Editor: Gà
Phù Ngọc Thu cũng rất hoang mang.

Rõ ràng y muốn thúc dục linh đan con Bạch Tước này tự bạo, sao đột nhiên lại phóng ra linh lực?
Phù Ngọc Thu đã quen với xui xẻo rồi, chợt có một vận may rơi xuống, ngược lại có hơi thụ sủng nhược kinh*.
*Thụ sủng nhược kinh: được chiều mà sợ.

Tiếng kêu thảm thiết của Hỏa Linh Điểu bị bóp nghẹt vẫn vang lên bên tai xuyên qua dòng nước.

Con chim đuôi to kiêu căng ngạo mạn lúc nãy cuối cùng cũng bị quấn trong nước như một con chim cút, liều mạng giãy giụa cũng không thể thoát khỏi trói buộc của rồng nước.

Phù Ngọc Thu giậm móng vuốt, thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau khi trọng sinh y vẫn luôn chịu thiệt thòi, bị kẻ này kia bắt nạt ức hiếp, lúc này rốt cuộc mới sảng khoái được một hơi.

"Chiếp chiếp!"
Phù Ngọc Thu vui vẻ đạp móng vuốt.

Nhưng vào lúc đó, Hỏa Linh Điểu đang liều mạng giãy giụa trong nước có gì đó không thích hợp.

Nó giống như bị liệt hoả thiêu đốt, đột nhiên hét lên một tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn đến cực điểm, bộ linh vũ lộng lẫy khô héo như cỏ rơm, sau đó cốt nhục chia lìa hóa thành tro tàn, trong chớp mắt chỉ còn mấy cái xương khô nặng nề rơi xuống mặt đất.

—— Sờ sờ sống ở trong nước vậy mà bị nghiền nát thành tro!
Rồng nước ầm ầm tản ra, hóa thành trận mưa phùn rào rạt rơi xuống đất.

Phù Ngọc Thu sững sờ, thậm chí còn bất giác phát ra tiếng "chiếp?" mờ mịt đầy kinh ngạc.

Cái này...!dòng nước này là cái quái quỷ gì vậy?
Tại sao trong nháy mắt đã ăn mòn cả thân thể máu thịt sống thành một đống xương?
Hơi nước lại một lần nữa ngưng tụ thành một quả cầu nước, thân mật bay đến trước mặt Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Cầu nước cọ cọ nhúm hồng linh giữa mi tâm của Bạch Tước, sau đó chui vào biến mất trong nội phủ.

Phù Ngọc Thu nơm nớp lo sợ chờ một hồi lâu, phát hiện cả người mình còn chưa khô, mới thở phào một hơi.

Cả người y mềm nhũn, "chiếp" một tiếng nằm sấp xuống.

Hù cỏ sợ chết khiếp.

Sau khi xem toàn bộ quá trình, Vân Thu đã sốc đến mức vảy rồng đều hiện lên mặt.

Hắn sợ hãi nói: "Tôn thượng, đó là Thủy Liên Thanh......"
Tiên Tôn rất có hứng thú nhìn chằm chằm bánh bao tuyết há mồm thở dốc: "Cái gì?"
"Thủy Liên Thanh!" Vân Thu lặp lại: "Nghe nói Phượng Bắc Hà định lấy Thủy Liên Thanh để cho ngài không cách nào......"
Giọng nói đột nhiên im bặt, Vân Thu sợ hãi nhìn Tiên Tôn.

"Tất cả bọn họ đều muốn Thủy Liên Thanh." Tiên Tôn không nhìn hắn, cảm thấy rất thú vị, cười đến mức kim đồng đều có mảnh vụn: "Nhưng lại không nghĩ đến bị một con Bạch Tước nuốt sạch —— lúc nó đến không có gì dị thường sao?"
"Dị thường? Hình như ngay cả hô hấp cũng không có, thần còn tưởng rằng rằng nó đã chết, nhưng sau khi ăn kim quang thảo xong thì lại tung tăng nhảy nhót."
Nghĩ đến lúc đó là Thủy Liên Thanh nhập thể phản phệ, cũng may con Bạch Tước này chống đỡ được.


Kim đồng của Tiên Tôn không chớp mắt mà nhìn vân kính.

Vân Thu lớn mật liếc mắt một cái, âm thầm kinh hãi.

Ngay cả thiếu tôn Phượng Bắc Hà được Tiên Tôn coi trọng nhất, Tiên Tôn cũng không dùng ánh mắt nóng bóng như vậy để nhìn hắn.

Tôn thượng lại...!phát điên cái gì đây?
Lúc này, Tiên Tôn nghi hoặc "hửm?" một tiếng.

Vân Thu còn tưởng rằng Phù Ngọc Thu lại xảy ra chuyện gì, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Trong vân kính.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Phù Ngọc Thu đều mệt mỏi, đang hùng hùng hổ hổ mắng mỏ.

Cách đó không xa, một con rắn trắng như tuyết lặng lẽ không một tiếng động nương theo mây mù bao phủ bò về phía y.

Vân Thu "hít" một tiếng.

Phù Ngọc Thu trải qua một hồi ác chiến đã sức cùng lực kiệt, căn bản không phát hiện có cái gì đang đến.

Bàn tay đang câu lấy đàn Không Huyền của Tiên Tôn cũng đột nhiên dừng lại.

Rắn trắng bò đến bên cạnh Phù Ngọc Thu, le le cái lưỡi mạnh mẽ nâng phần thân lên, đầu rắn còn không to bằng móng vuốt của Bạch Tước trong nháy mắt phóng đại gấp mấy lần.

Răng rắn sắc bén, há to cái mồm dữ tợn cắn một ngụm về phía Bạch Tước.

Vân Thu lại hít một hơi khí lạnh.

Rõ ràng hắn cực kỳ chán ghét con Bạch Tước đã tạt nước vào mặt hắn này, nhưng ma xui quỷ khiến lại búng một ngón tay, một đạo linh lực bắn vào trong vân kính.

Cùng lúc đó, một cái đuôi rồng hư ảo đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phù Ngọc Thu quét mạnh một cái hất bay con Bạch Tước đang nằm úp sấp nghỉ ngơi.

Trong nháy mắt tiếp theo, răng rắn hung ác cắn vào khoảng không.

Nếu Phù Ngọc Thu bị cắn, chỉ sợ sẽ bị nuốt chửng trong một phát.

"Chiếp chiếp!".

Phù Ngọc Thu choáng váng lăn vài vòng, lúc giãy giụa đứng lên, thì thấy một con rắn đang bò nhanh về phía mình.

Tiên Tôn cười liếc nhìn Vân Thu một cái.

Vân Thu cười nịnh nọt: "Xem ra cái thủ đoạn âm quỷ đánh lén này vừa nhìn đã biết là thiếu tôn Khổng Tước sai khiến, thần cũng không quen nhìn cái này!"
Nhưng cái quét mạnh này của Vân Thu cũng chẳng có tác dụng gì.

Phù Ngọc Thu giống như sợ ngây người, đờ đẫn đứng tại chỗ, tùy ý để rắn bò đến bên người mình.

Vân Thu vừa nhìn cũng nóng nảy, thầm nghĩ: "Mau lên lấy Thủy Liên Thanh đi!"
Khi còn nhỏ Phù Ngọc Thu đã từng bị rắn cắn, từ đó về sau thì vừa nhìn thấy rắn thì y đi không nổi.

Đồng tử y tan rã, thẫn thờ nhìn con rắn trắng như tuyết kia há miệng tấn công mình.


"Nhanh lên......" Kề sát tử vong, trong lòng Phù Ngọc Thu sợ hãi, nhưng thân thể lại bất động đông cứng như đá, y gấp đến mức muốn chết: "Động đậy đi! Sắp chết rồi......"
Nhưng con rắn này còn dứt khoát hơn nhiều so với Hỏa Linh Điểu, chỉ trong nháy mắt răng của rắn đã đụng phải linh vũ của Bạch Tước.

Cả người Phù Ngọc Thu cứng nhắc, không còn chỗ nào để trốn, y mở mắt to trong vô vọng, trơ mắt nhìn con rắn đang há mồm đầy máu về phía mình......!
Vừa mới trọng sinh chưa đến một ngày, chẳng lẽ lại phải chết thảm ư?
Trái tim y lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó, bên tai truyền đến một tiếng ầm.

Đồng tử Phù Ngọc Thu đột nhiên mở to.

Những đám mây mù xung quanh bỗng nhiên hóa thành những mũi tên hư ảo, phảng phất giống như mưa rơi rào rạt bắn về con rắn trắng.

Cùng lúc đó, con rắn hét lên tiếng kêu thảm thiết.

Thân thể mềm mại kia dường như bị người ta nghiền nát từng tấc từng tấc một, khớp xương vặn vẹo giãy dụa lung tung.

Tiếng hét thảm thiết của con rắn thật sự rất kỳ quái, giống như lệ quỷ rít gào, âm thanh chui thẳng vào tai Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu sợ hãi, chỉ biết ngây ngốc nhìn.

Trong tẩm điện cách một bức tường.

Tiên Tôn thu lại bàn tay phóng thích linh lực, tay áo rộng buông thõng xuống đất, cười nói: "Hành Vân mang đến một món đồ chơi thú vị thật".

Vân Thu trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi mình đang nằm mơ.

Tiên Tôn không phải là người thích xem ba tộc đấu đá nhau sao? Sao lại có thể phá lệ ra tay giúp con Bạch Tước kia?
Loại này vấn đề Vân Thu không dám hỏi, chỉ cúi đầu che đi sóng to gió lớn trong lòng, giả bộ bình tĩnh nói: "Tôn thượng, con rắn kia......"
Tiên Tôn thờ ơ nói: "Bắc Hà đã từng nói với ta, năm đó tam giới tộc Rắn đã bị hắn tàn sát hầu như không còn —— Vân Quy, ngươi đi hỏi xem, tại sao lại có rắn tiến vào Cửu Trọng Thiên?"
Vân Quy xuất hiện như ma quỷ: "Vâng."
Rốt cuộc Tiên Tôn cũng điều chỉnh lại giọng điệu, thản nhiên nói: "Mang tiểu điện hạ vào nội điện".

Vân Thu vội vàng chạy ra ngoài: "Vâng".

Con rắn ở ngoại điện kia đã chết cứng, Phù Ngọc Thu ngây dại choáng váng.

"Này." Vân Thu đi qua đi, nắm lông đuôi suýt nữa thì bị thiêu trọc của Phù Ngọc Thu lắc lắc, tức giận nói: "Còn sống hả? Một con rắn mà cũng dọa ngươi thành như vậy được, thật là vô ích."
Khuôn mặt Phù Ngọc Thu tê dại, đột nhiên sặc mạnh một hơi, bắt đầu thở gấp từng ngụm từng ngụm.

Nếu bây giờ y là giáng linh U Thảo, chắc lá cũng bị dọa héo rồi.

Con rắn......!
Một con rắn có thể một phát nuốt chửng y!
Phù Ngọc Thu kinh hồn chưa định, uể oải liếc nhìn Vân Thu một cái, cả người muốn nổ tung, nhưng khi nhớ đến cái đuôi rồng kia, buộc lòng phải kìm lại.

Con rồng này đã cứu y một mạng, U Thảo tri ân báo đáp, có thể miễn cưỡng kiềm lại tính tình nóng nảy của mình.

"Ta không giống nam nhân chó Phong Bắc Hà lấy oán trả ơn." Phù Ngọc Thu nghĩ thầm: "Trước tiên không nổ tung con rồng này là được rồi."
Vân Thu cũng không cảm nhận được ưu đãi mà Phù Ngọc Thu đối với hắn, bàn tay đơn giản thô bạo túm Bạch Tước lên, vén rèm cửa do mây mù dệt thành, bước vào nội điện.


Linh lực trong nội điện càng thêm uy nghi, tráng lệ huy hoàng, ánh nến sáng trưng.

Trong tẩm điện trống trải, truyền đến tiếng trúc mơ hồ.

Có người đang chơi đàn Không Huyền.

Phù Ngọc Thu đã từng cứu một nhạc sư rơi xuống Văn U Cốc, lúc ấy nhạc sư kia vì muốn báo đáp ân cứu mạng, liền cả ngày đánh đàn tấu nhạc vì y.

Nghe lâu rồi, Phù Ngọc Thu có một chút hiểu biết về âm luật.

Lúc này tiếng đàn của Không Huyền có thể nói là thiên kỳ nhân gian, vân bay tuyết bay, dư âm văng vẳng bên tai, nghe được trái tim kinh hãi nhảy loạn của Phù Ngọc Thu không tự chủ được chậm lại.

"Trong tẩm điện lại còn có nhạc sư?" Phù Ngọc Thu chua chát nghĩ: "Diêm La sống kia còn rất biết hưởng thụ".

Vân Thu kiễng mũi chân đi vào nội điện.

Khi bức rèm mây mù dệt gấm lặng lẽ được vén lên, khuôn mặt đang chơi đàn Không Huyền cũng lộ ra.

Phù Ngọc Thu - người đang say sưa âm thanh của Không Huyền bất giác ngẩng đầu lên, thì thấy bạch y Diêm La đang quần áo xộc xệch, mặt mày ôn hòa đưa tay gảy đàn Không Huyền.

Phù Ngọc Thu: "......"
Phi.

Xui xẻo.

Y hận không thể thu lại tất cả lời khen vừa rồi, nghẹn đến trợn trắng mắt.

Tiên Tôn khoác áo bào trắng rộng thùng thình, tóc dài cùng vạt áo dưới đất, đan xen nhau tạo một vẻ mỹ lệ, sau khi hắn gảy xong một khúc, nhấc ngón tay mảnh khảnh về, bọc áo lại chậm rãi đứng dậy ho khan một tiếng.

"Đúng là một con ma ốm." Phù Ngọc Thu không khỏi bỏ đá xuống giếng mà nghĩ thầm.

Ma ốm nói: "Đặt xuống đi."
"Vâng".

Dứt lời, Vân Thu lại đặt Phù Ngọc Thu vào chiếc hộp nhỏ trong lồng vàng, sau khi cung kính hành lễ thì chạy đi.

Vừa rồi Phù Ngọc Thu suýt nữa bị giết hai lần, nhìn thấy Diêm La sống này thì càng tức giận hơn, vùi đầu vào góc nhỏ trong lồng không hé răng.

Tiên Tôn cười một tiếng, giơ năm ngón tay thon dài lên nhẹ nhàng búng vào lồng vàng.

Một tiếng đinh khẽ vang lên, làm Phù Ngọc Thu đang vùi đầu vào lồng vàng choáng váng.

Phù Ngọc Thu tức muốn chết —— y hình như có tức mà không hết, có lẽ là tức đến mức đầu óc đều choáng váng, thậm chí còn to gan lớn mật trừng mắt nhìn Tiên Tôn một cái thật hung dữ.

Tiên Tôn bị trừng mắt cũng không tức giận, ngược lại lại nở nụ cười.

Phù Ngọc Thu: "......"
Còn cười?!
Đồ goá vợ, vợ ngươi chết ngươi còn cười vui vẻ như vậy?!
Tiên Tôn nửa dựa vào trên giường, một tay chống đầu, dưới ánh nến chiếu rọi trông hắn có vẻ có tình người hơn bạc tình đạm bạc ban ngày.

Hắn duỗi một ngón tay, ngón tay theo một thanh sắt của lồng vàng trượt xuống, như đang nói chuyện phiếm: "Sợ vậy sao?"
Giọng nói kia vân đạm phong khinh, còn mang theo chút ấm áp.

Tuy nhiên Phù Ngọc Thu cảm thấy bất an không ổn, vùi đầu vào góc máng thức ăn, chỉ để lại hai cái lông đuôi trọc lóc về phía hắn.

Trong lòng y lẩm bẩm: "Cũng không biết linh đan có tác dụng gì với Diêm La sống này không nhỉ? Cứ bức điên ta đi rồi ta sẽ tưới nước ngươi!"
Tiên Tôn có lẽ là thích lông đuôi của y, giơ tay lên một chút, lông đuôi vốn dĩ bị đốt cháy một nửa trong nháy mắt vẫn còn nguyên vẹn không hao tổn gì.

"Hát một khúc nhỏ đi."

Đương nhiên Phù Ngọc Thu không chịu chiếp, thậm chí còn muốn mổ cái ngón tay đáng ghét kia.

Tiên Tôn thấy Phù Ngọc Thu im lặng, giơ tay nhất chiêu.

Phù Ngọc Thu còn chưa kịp phản ứng, đã thuấn di* đến năm ngón tay, bị bị Tiên Tôn nắm trong lòng bàn tay.
*Dịch chuyển
Dáng vẻ bị người khác khống chế quá mức nhục nhã, Phù Ngọc Thu chẳng quan tâm gì nữa lập tức thúc dục linh đan.

Chỉ là không biết tại sao, linh đan trong cơ thể hình như nằm ngoài kiểm soát của y.

Phù Ngọc Thu nghẹn đến toàn thân lông đều đỏ lên, sững sờ không chiêu ra được con rồng nước lúc nãy.

Phù Ngọc Thu: "......"
Linh đan thế mà giả chết?!
Không hổ là loài chim đáng ghét, ngay cả linh đan cũng thấy phiền lòng.

Không giống như linh đan U Thảo, nói nổ liền nổ, ngay cả thời gian để Phong Bắc Hà chạy trốn cũng không có.

Tiên Tôn vẫn ung dung nhìn hai má y phồng lên, bộ dáng cố gắng nỗ lực dồn hết sức lực, kiên nhẫn đợi một lúc, chỉ thấy vẻ mặt mờ mịt cùng xấu hổ của Bạch Tước, không nhịn được cười khẽ.

Nếu bây giờ Phù Ngọc Thu ở trong hình dạng U Thảo, sợ ngay cả mũi lã cũng đỏ.

Cũng không biết là xấu hổ hay tức giận.

Tiên Tôn thưởng thức đủ rồi, cười nói: "Hát."
Đầu Phù Ngọc Thu ong ong, theo bản năng muốn tự bạo linh đan, lại cảm thấy chỉ là hát một bài thôi cũng không có gì nguy hiểm, thế thì tự bạo linh đan chẳng phải là chịu thiệt thòi đến hoảng.

Y nhẫn nhục chịu sỉ nhục muốn chiếp, nhưng lại không cam lòng bị coi là con linh sủng tìm thú vui.

Thoáng chốc linh quang y chợt lóe, nhẹ nhàng mở cái mỏ nhọn ra, đầu lưỡi giật giật hai cái, lại không phát ra bất cứ âm thành nào.

Tiên Tôn hiểu ý y, khẽ mở cái mỏ nhọn của y ra nhìn.

"Hửm? Dọa câm rồi?"
Nửa ngày nay Phù Ngọc Thu vẫn luôn uống nước, trong bụng cũng cảm giác thấy no, nhưng y lại quá sợ khát, vừa nhìn thấy nước thì căn bản không tự chủ được.

Càng nguy hiểm hơn là, trên đĩa ngọc trong lồng vàng có một viên thủy châu chứa nước, bất luận Phù Ngọc Thu có uống bao nhiêu đi nữa, thì thủy châu vẫn luôn cuồn cuộn không ngừng tuôn ra nước, dường như vô cùng vô tận.

Phù Ngọc Thu thiếu chút nữa uống ói.

Lúc này đầu lưỡi của y bị một ngón tay đè lại, "ọe" nôn khan một tiếng, thiếu chút nữa phun nước ra tay Tiên Tôn.

"Thật sự là bị dọa câm rồi."
Tiên Tôn than thở một tiếng, thực sự tin con Bạch Tước này là một con chim câm.

Phù Ngọc Thu......!Phù Ngọc Thu mừng như điên!
Tiên Tôn một lần nữa đặt y vào lồng vàng, khẽ thở dài.

Phù Ngọc Thu nghĩ đến người câm, ngươi cũng không thể bắt hắn hát cho ngươi.

Ngay khi y đang đắc ý về sự thông minh tài trí của mình, thì thấy Tiên Tôn khẽ vung tay lên, một đám mây bay đến.

"Đi tìm Tuyết Lộc Y tới."
Mây giật giật mình, nhanh chóng bay ra ngoài.

Phù Ngọc Thu: "......"
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
- Chiêm chiếp: Tiên Tôn này, hình như có bệnh nặng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương