Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh
8: Không Chán Ghét Nhưng Cũng Không Thích


Nhìn đôi mắt của bé con cùng Quân Oanh giống nhau như đúc, người đàn ông ấy liền lâm vào hồi ức xa xôi, nghẹn ngào nói: “Thời điểm ta được 32 tuổi, bởi vì một hồi ngoài ý muốn mà ta đã làm quen được với mẹ của con, khi đó mẹ con còn chưa có tốt nghiệp đại học, kỳ thật ban đầu chúng ta chỉ có thể xem như là bạn bè bình thường, chỉ là theo thời gian chuyển dời ta dần dần bị mẹ con hấp dẫn, thẳng đến sau này không thể tự kềm chế mà yêu mẹ của con.”
Từ nãy tới giờ, lần đầu tiên ở trên mặt nam nhân xuất hiện vẻ tươi cười, hắn khẽ nói tiếp “Mẹ con là người phụ nữ phóng khoáng, rất có chủ kiến, cũng cực kỳ cố chấp” nói xong nam nhân lại cười lắc đầu “Không, không đúng...!Sao có thể dùng hai chữ "phụ nữ" tới hình dung cô ấy được, có đôi khi cô ấy còn đàn ông hơn cả ta, yêu thích để tóc ngắn, yêu thích vận động, thích những đồ vật mà chỉ có con trai mới thích, tính cách lại cực kỳ quả quyết, thời điểm nghiêm túc cả người cô ấy còn toát lên vẻ anh khí bức người!” bàn tay khẽ vuốt qua khoé mắt Tiêu Ảnh, tiếp tục nói “Cho nên khi phát hiện bản thân cô ấy cũng có chút yêu ta, lập tức liền cùng ta thổ lộ, vì thế ta tựa như đã quay về tuổi đôi mươi, quên đi tất cả mọi thứ, chỉ muốn cùng mẹ con chìm sâu vào bể tình, thời điểm đó ba thật sự cảm thấy thực hạnh phúc, ta rất yêu mẹ con, thật sự thực yêu mẹ của con, chỉ là……”
Ánh mắt của nam nhân có chút đen tối không rõ...!“Chỉ là sau một năm ở chung với nhau, ý kiến cùng ý tưởng của chúng ta thường xuyên xảy ra bất đồng, thường sẽ nhịn không được lửa giận mà dẫn tới cãi cọ đôi câu, chỉ vì một lần nọ, mẹ của con cảm thấy tính cách của ta cùng cô ấy không hợp nhau…… Cho nên nói ra hai chữ chia tay, thời điểm ấy ta thật sự vô pháp tiếp thu, vì thế ta đã cầu xin cô ấy lại cho chúng ta yêu nhau thêm một năm nữa, ta chỉ hy vọng ta có thể vãn hồi lại đoạn tình yêu này, a…… Kỳ thật ta cũng ý thức được tính cách của chúng ta không hợp nhau, hai người đều quá cường thế, chỉ là…… Ta luyến tiếc buông tay, không muốn để cô ấy đi tìm người chân chính thích hợp với chính mình, thẳng đến sau khi cô ấy đã biết rõ trạng huống của gia đình ta."
Nam nhân tự giễu cười cười “mẹ con cảm thấy mình chỉ là cô gái trong một gia đình bình thường, không thích hợp kết giao cùng người từ khi sinh ra đã "ngậm thìa vàng" như ta, nàng vô pháp tiếp thu một người có gia thất lớn như ta, cảm thấy hoàn cảnh sinh hoạt của cả hai ngay từ đầu đã có bất đồng, không có khả năng nhất trí về quan niệm sống, cô ấy cũng không muốn bị người chỉ vào cái mũi nói rằng thấy người sang liền bắt quàng làm họ, cho nên cô ấy lưu lại một phong thơ sau đó không từ mà biệt”
Phun ra khẩu trọc khí, nam nhân đem Tiêu Ảnh ôm vào trong lòng ngực, nghẹn ngào nói “cô ấy đi rồi...!Tâm ta cũng dần như tro tàn, liền tự sa ngã đáp ứng thương nghiệp liên hôn do ông con an bài, chỉ là sau khi kết hôn, ta vẫn không yên lòng, luôn sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện, vì thế bắt đầu tìm kiếm mẹ con khắp nơi, ta không có ý tưởng khác, chỉ là muốn biết cuộc sống của cô ấy có tốt hay không, đã tìm được ý trung nhân cho chính mình hay chưa, nhưng cô ấy tàng đến quá sâu, ta tìm cô ấy nhiều năm như vậy, thẳng đến hôm nay……” Nhìn bé con trong lòng ngực mình, nam nhân tiếp tục nói “Ta nghĩ khi rời đi mẹ con cũng không biết mình đã mang thai đi!” lại bật cười lắc lắc đầu “Lấy tính cách kia của mẹ con, ta nghĩ liền tính lúc ấy biết mình mang thai, mẹ con cũng sẽ không nói cho ta biết”
Dừng một chút, nam nhân nói tiếp “Mẹ con là người có quyết đoán, quyết đoán rời đi ta, quyết đoán sinh ra con, quyết đoán bởi vì con mà lựa chọn không kết hôn” ôm chặt Tiêu Ảnh vào trong lòng ngực, bình tĩnh lại nỗi lòng một chút sau đó tiếp tục nói “Nhưng…… Quân Oanh là một người mẹ tốt, Tiêu Ảnh à, con có được người mẹ tuyệt vời lắm con biết không!”
“Mẹ là người mẹ tốt nhất” vẫn luôn trầm mặc Tiêu Ảnh bỗng mở miệng, vẻ ngây thơ nơi đáy mắt phảng phất đột nhiên tan hết.
Vì con trai hiểu chuyện mà vui mừng, nam nhân cười nói “Chuyện xưa của ta và mẹ con, con cũng đã nghe qua, hiện tại ta xin tự giới thiệu lại một chút” buông ra Tiêu Ảnh, nam nhân chỉnh sửa lại cà vạt, nghiêm túc nói “Ta kêu Tiêu Diệu, là ba của con, ta yêu mẹ con, đồng dạng cũng yêu ngươi, tuy rằng ta còn có một đứa con trai so với con thì nhỏ hơn một tuổi, nhưng mong con tin tưởng một điều rằng: đứa nhỏ ấy tồn tại cũng không xuất từ ý nguyện của ta, mẹ của nó đã hạ dược ta…… Tóm lại ta sẽ nuôi lớn nó, làm nó tiếp thu giáo dục tốt nhất, sẽ cho nó sinh hoạt tốt nhất, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, ngày sau người kế thừa gia nghiệp của ta cũng chỉ có một mình con, chỉ có ta cùng con trai của quân Oanh mới có tư cách kế thừa hết thảy tài sản của ta, cho nên, ba thỉnh cầu Tiêu Ảnh cùng ba cùng nhau sinh hoạt được không?” nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của bé “Con sẽ nguyện ý sao?”
Không trả lời ngay, chỉ là lỗ trống trong ánh mắt nhìn về phía trước nỉ non nói “Tương lai của ta ở nơi đó sao? Tuyên”
“Hả?” Tiêu Diệu có chút hoang mang
“Đi theo tiếng gọi con tim của chính mình đi” Mạc Cảnh Tuyên không muốn quấy nhiễu quá nhiều vào tư duy của bé con.

Trầm mặc thật lâu sau, Tiêu Ảnh mới nhìn về phía nam nhân nói “Mẹ chưa từng ở trước mặt con nhắc tới chú, bà ngoại cũng vậy, nhưng con đã xem qua ảnh chụp của chú, mẹ đem hộp gỗ của mẹ giấu sâu vào góc trong cùng của tủ quần áo” ánh mắt lại lần nữa nhìn ra phương xa “Mẹ đều đem đồ vật quan trọng của mình đặt ở hộp gỗ kia.”
“Mẹ không chán ghét chú, con cũng không chán ghét chú, hơn nữa Tuyên đã nói qua tương lai của con không ở nơi này...”
Lần thứ hai nghe được Tiêu Ảnh nhắc tới Tuyên., Tiêu Diệu nhíu mày, nhưng cũng không có đánh gãy lời nói kế tiếp của bé.
“Con đi theo chú!” phảng phất trong nháy mắt bé con liền đã trưởng thành, dùng miệng lưỡi nghiêm túc, định ra tương lai của chính mình.
Lại lần nữa đem bé con kéo vào trong lòng ngực cũng cao cao giơ lên “Thực tốt, thực dứt khoát cũng thực quyết đoán, không hổ là con trai của ta cùng Quân Oanh.”
Bị giơ lên cao Tiêu Ảnh cũng không có kinh hoảng sợ hãi, mà là bình tĩnh đánh gãy nam nhân “Không chán ghét chú, nhưng cũng không thích”
Động tác của nam nhân trong nháy mắt mắc kẹt lại, bất quá thực mau phản ứng lại đây “Không cần con phải lập tức tiếp thu ta, chỉ cần con nguyện ý cùng ta cùng nhau sinh hoạt là được, mặt khác từ từ tới!” đem Tiêu Ảnh ôm ngồi ở cánh tay, lúc này nam nhân mới chú ý tới bên cạnh mình còn đứng thêm một người nữa, vì thế chân thành nói “Chị này, cảm ơn chị đã đối xử chân thành với bé Tiêu Ảnh!”
Bạch Tâm Nhuỵ lắc đầu nói “Không cần cảm tạ tôi” thở dài một hơi, ngữ khí trở nên mất mát “Nếu bé Ảnh đã nhận thức anh, nguyện ý đi theo anh, vậy mong anh làm tròn trách nhiệm của một người cha, bồi bé trưởng thành, yêu thương bé hết lòng"
Tiêu Diệu gật đầu “Tôi sẽ”
Cười cười Bạch Tâm Nhuỵ đi tới vài bước nắm lấy tay Tiêu Ảnh nói “Cô hy vọng bé Ảnh sẽ không bao giờ cô đơn nữa, sẽ vẫn luôn vẫn luôn hạnh phúc cùng vui sướng”
Hồi nắm lấy tay bác sĩ Bạch, Tiêu Ảnh nói “Có Tuyên, sẽ không bao giờ cô đơn”
Mạc Cảnh Tuyên đỡ trán, hung hăng nhéo chính mình một cái, quả nhiên vẫn còn quá nhỏ, còn phân không rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, xem ra trễ chút đến đơn độc cùng tiểu tổ tông này hảo hảo tâm sự một phen.

“Hả?” Có chút phản ứng không kịp “là Tuyên sao?” Thấy bé con nghiêm túc gật đầu, Bạch Tâm Nhuỵ cho rằng Tiêu Ảnh đang nói tới món đồ chơi mới, liền không tiếp tục để ý nữa, cười nói “Ừm! Không cô đơn là tốt rồi”, cúi người hôn lên má Tiêu Ảnh một cái “Vậy cô đi nhé!” Lại nói với Tiêu Diệu “Hy vọng anh nhớ kỹ lời anh nói” nói xong, Bạch Tâm Nhuỵ không đợi hai người phản ứng, xoay người nhanh chóng rời đi, tuy rằng chỉ là ngắn ngủi ở chung, nhưng đối với bé Ảnh, cô đã có tình cảm nồng đậm, cô không hy vọng bọn họ nhìn đến cô rơi nước mắt.
Hai người nhìn theo bóng dáng của bác sĩ rời đi, thẳng đến khi hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng ấy nữa, Tiêu Diệu mới ôm hài tử xoay người đi đến chiếc xe hơi màu đen đang đậu ngoài cổng trường, đem bé con ôm vào ghế sau gài lại đai an toàn cho Tiêu Ảnh, chính mình cũng đi vào ngồi ở bên cạnh bé, rồi sau đó mới đối tài xế phân phó nói “Đi đến sân bay”
“Vâng ạ”, tài xế gật đầu, sau đó ngay ngắn trật tự mang lên bao tay trắng, quay đầu xe rời đi.
Bĩu môi, Mạc Cảnh Tuyên đột nhiên có chút phỉ nhổ diễn xuất xa xỉ của chính mình ở đời trước.
Tiêu Ảnh nhíu mày “con muốn về nhà một chuyến, đồ vật của bà ngoại cùng của mẹ con muốn mang theo toàn bộ.”
Sờ sờ đầu bé, Tiêu Diệu cười nói “con yên tâm, đã có người trước một bước tới đó thu thập, vật phẩm của mẹ cùng bà ngoại con đều sẽ được lấy đi không bỏ lại một kiện nào cả, ta sẽ mang theo tất cả đồ vật ấy tới đế đô rồi sau đó đưa cho con cất giữ, vậy được chưa nào?”
Gật gật đầu, Tiêu Ảnh an tĩnh lại, đột nhiên như đang nghĩ tới chuyện gì đó, sốt ruột nhìn xung quanh bốn phía nói: “Tuyên?” Sắp rời đi, không xác định được Tuyên có ở bên cạnh mình hay không, làm Tiêu Ảnh không yên tâm nổi, cảm nhận được bàn tay bị nhẹ nhàng nhéo nhéo, lúc này mới chân chính nhẹ nhàng thở ra, cười rộ lên bắt lấy bàn tay trong suốt ấy liền không buông ra nữa.
Tiêu Diệu nhíu mày đem mặt Tiêu Ảnh xoay lại hướng chính mình nói “Tuyên là ai? Con đã đề qua ba lần”
“Tuyên là...” đang muốn mở miệng, môi liền bị nhẹ nhàng đè lại, cười cười, thông minh như Tiêu Ảnh liền đã hiểu ý, nắm chặt tay, thẳng đến lực đạo trên môi biến mất, Tiêu Ảnh tiếp tục nói “Tuyên là món đồ chơi mà mẹ may cho con, nó rất quan trọng”
Nghe được bé con trả lời, không biết vì cái gì, Tiêu Diệu cảm thấy nhẹ nhàng thở ra...!“Ân, ta sẽ gọi điện thoại cho người thu thập hành lý, bảo bọn họ chú ý bảo hộ món đồ chơi của con”
Bọn họ không biết chính là, lúc này Mạc Cảnh Tuyên cũng vội thở phào nhẹ nhõm.

Bảy tiếng đồng hồ sau, phi cơ đã đến sân bay đế đô, Tiêu Diệu tiếp tục mang theo Tiêu Ảnh lên chiếc xe hơi khác, thẳng đến nhà cũ Tiêu gia.
Đứng ở trước cửa biệt thự Tiêu gia, cho dù vẫn luôn biểu hiện trầm ổn như Tiêu Ảnh giờ phút này cũng hơi hơi há to miệng.

Đây là kiến trúc cổ điển tứ hợp viện, một thảo một mộc, một kiều một hồ, sở hữu hết thảy đều mang theo phong cách cổ xưa không thấy chút dấu vết về tạo hình kiến trúc hiện đại nào, hồn nhiên thiên thành chính là miêu tả chân thật về khu biệt thự này, nơi chốn đều mang phong cách cổ điển lộ ra vẻ xa hoa nhưng không kém phần lịch sự tao nhã, lại mang điểm nhàn nhạt thích ý, phảng phất một chỗ thế ngoại đào nguyên.
(Chú thích 1: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

Nguồn: du học Trung Quốc Riba)
(Chú thích 2: hồn nhiên thiên thành mang nghĩa tự nhiên, mô tả vật gì đó được tạo ra một cách hoàn hảo, không có tỳ vết gì (hoặc không có dấu hiệu nhân tạo nào giống như được thiên nhiên tạo ra).
Hoàn toàn tương phản với phản ứng mới lạ cùng kinh ngạc của Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên đối nơi này quen thuộc vô cùng, ở chỗ này cậu đã bị Tiêu Ảnh giam lỏng 5 năm…… 5 năm ấy, thế giới trong mắt cậu cũng chỉ có đình viện to lớn này.
Lại về tới địa phương này, Mạc Cảnh Tuyên cho rằng bản thân mình cần một đoạn thời gian mới có thể điều chỉnh tốt tâm thái thích ứng lại nơi đây, nào biết cảm giác đã từng chán ghét cùng bài xích ấy thế nhưng kỳ dị biến mất.
Từ khi nào mình đã bắt đầu thay đổi vậy nhỉ? Vào một năm sau khi thoát ly khỏi nơi này ở đời trước sao? Hay là khi mình ở trạng thái linh hồn phiêu bạt trong ba năm kia, cũng có thể là lúc Tiêu Ảnh đem khối hài cốt của chính mình ôm chặt vào trong lòng ngực? Hay là khi Tiêu Ảnh vì mình mà…… Vô luận là vì cái gì, Mạc Cảnh Tuyên biết, hết thảy đã hoàn toàn thay đổi trong bất tri bất giác.
“Nơi này về sau chính là nhà của con” nam nhân đánh gãy Tiêu Ảnh đang còn trong trạng thái khiếp sợ chưa phục hồi lại, “Về sau con sẽ là chủ nhân duy nhất ở nơi này.”
Ý thức được chính mình thất thố, Tiêu Ảnh khó được cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Từ ái sờ sờ đầu của Tiêu Ảnh, hướng tiểu hài tử vươn tay cười nói “Đi thôi, chúng ta cùng nhau vào xem phòng của con”

Chần chờ một lát, Tiêu Ảnh cầm lấy bàn tay to rộng trước mặt mình.
Xuyên qua hành lang dài, hai người đi đến một khu nhà, một đống kiến trúc biệt thự hai tầng kết hợp giữa Trung Quốc cùng Phương Tây.
Chân trước vừa mới bước vào phòng khách, một đạo thanh âm lạnh lùng liền truyền đến bên tai “Cũng đã từ bỏ tìm kiếm, chịu trở lại đây rồi sao?”
Ngó mắt đến người phụ nữ xinh đẹp đang vắt chéo chân ưu nhã ngồi trên sô pha, trong mắt Tiêu Diệu không khỏi hiện lên vẻ chán ghét, lạnh lùng nói “Ta nhớ rõ ta đã nói rồi, không cần can thiệp đến chuyện sinh hoạt của ta”
Ả gợi lên khóe miệng, trào phúng nói “Tiền đề là anh không tìm về cho ta một đứa con hoang.”
Hai mắt Tiêu Diệu dần dần lạnh băng, trầm trọng nói “Nó là con trai của ta cùng Quân Oanh, cùng ngươi --Triệu Linh Quân không có nửa điểm quan hệ, đừng để cho ta nghe được chuyện ngươi đem hắn cùng ngươi cột vào cùng nhau, nếu không đừng trách ta đối Triệu gia không khách khí!”
“Anh dám” duy trì không được vẻ lạnh lùng kia nữa, Triệu Linh Quân bỗng nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt Tiêu Diệu quát “Trong mắt anh còn có người vợ như ta hay không, còn có Nghi Tu hay không? Nghi Tu chính là con ruột của anh a, anh thế nhưng vì đứa con hoang này, mà muốn đối phó với nhà mẹ đẻ của ta sao? Anh ---”
“Câm miệng” ngữ khí của Tiêu Diệu trở nên lạnh lẽo.
Ngữ khí của hắn chưa bao giờ lạnh băng đến thế, làm Triệu Linh Quân run run nhắm lại miệng mình, chỉ là đáy mắt vẫn trừng về phía Tiêu Ảnh, chán ghét cùng hận ý không thèm che giấu một chút nào.
Không tiếp tục để ý tới nữ nhân ấy nữa, khom lưng bế lên Tiêu Ảnh, nam nhân cũng không quay đầu lại rời đi.
Quay đầu nhìn nữ nhân đang dùng ánh mắt âm độc nhìn chính mình, đáy mắt Tiêu Ảnh vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh như thường.
Tuyên nói qua, nam tử hán phải có bộ dáng của nam tử hán, không thể cứ mãi ẩn nhẫn, câu nói kia là gì nhỉ? À, nhớ rồi! Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ lấy gấp mười trả lại cho người....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương