Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh
-
15: Trưởng Thành
Hai người về đến nhà, yến hội còn chưa kết thúc, không có kinh động người khác, Tiêu Ảnh lặng lẽ lên lầu về phòng nghỉ ngơi, nằm cạnh Mạc Cảnh Tuyên cũng dần dần đi vào giấc ngủ.
Trong lúc ý thức dần dần mơ hồ, hình như hắn nghe thấy được Tuyên nói nhỏ gì đó bên tai hắn, thanh âm kia quá mơ hồ, phảng phất đến từ nơi nào đó thật xa xôi, ngữ điệu tựa hồ mang theo khẩn cầu, khẩn cầu hắn trong tương lai đừng lại yêu người nào đó...
Trước khi lâm vào giấc ngủ say, Tiêu Ảnh nghĩ thầm, mình có Tuyên là đủ rồi, trong tương lai mình cũng không cần ai khác cả...
Thời gian cứ thế trôi đi, từng ngày làm bạn cùng Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh cũng dần trưởng thành lên, khi Tiêu Ảnh vào lớp 6, ứng Tiêu Diệu yêu cầu, Tiêu Ảnh cùng Tiêu Nghi Tu đồng thời chuyển trường đến lan đế, lúc thôi học, Tiêu Ảnh còn mang theo cả Tư Mỏng.
Mạc Cảnh Tuyên đối vận mệnh không thể nề hà đồng thời, lại không thể không bắt đầu đề phòng đứa em trai Mạc Hằng của mình, người em trai cùng cha khác mẹ này cũng đang học tập ở Lan Đế, tuy đứa em trai này của cậu vẫn còn khá nhỏ, nhưng Mạc Cảnh Tuyên cũng không dám thiếu cảnh giác, bởi vì đứa em trai này của cậu từ khi còn nhỏ cũng đã biết diễn, chưa kể hắn còn là dạng người quỷ kế đa đoan (nghĩa là người có nhiều ý xấu), đời này Mạc Cảnh Tuyên vẫn còn đang nằm ở trên giường dựa vào dịch dinh dưỡng để bảo toàn mạng sống, cậu không muốn để Tiêu Ảnh bởi vì chuyện đó mà bắt đầu yêu phải đứa em trai xấu xa ấy của mình.
Thời gian trôi qua cực nhanh, ở trong hoàn cảnh mới, lối sống sinh hoạt của Tiêu Ảnh dần dần trở nên sáng sủa hơn, ở tiểu học hắn đã nhận thức được Tư Mỏng, lúc lên sơ trung thì cũng đã cùng con trai của bác sĩ Hạ là Hạ Khải Phàm quậy với nhau, ba người là anh em tốt của nhau, một đường đi tới cao trung đều là học bá nổi bật nhất trong khối, khi lên tới cao nhị, ba người còn nhận thức được một nữ học bá trong lớp tên là Nhậm Duyệt.
(Editor: mọi người còn nhớ tên của ba người này ở chương 2 không nhỉ? Bọn họ đều sẽ là cánh tay đắc lực cho bé Ảnh nhà ta hahaha!)
À giải thích một chút cho mọi người cùng biết:
- Sơ Trung tương đương với Trung học cơ sở ở nước mình
Sơ nhất là Lớp 7
Sơ nhị là Lớp 8
Sơ tam là Lớp 9
- Cấp 3 là bậc Cao trung
Cao nhất là Lớp 10
Cao nhị là Lớp 11
Cao tam là Lớp 12
Tốt nghiệp cao trung, có thể thi vào đại học.
Cứ như vậy, bốn học bá liền bắt đầu cùng nhau phân cao thấp, âm thầm tranh giành vị trí đệ nhất của bảng xếp hạng thành tích trong ba năm học cao trung, thẳng đến khi cả bốn người đều lấy được thành tích ưu dị bước vào đại học mới chịu ngừng lại, khai giảng ngày đầu tiên, bốn người đều được chọn làm người đại diện cho tân sinh viên bước lên đài diễn thuyết.
Với thành tích ưu dị, bề ngoài tuấn tú cùng xinh đẹp, làm cả bốn người ở ngày nhập học đầu tiên liền đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.
Mà trong mấy năm nay, việc khiến Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy may mắn nhất đó chính là việc Mạc Hằng chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt Tiêu Ảnh, hiện tại cậu chỉ có thể cầu nguyện, mong sao trước lúc Mạc Hằng tiến vào được khu đại học này, Tiêu Ảnh cũng đã hoàn thành xong chương trình đại học một cách thuận buồm xuôi gió.
Cuộc sống muôn màu ở đại học cũng đã được kéo ra màn che, trong bốn người, trừ bỏ điều kiện gia đình của Tư Mỏng kém hơn một chút cho nên không chọn nội trú ra, thì cả ba người còn lại đều lựa chọn trọ ở trường, cũng bởi vậy, mà Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh mới có nhiều không gian riêng dành cho nhau hơn.
Một phòng gồm có một sảnh, một bếp cùng một phòng ngủ.
Mạc Cảnh Tuyên vừa vào phòng liền nhìn chằm chằm vào Tiêu Ảnh, hiện tại Tiêu Ảnh cũng đã được 18 tuổi, đột nhiên có loại cảm khái rằng bé con nhà ta đã thật sự trưởng thành, hiện giờ Tiêu Ảnh cùng "người kia" trong trí nhớ của cậu cũng đã hoàn toàn giống nhau như đúc, thân cao 1 mét 88, cơ bắp cân xứng lại không quá khoa trương, thuộc về dáng người hoàn mỹ, hình dáng ngũ quan rõ ràng lại cực kỳ thâm thúy, một cái nhướng mày hay một ánh mắt đều giống y như trước, bề ngoài trầm ổn lại cho người ta cảm giác được một loại lạnh nhạt cùng xa cách.
Đem áo thun cởi ra tùy ý ném ở trên thảm, Tiêu Ảnh xoay người hơi mang ý cười nhìn về phía bóng hình đen ngòm của Mạc Cảnh Tuyên nói “Tuyên à, đang xem tớ sao?”
“Khụ khụ...!Đúng vậy, đang ở cảm khái bảo bảo đã trưởng thành.”
Tiêu Ảnh bất đắc dĩ đỡ trán “Tuyên à, tớ nhớ rõ ở một ngày trước chúng ta đã nói qua về vấn đề cách xưng hô rồi mà! Không hiểu sao hiện giờ cậu còn cảm khái chuyện tớ đã trưởng thành nữa!”
Mạc Cảnh Tuyên cười nói “Gọi cậu là bảo bảo nhiều năm như vậy, việc mà cậu yêu cầu, tớ còn cần một chút thời gian để tập sửa đổi, với cả cũng không có người ngoài nghe thấy, gọi bảo bảo thì cũng có sao đâu!”
Tiêu Ảnh nhướng mày, tiến lên ôm Mạc Cảnh Tuyên vào trong lòng ngực thở dài nói “Thôi, không miễn cưỡng cậu, cậu thích là được, tớ chỉ hy vọng cậu ý thức được việc tớ đã trưởng thành, không cần lại xem tớ như một đứa trẻ nữa là được!” dừng một chút nói tiếp “Xem đi, hiện tại tớ đã có thể đem toàn bộ người cậu ôm vào trong lòng ngực của mình, không phải sao?”
Cười ngửa đầu xoa bóp cằm của Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên sủng nịch nói “Hiểu rồi hiểu rồi! Bảo bảo đã trưởng thành, tớ đã biết, sẽ không xem cậu như một đứa trẻ nữa, được chưa?”
“Được rồi!” ánh mắt của Tiêu Ảnh u ám, khẽ cúi đầu hôn lên bóng hình trong lòng ngực mình.
Mạc Cảnh Tuyên sờ sờ đỉnh đầu nơi bị Tiêu Ảnh hôn qua, thở dài nói “Bảo bảo à, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, hiện tại cậu đã trưởng thành, tớ và cậu không thể giống như trước kia, cứ cho nhau hôn tới hôn lui như vậy được, tuy tớ chỉ là cái bóng của cậu, nhưng đồng thời cũng là một nam thanh niên rồi đấy nhé!”
“Ha ha -- tựa như việc xưng hô mà Tuyên sửa không xong ấy, tớ cũng sửa không xong như vậy!” nói xong lại cúi đầu hôn hôn Mạc Cảnh Tuyên.
Mạc Cảnh Tuyên vô pháp, chỉ phải vội tránh khỏi cánh tay của Tiêu Ảnh, thỏa hiệp nói “Vậy đi, chúng ta cứ chậm rãi sửa, không thảo luận vấn đề này nữa, bảo bảo có đói bụng không, hôm nay muốn ăn cái gì, nói với tớ để tớ nấu cho cậu ăn!”
Nghĩ nghĩ, Tiêu Ảnh cười đáp “Tuyên làm cái gì tớ đều thích ăn hết!”
Mạc Cảnh Tuyên gật đầu, kéo dài cái bóng vào phòng bếp.
Thẳng đến khi Mạc Cảnh Tuyên đã đóng lại cửa phòng bếp, Tiêu Ảnh mới thu hồi nụ cười tươi trên mặt mình, thần sắc đen tối nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa mới bị Mạc Cảnh Tuyên tránh thoát ra, thật muốn đem cậu vây ở trong lòng ngực của tớ mãi mãi…… Tiêu Ảnh thầm nghĩ.
Thật lâu sau Tiêu Ảnh chua xót cười cười, hắn đã không nhớ rõ loại chiếm hữu dục mãnh liệt này đã xuất hiện từ khi nào, cũng không rõ vì sao loại chiếm hữu dục này chỉ đối với Tuyên mới có, hắn cũng cảm thấy chính mình tựa hồ có chút không được bình thường, rõ ràng người nọ đã là cái bóng của chính mình, vốn cùng chính mình là nhất thể, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, tổng cảm thấy nếu không ôm chặt lấy liền sẽ bị mất đi, sẽ không thuộc về chính mình nữa, loại cảm giác này làm hắn cảm thấy bất an cùng dần dần trở nên táo bạo lên, nhưng vô luận nội tâm có bao nhiêu rối rắm cùng thống khổ, hắn đều không thể biểu đạt cho người nọ biết, hắn sợ sau khi hắn nói ra người nọ sẽ lựa chọn trở thành cái bóng chân chính không muốn nói chuyện cùng hắn nữa.
“Bảo bảo, vào đây bưng thức ăn ra nào!”
Tiêu Ảnh vội thu hồi suy nghĩ, tiến vào phòng bếp phụ bưng thức ăn ra, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt xào, tiếc nuối nói “Nếu có thể ăn cùng nhau thì tốt biết bao...”
Mạc Cảnh Tuyên dừng một chút, sau đó nói “Hiện tại Tiêu vẫn còn cảm thấy cô đơn sao?”
“Không...” Tiêu Ảnh lắc đầu, giơ tay khẽ vuốt mặt Mạc Cảnh Tuyên “Tớ chỉ đang hy vọng xa vời mà thôi, rõ ràng cậu đã ở bên người tớ lâu như vậy...”
Chủ động tiến lên ôm chằm lấy Tiêu Ảnh, cảm thụ được Tiêu Ảnh cũng đang ôm lấy chính mình, đồng thời cũng dần dần buộc chặt cánh tay lại.
Đột nhiên Mạc Cảnh Tuyên lại có chút muốn khóc “Bảo bảo, tớ càng ngày càng hy vọng tớ sẽ có được một thân thể riêng……”
Đem mặt chôn sâu vào bóng hình trước mắt mình, Tiêu Ảnh không nói gì, chỉ gắt gao ôm chặt lấy cái bóng trong lòng ngực, phảng phất muốn đem hình bóng ấy dung nhập vào trong thân thể của chính mình.
Hắn cũng hy vọng Tuyên của hắn sẽ là một người có máu có thịt……
Vô luận hai người có loại ý tưởng gì đi chăng nữa, cũng không thay đổi được gì...!Một năm lại một năm trôi qua, thẳng đến khi Tiêu Ảnh sắp tốt nghiệp đại học, cũng bắt đầu xuống tay tiếp nhận xử lý các loại hợp đồng ở những công ty con thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Tiêu thị từ trong tay Tiêu Diệu.
Năm Tiêu Ảnh được 21 tuổi, Mạc Cảnh Tuyên…… cậu vẫn là cái bóng của Tiêu Ảnh như cũ.
“Tuyên à! Một hồi đám người Tư Mỏng sẽ lại đây, tớ muốn cùng bọn họ nói chuyện, hy vọng có thể trước lúc tốt nghiệp thuyết phục được bọn họ tiến vào tập đoàn Tiêu thị để công tác, cậu có kiến nghị gì không? Ừm…… Chủ yếu là Tư Mỏng, lòng tự trọng quá cao, tương đối khó làm!”
Mạc Cảnh Tuyên cười nói “Cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu mở miệng, khẳng định Tư Mỏng sẽ nguyện ý đi theo cậu, tuy rằng lòng tự trọng của hắn khá cao, nhưng hắn rất thông minh, biết rõ lựa chọn gì là tốt nhất cho bản thân hắn!”.
Lấy sự hiểu biết của cậu về Tư Mỏng ở hai đời này, cậu kết luận được rằng Tiêu Ảnh có thể dễ dàng thuyết phục được Tư Mỏng.
Sờ sờ đầu của Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh nói “Chỉ mong mọi chuyện sẽ như lời cậu nói, hiện tại tớ ở công ty còn chưa có đứng vững gót chân, nếu bọn họ có thể tiến vào Tiêu thị, với tớ mà nói sẽ là một trợ lực rất lớn!”
“Hơn nữa còn có Tiêu Nghi Tu...” ngón tay cọ xát môi, Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày “Ba cậu đưa ra quyết định này quả thật không ổn chút nào, làm Tiêu Nghi Tu được vinh hoa phú quý cả đời áo cơm vô ưu, nhưng lại không muốn cho hắn quyền kế thừa, vậy thì không nên nhét hắn vào Tiêu thị, còn cho hắn vị trí phó tổng giám đốc, đây là muốn làm một vị tổng giám đốc như cậu phải đi chung sống hòa thuận với phó tổng giám đốc là hắn hay sao? Thế giới mà ba cậu tưởng tượng ra cũng quá tốt đẹp đi, Tiêu Nghi Tu cũng không phải là cái đèn cạn dầu, hơn nữa sau lưng hắn còn có Triệu Linh Quân cứ như hổ rình mồi…… Làm như vậy không khác gì là đang dụ hoặc bọn họ mau chóng tới đây tranh đoạt quyền kế thừa với cậu không phải sao?”
“A --” Tiêu Ảnh cười cười, đạm mạc nói “Rốt cuộc người kia cũng là con của ông ấy không phải sao?” Đem Mạc Cảnh Tuyên ôm vào trong lòng ngực, Tiêu Ảnh nói tiếp “Cậu không cần chú ý đến những người khác, nhìn tớ thôi là đủ rồi, tin tưởng tớ, tớ sẽ khiến hắn ở Tiêu thị không ngóc đầu lên nổi!”
Đối với chuyện hay được Tiêu Ảnh ôm ấp cũng đã thành thói quen tự nhiên, Mạc Cảnh Tuyên lười nhác dựa vào trong lòng ngực Tiêu Ảnh, nói “Bảo bảo nhà tớ giỏi đến cỡ nào tớ đều biết rõ, tớ chỉ là chán ghét đám ruồi bọ chung quanh hay mang ý đồ xấu muốn thương tổn đến cậu mà thôi, chết tiệt...!Cậu có rảnh thì nên đến chỗ ba cậu phổ cập cho ông ấy biết một chút về mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Nghi Tu đi, đỡ phải lo ba cậu vẫn đang còn ảo tưởng cậu cùng Tiêu Nghi Tu như huynh hữu đệ cung...”
(Chú thích: huynh hữu đệ cung có nghĩa là anh em hoà hảo, luôn tôn kính lẫn nhau.)
Nhìn chăm chú vào Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh cười gật đầu “Nếu có cơ hội tớ sẽ nhắc nhở ông ấy một chút.”
Leng keng --- tiếng chuông cửa đánh gãy cuộc nói chuyện giữa hai người.
Hôn bóng dáng trong lòng ngực mình vài cái, Tiêu Ảnh buông Mạc Cảnh Tuyên ra “Hẳn là bọn Tư Mỏng lại đây, để tớ đi mở cửa”
Mạc Cảnh Tuyên gật đầu, thân thể dần trở nên trong suốt, thẳng đến khi mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy thì mới dừng lại.
Vừa mở cửa ra, Hạ Khải Phàm liền gấp không chờ nổi chạy tót vào nhà, hiếu kỳ nói “Tiêu Ảnh à, cậu giấu mỹ nữ nào đó ở trong nhà có phải hay không, sao lâu như vậy mới ra mở cửa?”
Tiêu Ảnh nhướng mày liếc hắn một cái, Hạ Khải Phàm liền thành thật câm miệng lại.
“Đều vào hết đi!” Tiêu Ảnh mở rộng cửa ra.
Sau khi đám người Tư Mỏng đã vào nhà, chỉ còn thừa một thanh niên xa lạ đang đứng ở ngoài cửa cười nhạt.
Mạc Cảnh Tuyên vừa thấy tới người kia, bỗng dưng cảm xúc liền trở nên mất khống chế, duỗi dài cái bóng về phía cửa, đôi tay hướng thẳng tới cổ người ấy “Phanh! Đông!” tốc độ quá nhanh, đến nỗi đâm rớt cả túi hàng ở trong tay Tư Mỏng.
Tư Mỏng nhìn tay của chính mình, đừ người ra, đầy mặt không thể hiểu được.
Nhận thấy được có chuyện gì đó không đúng, Tiêu Ảnh theo bản năng nắm chặt lấy người ở trước mặt, kịp thời ngăn lại bàn tay của Mạc Cảnh Tuyên đang gần chạm tới cổ của thanh niên kia, Tiêu Ảnh nhíu mày nhìn đám người Tư Mỏng, ý bảo bọn họ giải thích “Vị này là……”.
Hạ khải phàm vỗ đùi “À!, tớ quên mất, đây là học đệ soái ca của trường chúng ta, em ấy nói rằng em ấy rất ngưỡng mộ bốn người chúng ta, cho nên muốn theo tới xin chữ ký ấy mà, vừa lúc, chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của cậu nữa thôi là gom đủ cả bốn chữ ký, từ đó có thể đi triệu hoán thần long rồi, ha ha ha……”
Tiêu Ảnh nhìn chằm chằm vào Mạc Hằng, khẽ hỏi “Họ Mạc sao?”
Lễ phép cười cười, Mạc Hằng duỗi tay về phía Tiêu Ảnh nói “Em là sinh viên năm nhất, tên là Mạc Hằng!”
Tiêu Ảnh gật đầu, chỉ bắt tay một chút liền nhanh chóng buông ra, cũng không có ý định mời hắn vào trong nhà.
Mạc Hằng vẫn tươi cười như cũ “Sớm đã nghe qua sự tích của bốn anh chị, em vẫn luôn khao khát được gặp mọi người, chỉ có điều cả bốn anh chị vẫn luôn bận bịu, may mắn hôm nay ở trên đường gặp phải, cho nên liền tự tiện theo lại đây, còn mong Tiêu học trưởng thứ lỗi!”
“Không ngại” Tiêu Ảnh đạm mạc nói “Chúng tôi còn có chuyện muốn nói với nhau, cho nên không thể tiếp tục chiêu đãi học đệ.”
Mạc Hằng liên tục xua tay “Xin lỗi, xin lỗi, là em quấy rầy đến mọi người!” hướng đám người Tiêu Ảnh cúi đầu xin lỗi, Mạc Hằng sảng khoái xoay người rời đi, đi được vài bước liền quay đầu lại nói “Hy vọng lần sau nếu có cơ hội gặp được học trưởng, học trưởng sẽ nguyện ý ký tên cho em, bằng không em sẽ không thể triệu hoán được thần long đâu!” nói xong liền nhanh chóng rời đi.
“Tiểu tử này thật sự không tồi à nha!” Hạ Khải Phàm nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Mạc Hằng nói.
Nhậm Duyệt gật đầu “Lớn lên rất soái”
Tư Mỏng ngó hai người liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Tiêu Ảnh nói “Hình như Tiêu Ảnh không thích em ấy thì phải...”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook