Ta và Bảo Ngọc ở lại chỗ dì Tiết ăn cơm chiều, Tuyết Nhạn cùng vài nha đầu cũng ăn cơm xong, tiến vào hầu hạ. Ta hỏi Bảo Ngọc: “Huynh muốn về hay chưa?”

Bảo Ngọc cũng có chút mệt mỏi, đáp: “Muội đi, ta cũng đi.”

“Chúng ta ở đây đã nửa ngày, bên kia không biết có đi tìm hay không?”

Liền hướng dì Tiết xin cáo từ.

Nha hoàn đội mũ cho Bảo Ngọc có điểm vụng về, làm hắn không kiên nhẫn quát mắng. Ta tự nhiên không thích có người bên tai lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ, liền nói với Bảo Ngọc: “Ồn ào cái gì, lại đây, muội mang cho huynh là được.”

Giúp hắn sửa sang lại y quan, còn mình thì để Tuyết Nhạn phủ cho cái áo choàng ngắn, liền rời đi.

Dì Tiết nói: “Bà tử đi theo các con đã đến đâu, vội vã làm gì?”

Bảo Ngọc nói: “Không cần đợi các bà ấy, có nha hoàn đi theo là đủ rồi.”

Dì Tiết rốt cuộc lại sai hai bà tử đi theo chúng ta về tận chỗ lão thái thái.

Lão thái thái biết chúng ta là từ chỗ dì Tiết trở về, rất là cao hứng. Biết chúng ta uống rượu, bèn sai người đưa bọn ta đi nghỉ ngơi. Tình tiết đến đây ta không còn nhớ rõ, đại khái là Lý ma ma gây chuyện, Bảo Ngọc tính tình trẻ con gây ra ầm ỹ. Ta không kiên nhẫn ngồi nghe, chỉ nói uống rượu vào có điểm uể oải, lão thái thái vội sai Tử Quyên đưa ta đi nghỉ.

Ta loáng thoáng nghe thái thái hỏi bà tử đi theo chúng ta lại không theo trở về, cũng lười để ý tới. Hôm nay uống không ít rượu gạo, rượu này ngấm lâu, bây giờ đầu mới thấy hơi choáng, nhưng trong ngực rất ấm áp thoải mái. Trở lại trong phòng, cho Tử Quyên trở về, nhìn qua cửa, thấy Bảo Ngọc đang nói cái gì với lão thái thái, ta nghe không rõ, cũng chẳng muốn nghe.

Bất quá, Lý ma ma kia quả thực rất đáng ghét, ỷ mình làm nhũ mẫu của Bảo Ngọc, thường xuyên khi dễ nha hoàn bên dưới, lại thường xuyên tham lam thứ này thứ kia trong phòng Bảo Ngọc. Bảo Ngọc lại không thể nhân nhượng bà ta, luôn cảm thấy khó chịu.

Mấy tỷ muội bên kia tuy rằng do Vương phu nhân quản lí, do Lý Hoàn dạy bảo, nhưng chúng ta thường cùng nhau đọc sách chơi cờ. Tích Xuân tuổi còn nhỏ, tính tình lại có chút cổ quái, ta cũng không cố gắng thân cận nàng. Nhưng Nghênh Xuân cùng Thám Xuân đều quan hệ tốt, Nghênh Xuân tuy rằng yếu đuối, nhưng hiền hậu, thấy nha hoàn bà tử lấn lướt nàng, ta cùng Thám Xuân nhịn không được bèn nói giúp mấy câu, nàng đối với chúng ta càng thân cận. Tính cách là thứ khó thay đổi, ta cũng chỉ có thể nhân lúc nàng chưa xuất giá chiếu cố nàng một chút. Thám Xuân xưa nay vẫn hợp ý ta nhất, trong nhà này, ba chữ “nữ nhi trung”, chỉ có nàng xứng đáng.

Nghe được tin tức Khả Khanh lâm bệnh nặng, lòng ta rơi đánh bộp một cái. Ta nhớ không rõ lắm, hình như phụ thân bị bệnh nặng cũng là cùng mùa đông năm đó. Bởi vì không nhớ rõ tuổi của Đại Ngọc, cho nên chỉ biết phụ thân sẽ lâm bệnh mà qua đời, còn không biết năm nào.

Trong lòng lo lắng, y như rằng lại khiến chính bản thân lâm bệnh một thời gian.

Thực sự là cái bệnh mỹ nhân!

Đến cuối mùa đông, quả nhiên nhận được thư nhà, nói phụ thân bị bệnh nặng, giục ta trở về.

Lão thái thái biết tin, trong lòng cũng buồn phiền. Vội vàng cho người thu dọn hành lý, sai Giả Liễn đưa ta về Dương Châu. Ta cùng Giả Liễn từ biệt lão thái thái, mang theo tôi tớ, rất nhanh lên thuyền về nhà.

Ta một lòng lo lắng cho phụ thân, phong cảnh cũng không có hứng xem. Mà đang lúc đông tàn, cũng không có gì để xem.

Về đến nơi, đã thấy Lục di nương cùng mọi người chờ ở cửa từ trước. Nhìn thấy ta, hai vị di nương ánh mắt lập tức đỏ lên.

Trong lòng nặng trĩu như đeo đá, ta nhẹ nhàng hỏi: “Lục di nương, phụ thân bệnh thế nào?”

Lục di nương lắc đầu: “Đã mời nhiều đại phu đến, nhưng không có gì tiến triển, người càng ngày càng gầy. Cô nương có muốn đi gặp một chút không?”

Ta hơi hơi trầm ngâm, rồi giới thiệu với Lục di nương: “Vị này là biểu ca của ta, di nương thu thập một biệt viện cho huynh ấy ở, chúng ta còn mang theo ít tôi tớ, cũng chuẩn bị luôn một khu cho bọn họ ăn ở.”

Lại nhìn Giả Liễn nói: “Liễn nhị ca, an bài như vậy được rồi chứ? Muội cho gia nhân thu thập một khu, huynh mang người sang đó trước. Phụ thân bệnh nặng trong người, không thể đón tiếp chu đáo.”

Giả Liễn vốn đến giúp lo liệu tang sự, tự nhiên có tâm lí chuẩn bị. Chỉ là không ngờ ta lúc này còn có thể nhớ đến an bài chỗ ở cho bọn hắn, liền có chút giật mình gật gật đầu: “Lâm muội muội khách khí, bọn hạ nhân ta sẽ lo liệu chu đáo.”

Ta để Vương di nương cùng bà tử dẫn bọn họ đi, mới lại nói tiếp với Lục di nương: “Trong phủ chúng ta ít người, nhưng lần này, người bên kia đến không ít. Dì lặng lẽ thu xếp, đem bọn họ đến một nơi độc lập trong viện, cửa có người giữ, ai vào ai ra, đều phải có sổ. Buổi tối nhất định phải khoá cửa viện. Nội viện cũng phải có người gác, đừng cho người lạ xông vào. Bọn họ ở đây, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng phát cho bọn họ một phần, bao nhiêu thì cứ dựa theo tiêu chuẩn trong phủ là được. Việc ăn uống của Liễn nhị ca mỗi ngày phái một người phụ trách đem đến. Nhà chúng ta không có nam đinh, phụ thân lại bệnh, không cách nào cùng hắn ăn cơm. Bên đó có xảy ra chuyện gì, mọi người đừng tự ý giải quyết, nói lại cho ta.”

Lục di nương nghe xong, gật đầu, mang một nhóm bà tử đi thu xếp.

Ta để nha hoàn, bà tử lại cửa phòng chờ, lại bảo Tử Quyên đứng canh bên ngoài, một mình đi vào phòng ngủ của phụ thân.

Ta thật không dám tin, người gầy yếu tái nhợt nằm trên giường kia lại là phụ thân ngọc thụ lâm phong của ta ngày nào. Bệnh tật tra tấn người thành cái dạng này sao?

Ta tại mép giường ngồi xuống, nắm lấy tay phụ thân. Tay phụ thân vừa gầy vừa lạnh, ta vận nội công, độ ra một chút Trường Sinh khí truyền sang, làm tay người ấm lên, sắc mặt xem ra cũng khá hơn một chút.

Có thể là cảm giác được có người, phụ thân mở mắt nhìn ra, nao nao nở nụ cười: “Ngọc nhi về rồi sao? Đã lớn như vậy rồi?”

Ta cũng cười: “Vâng, Ngọc nhi về rồi.”

“Ngọc nhi ở chỗ ngoại tổ mẫu có tốt không?”

Ta cười gật gật đầu: “Lão thái thái rất thương con, trong nhà trưởng bối cũng tốt lắm. Tỷ muội trong nhà rất thân thiết. Ngọc nhi ở đó quả thật tốt lắm.”

Phụ thân mỉm cười nói: “Vậy là được rồi, ta thường xuyên lo lắng, sợ rằng Ngọc nhi ở đó sinh hoạt không quen. Không biết thế nào lại nhớ tới lời hoà thượng dạo trước, hắn nói không được để con gần nhà bên ngoại, nếu không mệnh đoản.”

Ta rót cho phụ thân chén trà nóng, hầu hạ hắn uống xong, mới chậm rãi mở miệng nói: “Lão hoà thượng kia, chẳng qua thấy con có chút tuệ căn, mới muốn con theo hắn xuất gia. Hắn nói mấy lời hàm hồ đó, đều là lừa gạt người cùng mẫu thân mà thôi. Mấy năm nay, bệnh của con có tiến triển rất nhiều, số lần phát bệnh cũng ngày càng ít. Phụ thân không cần đem những lời đó để trong lòng, an tâm dưỡng bệnh cho tốt, Ngọc nhi còn muốn hầu hạ phụ thân đến già đây.”

Vì trấn an phụ thân, đành phải có lỗi với lão hoà thượng ngươi, trong lòng ta thành thật xin lỗi.

Phụ thân tựa hồ an tâm một chút, lại hỏi sinh hoạt trong Giả phủ. Ta liền lấy một chút chuyện thú vị nói cho người, còn nói tỷ muội trong nhà, Thám Xuân khôn khéo nhạy bén, Bảo Thoa thông minh biết cư xử. Chỉ không nhắc đến Bảo Ngọc, ta nghĩ nếu phụ thân biết lão thái thái vẫn đem bọn ta nuôi chung một chỗ, nhất định sẽ lo lắng. Phụ thân thấy làm bạn với ta toàn là nữ tử thanh tú nề nếp, tựa hồ vui mừng không ít. Như vậy mới không khiến phụ thân hối hận vì đã đưa ta đến Giả phủ, tuy rằng ta muốn ở bên phụ thân, nhưng không thể khiến người lo lắng.

Phụ thân lại hỏi ai đưa ta trở về, sắp xếp thế nào. Ta đều trả lời, là lão thái thái an bài, dọc đường không có gì bất trắc, phụ thân mới yên tâm.

Gặp nhau hàn huyên một hồi, phụ thân có chút mệt mỏi, ta bèn ôn nhu nói: “Phụ thân nghỉ tiếp đi, Ngọc nhi ngồi bên người phụ thân đọc sách.”

Phụ thân gật gật đầu, nhắm mắt lại ngủ.

Ta vẫn muốn học chút y thuật, ngày trước cũng đọc không ít sách thuốc. Nhưng đến Giả phủ thì không gặp quyển nào đáng xem. Lúc đầu ta nghĩ, Giả phủ hẳn là thi thư rất nhiều, kết quả phát hiện ra, bởi vì là nhà giàu, nên đối với cô nương gia quản rất nghiêm, sách có thể xem không nhiều lắm. Kết quả, hiện tại, đối với căn bệnh của phụ thân, ta lại hoàn toàn không giúp gì được.

Đang nghĩ ngợi, Lục di nương lặng lẽ vén mành đi vào, ta ra dấu bảo nàng ra ngoài nói chuyện. Lục di nương đi theo, ngồi xuống bên cạnh ta, Tử Quyên dâng trà xong, nàng mới nói: “Hai nơi đều theo lời cô nương phân phó, đã an bài ổn thoả.”

Ta mỉm cười gật gật đầu, nắm tay nàng nói: “Vất vả hai dì chiếu cố phụ thân.”

Lục di nương đôi mắt ửng đỏ: “Sao cô nương lại nói lời này, đều là việc chúng tôi phải làm. Thấy cô nương trưởng thành, tôi và Vương di nương cũng yên tâm.”

Ta từ từ trấn an nàng, nghĩ hôm nay nhìn thấy gia nhân trong phủ, đều là những người quen thuộc.

Nhân hỏi: “Hôm nay sao chỉ thấy dì và Vương di nương, Tôn di nương đâu?”

Lục di nương thở dài đáp: “Tôn di nương năm trước bị bệnh cấp tính mà qua đời, sau khi thái thái đi, chi phí trong nhà vốn do Tôn di nương quản lí. Sau khi lão gia lâm bệnh, cũng chỉ còn lại tôi cùng Vương di nương, chúng tôi lại là người vụng về. Bây giờ cô nương về thì tốt rồi, chúng tôi còn có người giúp đỡ.”

Ta gật gật đầu: “Vậy trong phủ bây giờ, ăn mặc các thứ là do ai quản?”

“Cũng không có ai chuyên môn quản, hoặc bẩm báo tôi, hoặc bẩm báo Vương di nương, để bọn họ theo lệ cũ mà làm.”

Tuy rằng Lâm phủ ít người, nhưng cũng phải đến hơn ba mươi mạng, chuyện này…

Lại nói: “Quản lí sổ sách từ nay do ta làm, về sau muốn làm gì đều phải tới tìm ta. Dì và Vương di nương lo chiếu cố phụ thân cho tốt là được.”

Lục di nương tựa như nhẹ nhàng thở ra, lập tức gật đầu. Bèn nhanh chóng sai người mang sổ sách cùng chìa khoá khố phòng đến. Ta xem qua sổ một lượt, rồi mang theo Tử Quyên đến khố phòng kiểm tra vật phẩm.

Phát hiện, phụ thân bệnh một năm, khố phòng lập tức lộn xộn, cái gì cũng không đúng.

Phụ thân xưa nay là mặc kệ việc này, Lục di nương cùng Vương di nương là người yếu đuối, bị hạ nhân lừa gạt không ít. Ta sớm đã có chuẩn bị, chỉ là không nghĩ lá gan bọn họ lại lớn như vậy, khố phòng hao hụt phải hơn một nửa.

Nhìn quá, trong lòng hừ lạnh. Nô tài Lâm phủ cũng làm ra loại chuyện này sao?

May mà ngân phiếu của phụ thân đặt ở nơi khác, nếu không Lâm phủ còn không bị bọn lòng lang dạ sói đó bòn rút đến tận xương sao?

Đối chiếu vật phẩm xong rồi, ghi chép đầy đủ, trong lòng ta đã có tính toán. Quay về chỗ phụ thân, hầu hạ người ăn cơm uống thuốc, lại nhìn người ngủ an giấc, mới lặng lẽ rời đi.

Ta để Lục di nương ở lại chiếu cố phụ thân, còn mình đi ra đại sảnh, chỉ mặt điểm tên gọi tới vài ma ma có thể diện trong phủ.

Bọn họ đến, ta không mở miệng nói chuyện, không cho các nàng ngồi, cũng không ngẩng đầu nhìn đến các nàng một cái.

Chỉ chậm rãi cầm chén trà, xoay xoay, uống một ngụm.

Họ nguyên có chút chột dạ, nghe Lục di nương nói qua, từ nay làm gì phải đến hỏi tiểu thư, bây giờ càng đứng ngồi không yên.

Bọn họ vốn nghĩ, tiểu thư tuy thông minh lợi hại, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, lại chưa làm đương gia chủ mẫu bao giờ, lừa dối cũng không quá khó. Không ngờ, chưa được nửa ngày, đã bị gọi đến.

Còn coi thường, nhiều người cầm thứ này thứ kia như vậy, một tiểu cô nương, làm gì được chúng ta?

Nhưng vào đại sảnh, thấy tiểu thư ngồi chủ vị, tự nhiên lại cảm thấy, nàng đầy khí thế chủ tử.

Nàng càng không nói, bọn họ lại càng chột dạ.



Bà tử đi theo mẫu thân ngày trước, Lý ma ma, nhịn không được, cười cầu hoà: “Cô nương gọi bọn lão nô đến có gì phân phó?”

Ta buông chén trà, cầm khăn tay trong tay Tử Quyên khẽ lau miệng, hỏi: “Lý ma ma, hiện tại tiền tiêu vặt hàng tháng của bà là bao nhiêu?”

Lý ma ma trả lời: “Bẩm cô nương, hàng tháng là một lượng hai.”

Quả thực không ít!

“Như vậy, Lý ma ma, hiện tại trong phủ bà chủ yếu làm gì?”

Lý ma ma đầy tự hào nói: “Không phải làm gì, đều là thái thái năm đó ban ơn, để tôi ở trong phủ dưỡng lão.”

“Trong phủ, bà không phải làm gì, còn cầm tiền tiêu vặt hàng tháng cao như vậy. Lý ma ma, Lâm phủ như vậy có là bạc đãi bà không?”

Thấy bà ta không dám đáp lại, ta lại hỏi: “Nếu bà ở trong phủ không có trách nhiệm gì, tại sao một năm ba lần bảy lượt đến khố phòng xin lĩnh chi phí gì đó, là mệnh lệnh của ai?”

“………”

“Ta cho rằng, chỉ bằng ân nghĩa của lão gia và thái thái đối với bà, bà cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Lâm phủ, đúng không?”

Bà ta không dám nói một chữ, chỉ kích động quỳ xuống.

“Nếu đã không phải bà, thì theo ta được biết,bà cũng có một nhi tử không nên nết. Có phải hắn gây chuyện, bức bà tới lấy cái này cái kia? Phụ thân tuy rằng bị bệnh, nhưng chỉ cần một phong thư, tri phủ Dương Châu nhất định sẽ nể mặt. Có muốn ta báo cho ngài ấy, cho người tới Lâm gia điều tra kẻ trộm?”

Lý ma ma kêu khóc: “Cô nương, bỏ qua cho lão nô. Lão nô cũng là bị ma xui quỷ khiến, về sau không dám nữa. Mấy thứ kia đều còn ở nhà, lão nô sẽ lập tức hoàn lại. Chỉ xin cô nương bỏ qua cho lão nô cùng nhi tử một mạng.”

Những người khác đều quỳ trên đất, không dám lên tiếng.

Ta từ từ đứng dậy, Lý ma ma nhìn ta, thấy ta đột nhiên đứng lên, không kìm được run rẩy.

Ta phân phó bà tử bên người: “Gọi người đem con trai Lý ma mà trói lại, nhốt vào chuồng ngựa. Canh giữ cho cẩn thận. Khi nào Lý ma ma đem hết vật phẩm trả lại, thì mới thả ra.”

Một bà tử lĩnh mệnh đi, Lý ma ma càng run rẩy dữ dội.

Ta đến đứng trước mặt Lý ma ma, cúi đầu nhìn xuống: “Lý ma ma, bà coi như là nhìn ta lớn lên, biết tính tình của ta. Ta nói được là làm được. Nghĩ đến bà ngày xưa từng đi theo mẫu thân không rời một bước, ta cho bà một đường lùi. Mười ngày sau, nếu khố phòng không đúng như trong sổ sách, con trai bà cứ chờ đi làm phu dịch ở biên cương đi. Có hiểu không?”

Lý ma ma vội vã gật đầu rồi lui xuống.

Ta quay lại ghế ngồi xuống, thản nhiên mở miệng nói: “Các ngươi còn có điều gì muốn nói sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương