Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh
-
43: Hợp Tác
Một năm sau, rốt cuộc Triệu thị cũng đã bị phá sản, Mạc thị cũng đã bị bức nhập tuyệt cảnh.
“Phanh!” Mạc Chấn Hào ném thật mạnh folder lên bàn làm việc, “Cút đi.
” Hắn đen mặt đối bí thư vẫy vẫy tay.
vẻ mặt Bí thư như đưa đám vội vàng rời đi, hắn cảm thấy nếu còn như vậy đi xuống Mạc thị sẽ phải phá sản, khả năng mình sẽ bị thất nghiệp…… Hắn không rõ vì sao lãnh đạo của mình lại không muốn đi cầu con trai của ngài ấy dừng tay, nói gì đi chăng nữa thì cũng là cha con với nhau mà, chỉ cần chịu kéo xuống mặt mũi, thì chắc chắn con trai của ngài ấy cũng sẽ không tiếp tục đuổi tận giết tuyệt.
“Ba.
” Đã tốt nghiệp cũng đã tiến vào Mạc thị công tác, Mạc Hằng không có gõ cửa liền đã đẩy cửa mà vào.
“Để ba lẳng lặng, đi ra ngoài đi.
” Mạc Chấn Hào không kiên nhẫn bắt đầu đuổi người.
Mạc Hằng nhíu mày, “Ba à, chúng ta cùng Tiêu Nghi Tu hợp tác đi.
”
Mạc Chấn Hào ngẩng đầu, “Tên phế vật ở Triệu thị kia cũng đã bị nó áp đến phá sản luôn rồi, hắn còn bị Tiêu Ảnh ép tới nỗi không dám ngẩng đầu luôn rồi kia kìa, con bảo ba cùng tên rác rưởi ấy hợp tác cái gì đây, hắn còn có lợi thế gì đáng giá lấy ra nữa à!”
Mạc Hằng xoa xoa huyệt Thái Dương, “Hắn nói hắn có biện pháp, con muốn thử xem, tình huống hiện tại đã đủ không xong, lại kém còn có thể kém đến nơi nào nữa đâu.
”
Mạc Chấn Hào suy tư một lát sau gõ gõ bàn nói: “Vậy bảo hắn tự mình tới đây nói chuyện với ba đi, ba muốn xem thử hắn tính toán làm như thế nào.
"
Mạc Hằng gật đầu, “Hắn đang ở dưới lầu đó ạ, để con gọi điện thoại bảo hắn lên đây.
”
“Xem ra là có bị mà đến.
” Mạc Chấn Hào nói.
Mạc Hằng vừa cúp điện thoại không được bao lâu, văn phòng liền vang lên tiếng đập cửa, “Cốc cốc cốc!”
“Vào đi.
”
Tiêu Nghi Tu đẩy cửa ra, “Chào bác.
”
Mạc Chấn Hào nâng nâng cằm, “Ngồi đi.
” Thấy Tiêu Nghi Tu ngồi xuống, gã nói tiếp: “Nói đi, cháu có biện pháp gì?”
Tự hỏi trong chốc lát Tiêu Nghi Tu nói: “Để thực hiện phương pháp này, cháu cần phải hy sinh rất lớn, nhưng nếu thành công bác phải cho cháu một số tiền đủ để cháu có thể sang nước ngoài sinh sống.
”
Mạc Chấn Hào cười nhạo một tiếng, “Đường đường là thiếu gia Tiêu gia, cũng là người thừa kế của Triệu gia, thế nhưng lại chạy tới đây đòi tiền ta để ra nước ngoài sinh sống sao?”
“Triệu thị đã không còn, sao bác lại không biết được cơ chứ, số tiền còn lại cháu đều dành để trùng tu lại lỗ thủng của Triệu thị.
” Tiêu Nghi Tu đen mặt, “Hơn nữa cháu cùng Tiêu gia đã không còn quan hệ gì cả! Không cần đem cháu cùng bọn họ xả đến một khối!”
“Ồ —— đúng là thế sự khó liệu a —— nói một chút đi, cháu có biện pháp gì, từ tục tĩu nói trước, nếu phương pháp không ổn mà số tiền cháu cần quá nhiều bác cũng không có khả năng cho cháu đâu.
”
Tiêu Nghi Tu nói: “Cháu biết, Mạc thị đã bị hai người kia bức đến nỗi vốn tài chính đều đã bị chặt đứt, yên tâm đi, cháu sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm đâu, cháu nói rồi, đủ để cháu ra nước ngoài sinh sống là được.
”
“Được rồi, cháu nói đi.
”
Do dự một lát, Tiêu Nghi Tu mở miệng nói: “Quá mấy ngày nữa là đến ngày mừng đại thọ 60 của Tiêu Diệu, cháu sẽ nghĩ cách trở về đó một chuyến, mọi người đều biết hai người kia đang yêu đương với nhau, cũng biết hai người bọn họ vẫn luôn như hình với bóng, cảm tình giữa bọn họ cực kỳ tốt, mà điều cháu cần phải làm đó chính là khiến cho cảm tình của bọn họ bị tan vỡ, làm cho bọn họ ——”
“Cảm tình của tụi nó tan vỡ đối với chúng ta có chỗ tốt gì?” Mạc Chấn Hào không kiên nhẫn đánh gãy lời của hắn.
Tiêu Nghi Tu xua tay, “Bác không biết đó thôi, vào mấy năm trước, Tiêu Ảnh đã từng điên quá một lần, gần nhất cháu nghe được một chuyện, thời điểm ấy Mạc Cảnh Tuyên đã ở bên cạnh hắn giúp hắn khôi phục lại bình thường, hơn nữa ban đầu hắn còn đem Mạc Cảnh Tuyên khóa tại bên người, một bước đều không cho hắn rời đi, cứ như vậy sau một đoạn thời gian mới không tiếp tục khóa người lại bên cạnh mình nữa, nhưng từ đó về sau hắn lại không thể rời xa Mạc Cảnh Tuyên quá lâu, nếu tách ra quá lâu thì cảm xúc của hắn sẽ trở nên không xong, cho nên…… Bác cảm thấy nếu giữa hai người kia xảy ra chuyện gì đó, Tiêu Ảnh còn có tâm tư cùng nhà bác đấu trí đấu dũng nữa hay không?”
Mạc Chấn Hào có chút hứng thú nói, “Còn có loại sự tình như này nữa sao?”
Mạc Hằng suy tư một lát sau đó nói: “Nếu cẩn thận ngẫm lại, xác thật là có chuyện như vậy, mấy năm nay hai người kia vẫn luôn như hình với bóng, dù là ở bất luận trường hợp gì đi chăng nữa đều không thấy bọn họ tách nhau ra, cơ hồ không thấy bọn họ tách ra bao giờ.
”
Tiêu Nghi Tu vỗ bộ ngực bảo đảm, "Bác yên tâm đi, tin tức tuyệt đối là thật, đây đều là do người hầu đã bị thôi việc ở Tiêu gia chính miệng nói.
”
“Nếu đã khẳng định tới như vậy.
” Mạc Chấn Hào rốt cuộc đứng lên, đi đến trước mặt Tiêu Nghi Tu, “Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, chỉ cần cháu làm Tiêu Ảnh khó chịu, khiến hắn không thể tiếp tục chèn ép Mạc thị nữa, vậy thì sau khi thành công bác sẽ cho cháu tiền cũng sẽ trực tiếp đưa cháu rời đi.
”
Tiêu Nghi Tu đứng lên, “Hợp tác vui vẻ!”
“Nghĩ cách đem em bỏ vào trong kế hoạch của anh đi.
” Thời điểm đưa Tiêu Nghi Tu xuống lầu Mạc Hằng đột nhiên đối hắn nói.
Tiêu Nghi Tu quay đầu “Vì cái gì?”
“Bởi vì em hận, gần chỉ là làm Mạc Cảnh Tuyên mất đi tình yêu em không cam lòng.
”
Tiêu Nghi Tu gợi lên khóe miệng, “Có thể, anh sẽ nghĩ cách, chờ điện thoại của anh đi.
”
Hôm nay sau khi rời đi, Tiêu Nghi Tu liền dùng số tiền đã không còn lại nhiều lắm của chính mình để mua một khối ngọc bội có tỉ lệ tốt nhất.
Vào buổi tối diễn ra tiệc mừng đại thọ tròn 60 tuổi của Tiêu Diệu, Tiêu Nghi Tu mặc một bộ xám xịt, toàn thân trên dưới đều không có bất luận một món hàng hiệu nào cả.
Hắn mang theo ngọc bội tới chốn lầu xanh tiêu tiền tìm tới một nữ nhân, cứ để một thân mộc mạc không thèm chau chuốt trang điểm gì cả liền đã đi tới Tiêu Trạch, trước khi rời đi hắn đã gọi điện thoại cho Mạc Hằng, bảo Mạc Hằng đứng ngoài cửa Tiêu Trạch chờ hắn.
Hôm nay tại Tiêu Trạch, khách khứa đều đã đến đông đủ, nhìn ngoài cửa đang có từng chiếc từng chiếc xe đủ mọi loại kiểu dáng ra ra vào vào, những người bước xuống xe, nam nữ già trẻ đều không có chỗ nào mà không phải là người nổi tiếng đã từng xuất hiện trên tạp chí hoặc đã từng thấy trên TV cả, Tiêu Nghi Tu cúi đầu nhìn bộ đồ mộc mạc của chính mình, bỗng nhiên có chút bi thương, hắn nhìn sang nữ nhân bên cạnh đang kéo lấy ống tay áo của mình, liền kiên định theo đám người bước vào trong đại trạch, hết thảy mọi thứ của mình đều đã bị hai người kia cướp đi, dựa vào cái gì mà chỉ có một mình mình phải chịu nỗi bất hạnh như vậy.
“Tiểu thiếu gia.
” Ở cửa đón khách Tần Dũng có chút khó xử nhìn Tiêu Nghi Tu, không biết có nên dẫn người vào trong hay là nên ngăn ở bên ngoài nữa.
Hốc mắt của Tiêu Nghi Tu đỏ bừng có chút mơ hồ, “Bác Tần à, cháu chỉ muốn mang bạn gái đến chúc mừng ba mà thôi, sau khi cháu thấy ba cháu liền quay đầu rời đi ——”
Bên cạnh hắn, nữ nhân cũng vội hát đệm nói: “Bác à, bác cho Nghi Tu vào đi mà, mấy ngày nay anh ấy cứ nhắc mãi với cháu rằng, vào ngày tiệc mừng thọ của ba nhất định anh ấy phải tới cho bằng được đó ạ!”
khách khứa tới đây đều thả chậm bước chân, nhìn Tiêu Nghi Tu đang bị che ở ngoài cửa, quần áo của hắn dị thường mộc mạc, sôi nổi cảm thán, đều là người của Tiêu gia, hiện giờ đứa con út này thực là quá thảm rồi a, thật là…… Ai……
Thấy khách khứa đều thả chậm bước chân thậm chí là đã nghỉ chân quan khán, Tần Dũng có chút sốt ruột, thật đúng là không duyên cớ làm người nhìn chê cười.
“Sao lại thế này, sao không tiếp đón khách chỉ dẫn họ vào trong vậy?” Thấy ngoài cửa chen đầy người, Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh ra ngoài xem xét tình huống.
Nhìn đến hai người, Tần Dũng nhẹ nhàng thở ra, “Tiểu thiếu gia cậu ấy ——”
Hai người ngó mắt về phía Tiêu Nghi Tu cùng nữ nhân bên cạnh hắn đang có chút hưng phấn nhìn bọn họ, “Cho cậu ấy tiến vào đi.
” Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh nói xong liền bắt đầu vội vàng tiếp đón mọi người: “Mời các vị vào bên trong!”
Khách khứa đều thức thời đi vào, trong miệng sôi nổi nói lời chúc phúc.
Hai người lại không có để ý tới Tiêu Nghi Tu, chẳng sợ chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái, theo khách khứa cùng đi vào sân nhà, “Bảo bảo à, anh nên cẩn thận một chút, Tiêu Nghi Tu không có khả năng thiệt tình thật lòng tới đây chúc mừng ba đâu.
”
Tiêu Ảnh gật đầu, “Ừm, anh sẽ cẩn thận hơn.
”
“Ai nha, hai cậu làm tớ tìm muốn chết!” Phong Viên thấy hai người tiến vào, tiến lên chào hỏi.
Mạc Cảnh Tuyên cười nói, “Tìm chúng tớ làm gì? Đều trễ như vậy rồi, còn trông cậy vào chúng tớ tự mình tới tiếp đón cậu hay sao? Nếu vậy thì cậu cũng đừng nghĩ nữa, chúng tớ không bảo cậu đi hỗ trợ tiếp đón khách liền đã rất nhân từ rồi.
” Hiện giờ đã hoàn toàn không thấy lại bộ dáng văn vẻ nho nhã như một lão nhân trên người Phong Viên nữa, từ khi rời khỏi bộ đội về sau, hắn chỉ còn lại một bộ phong cách như một lão binh lính càn quấy mà thôi.
Phong Viên buông tay, “Tớ này không phải là do quá nhàm chán hay sao, ai bảo trong đám người này tớ cũng chỉ có thể chơi chung với hai người các cậu làm chi!”
Tiêu Ảnh nhướng mày, “Giả tiểu tử nhà cậu không đi cùng cậu sao?”
“Đừng nói nữa, hôm nay cô ấy đã ra thông cáo, tìm một nữ minh tinh tới nói chuyện yêu đương, thật đúng là số khổ a!” Dứt lời Phong Viên đem hai cái hộp trong tay đưa cho hai người, “Nè, đây là quà của tớ cùng vị kia nhà tớ gửi cho bác Tiêu Diệu, đây chính là món quà mà chúng tớ đã ngàn chọn vạn tuyển mới tìm ra được đó nha, nhất định phải kêu bác quý trọng nó a!”
Mạc Cảnh Tuyên khoanh tay không đi tiếp, “Sao không tự mình qua đó đưa cho ba tớ đi?”
Phong Viên rũ bả vai, “Không dám a, bác nhìn đến tớ thì chuyện đầu tiên bác ấy làm đó chính là cho tớ một cái tát á, lực lượng kia quá lớn, tớ thừa nhận không nổi!”
Đối với chuyện lúc trước Phong Viên ở bữa tiệc sinh nhật đùa giỡn Tiêu Diệu, Mạc Cảnh Tuyên đã từng nghe nói qua, vì thế ghét bỏ nói: “Xứng đáng, ai bảo dám đùa giỡn ba tớ làm chi, quà thì chính cậu tự đưa qua đi, đưa xong lại tới hoa viên tìm chúng tớ ha!” Dứt lời trực tiếp lôi kéo Tiêu Ảnh vô tình rời đi.
“Này! Đừng đi mà ~” Phong Viên ôm đầu thảm gào, thấy hai người không hề có ý tứ quay đầu lại, chỉ có thể không tình nguyện cầm lấy hộp quà đi tìm Tiêu Diệu.
Chính lúc ủ rũ cụp đuôi đi tới, khóe mắt chợt ngó thấy một thân ảnh lén lén lút lút, ở bộ đội ngốc quá lâu cho nên Phong Viên đã nhanh chóng đem thân mình giấu đi, chờ người nọ đi xa mới chậm rãi theo sau.
Cuối cùng thân ảnh kia cũng đã dừng lại, hắn dừng ở trước cổng nhà chính của biệt thự, Phong Viên càng thêm kỳ quái, tiệc mừng thọ được cử hành ở trong sân vườn, khách khứa đều sẽ không tới nơi này làm gì, liền ở lúc Phong Viên đang còn nghi hoặc, đã thấy người nọ lén lút nhìn trái nhìn phải sau đó khẽ đẩy cửa ra lẻn vào bên trong.
Phong Viên lẳng lặng chờ ở ngoài cửa, đồng thời nhấc máy lên gọi điện thoại cho Mạc Cảnh Tuyên.
“Đưa xong rồi sao? Có bị đánh không?” Ở đầu dây bên kia, Mạc Cảnh Tuyên cười trêu đùa.
Phong Viên nhỏ giọng nói: “Tớ còn không có kịp tới đưa đâu, Cảnh Tuyên à, tớ hoài nghi nhà cậu có trộm!”
“Là sao?” Mạc Cảnh Tuyên nghi hoặc.
“Vừa mới nãy có người lén đi vào bên trong biệt thự nhà cậu, tớ một đường theo hắn lại đây!”
“Biết là ai không?”
“Trời quá tối, hắn còn mang một bộ xám xịt nữa, sao tớ nhận ra được!”
“Xám xịt sao? A —— tớ đại khái biết là ai rồi, cậu đừng rút dây động rừng, giúp tớ nhìn chằm chằm hắn!” Mạc Cảnh Tuyên trầm giọng nói.
“Yên tâm đi, tớ sẽ giúp các cậu nhìn chằm chằm hắn, có tình huống gì xảy ra tớ sẽ gọi cho các cậu, nhưng các cậu phải giúp tớ đưa quà cho bác đó nhé.
”
“Thành giao.
” Mạc Cảnh Tuyên đáp ứng.
“Làm sao vậy?” Thấy Mạc Cảnh Tuyên đột nhiên nghiêm mặt, Tiêu Ảnh xoa xoa tóc của cậu nói.
Mạc Cảnh Tuyên dựa vào trong lòng ngực hắn, dùng cái trán tựa vào bả vai của Tiêu Ảnh: “Phong Viên nói có người lén lút tiến vào trong biệt thự nhà mình, em nghĩ hẳn là Tiêu Nghi Tu, anh nói xem tại sao hắn lại không chịu ngoan ngoãn một chút thế nhỉ?”
Tiêu Ảnh ôm chặt lấy cậu, “Bảo Phong Viên đừng để lộ ra, xem hắn muốn làm cái gì, lần này chính là do hắn tự đưa mình tới cửa.
”
Mạc Cảnh Tuyên gật đầu, “Vâng, em bảo cậu ấy nhìn chằm chằm vào hắn rồi.
” Dứt lời bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Thời điểm hắn tới còn mang theo một nữ nhân nữa, nhưng Phong Viên nói chỉ nhìn thấy một người lẻn vào biệt thự, vậy hiện tại nữ nhân kia ——?”
Tiêu Ảnh nhíu mày, “Ở bên kia, ba đã có Tư Mỏng cùng Hùng Võ bảo vệ rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, em cứ theo sát anh đừng đi xa.
”
Mạc Cảnh Tuyên nhẹ nhàng thở ra, “Vâng.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook