ mua được đều đưa cho người phụ nữ này, bộ dạng của hai người thoạt nhìn rất thân mật, cô ta còn đỡ Trương Hàng đi dạo một vòng quanh bờ hồ, trước khi chia tay hai người còn thân mật ôm một chút.

Ngày thứ ba, Trương Hàng lại đi gặp người phụ nữ này, lúc này cả hai cũng không đi dạo mà trực tiếp chạy đến khách sạn mướn phòng. Ba giờ sau, Trương Hàng và người phụ nữ đó một trước một sau ra khỏi khách sạn.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm… mãi cho đến khi chân của Lục Thừa Nghiệp đã gần như khỏi hắn, có thể đi chậm thì Trương Hàng lại đình chỉ hành động này, chuyên tâm ở cùng hắn.

“Tâm trạng của em gần đây có chút không tốt lắm.” Lục Thừa Nghiệp thân thiết hỏi thăm. Mặc dù biểu hiện của Trương Hàng cùng bình thường cũng không quá khác biệt, thế nhưng đối với người dùng hết 24 giờ một ngày đi chú ý đối phương như hắn, chỉ thoáng cái liền phát hiện Trương Hàng có chút không yên lòng.

“Ừ.” Trương Hàng rất phóng khoáng gật đầu một cái, “Em gần nhất có điểm nôn nóng.”

“Thế nào lại nôn nóng?” Lục Thừa Nghiệp nhéo nhéo cằm của Trương Hàng, đem đầu của cậu nâng lên, chân của hắn đã không sai biệt lắm, có thể cos tổng tài bá đạo một chút. Hắn nâng cằm của Trương Hàng, bá đạo lại ôn nhu hỏi “Đã làm chuyện gì có lỗi với anh rồi?”

“Có,” Trương Hàng ngoan ngoãn để hắn nâng cằm của mình lên, dùng ngữ điệu đùa giỡn nói, “Em đem thẻ anh đưa quẹt sạch, đồ mua được đều đưa cho một người phụ nữ.”

“Cái gì?” Lục Thừa Nghiệp nhíu mày, “Thẻ anh đưa cho em là gold vip, loại thoải mái quẹt không hạn chế, làm sao có thể quẹt sạch? Ngân hàng làm ăn thế nào vậy? Thẻ của anh cũng dám khóa?”

Vì vậy hắn cấp tốc gọi điện thoại cho quản lý ngân hàng, phi thường phách lối bảo đối phương lập tức giải đông thẻ của Trương Hàng, còn để cậu muốn quẹt bao nhiêu liền quẹt bấy nhiêu, đồng thời cũng đem thẻ của cậu và tài khoản chính của hắn đồng bộ, chỉ cần Trương Hàng quẹt thẻ, tiền nợ sẽ tự động trừ vào tài khoản của Lục Thừa Nghiệp. Trừ phi Trương Hàng thực sự có thể đem hơn một tỷ vốn lưu động trong tài khoản của hắn đều quẹt hết, nếu không tuyệt đối sẽ không dừng.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Lục Thừa Nghiệp liền quay lại, dùng giọng điệu đặc biệt tranh công nói “Sau này em có thể thoải mái dùng tiền của anh.”

Vẻ mặt của hắn hiện tại chính là ngầu bảnh ngông nghênh lại khí phách, chỉ là Trương Hàng không thể nhìn thấy được. Trong đầu Trương Hàng, hình ảnh xuất hiện chính là Đại Hắc đem khúc xương mình thích nhất đặt xuống dưới chân cậu, Đại Hắc vẫn luôn thích đem những gì mình thích nhất đến tặng, bất kể là tiền hay là xương, đối với Trương Hàng cũng là giống nhau.

Về phần cậu nói mua đồ cho một người phụ nữ, bị Lục Thừa Nghiệp trực tiếp quăng ra sau đầu.

Trương Hàng nhẹ nhàng ôm hông của Lục Thừa Nghiệp, tựa đầu vào ngực hắn, tâm tình nôn nóng mấy hôm nay cũng bắt đầu có chút nhạt đi.

“Chân của anh đã khỏe rồi, có thể ra ngoài không?” Trương Hàng hỏi.

“Ừ, ” Lục Thừa Nghiệp gật đầu, “Đã có thể ra ngoài hẹn hò với em.”

“Đi thôi, chúng ta đi thảo luận chuyện lập quỹ, giải quyết luôn cho xong.”

Mặc dù cảm thấy Trương Hàng có chút vội vàng gấp gáp, bất quá Lục Thừa Nghiệp chính là không cự tuyệt được yêu cầu của cậu. Hơn nữa cái quỹ này cũng là tự hắn muốn làm, mỗi lần nghĩ đến trải nghiệp khi còn bé của Trương Hàng, hắn đều cảm thấy đau lòng. Hắn có tiền, sau này còn có thể kiếm nhiều hơn, hắn hy vọng có thể dùng tiền của mình giúp cho tất cả những người khiếm thị tại Trung Hoa trong tương lai đều được tiếp thu giáo dục tốt nhất, muốn học nghề liền học nghề, muốn học đại học liền học đại học, muốn làm công việc gì đều có thể nỗ lực thử nghiệm.

Hai người bận rộn vài ngày liền đem chuyện lập quỹ sắp xếp đến không sai biệt lắm, Lục Thừa Nghiệp còn mời luật sư và công chứng viên đến, viết rõ ràng sau này toàn bộ di sản, bất động sản của mình đều thuộc về sự sở hữu của Trương Hàng, chứng khoáng công ty và cổ phần đều đem đi bán đấu giá, tất cả số tiền thu được đều quyên vào cái quỹ này. Đồng thời, hắn còn đem 10% thu nhập mỗi năm của mình đều đặn quyên góp.

Mặc kệ tin tức này sẽ khiến giới thương nghiệp và thân thích của Lục Thừa Nghiệp chịu bao nhiêu kích thích, bản thân hắn sau khi làm xong chuyện này liền cảm thấy giải quyết được một cọc tâm sự, hắn lôi kéo bàn tay Trương Hàng đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, nói: “Anh sẽ nổ lực.”

Bất kể là nổ lực duy trì tốt cái quỹ này hay là nỗ lực tổ chức cuộc sống gia đình nhỏ của bọn họ sau này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương