Trọng Sinh Tầm An
-
Chương 98: Thêm một kinh hỉ
Tác giả: Luna Huang
Bước vào trong, ngoại trừ Diêu đức phi và Đoan Mộc Nhã thì hoàng hậu cùng Đoan Mộc Chiến Khôi cũng có mặt. Sau khi hành lễ dâng trà rồi nhận lễ vật xong được ban tọa.
Mọi người nhìn đến đôi mắt thâm quầng của Đoan Mộc Chiến Phàm lại nhìn đến cả hai đi tay không liền có chút không hiểu. Đây là ý gì? Đến quy tắc cơ bản cả hai cũng không biết?
Hoàng hậu nhếch môi mở lời trước: "Sáng sớm gấp gáp tiến cung tạ hoàng ân có lẽ chưa dùng điểm tâm, chi bằng chúng ta cùng nhau dùng một chút." Đây là cố ý mỉa mai bọn họ lễ nghĩa quy củ không có.
Diệp Cẩn Huyên lúc đầu còn không biết gì, nghe xong lời nói của hoàng hậu liền nhớ lại. Lúc trước nàng hôn mê mấy ngày khi tiến cung còn mang theo một hộp gỗ trình lên cho hoàng hậu cùng Diêu đức phi qua nhãn. Hiện tại bọn họ là đi tay không a, mà bọn họ cũng không có đồ đặt vào hộp gỗ mà trình lên đâu. Đầu nàng cúi thấp, sắc đỏ từ mặt nhuộm đến mang tai.
Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn cầm lấy tay nàng, chậm rãi mở miệng: "Tạ qua ý tốt của hoàng hậu nương nương, bổn vương cùng vương phi đã dùng qua điểm tâm mới đến." Hắn vẫn giả ngốc xem như không biết hoàng hậu đang ám chỉ thứ gì.
Đoan Mộc Chiến Khôi từ lúc hai người bước vào đến giờ mắt không rời khỏi hai bàn tay nắm chặt kia. Hắn thế nào cũng nghĩ không thông, Diệp Cẩn Huyên luôn có thái độ bài xích hoàng tộc lại nhanh chóng tiếp nhận Đoan Mộc Chiến Phàm. Hắn vốn rất thưởng thức nàng nhưng nàng đã gả qua đó xem như cùng hắn không cùng một chiến tuyến rồi.
Diêu đức phi không thấy được hộp gỗ xác định cũng có chút lo lắng, nhưng mãi mà không thấy đôi tân nhân đề cập đến cũng đành buông lỏng, chi bằng chút nữa mới hỏi vậy: "Sao không ở trong phủ nghỉ ngơi thêm, gấp gáp tiến cung như vậy để làm gì?" Nhìn đến đôi mắt thâm đen của hài tử nhìn không được lòng lại có chút thương yêu khẽ trách.
"Cẩn Huyên cùng vương gia sợ hoàng hậu nương nương cùng mẫu phi đợi lâu nên không dám chậm trễ, gấp gáp như vậy thứ gì cũng quên mất." Diệp Cẩn Huyên đáp trả lại không quên ngầm trả lời luôn ám chỉ của hoàng hậu. Ý là vội vàng xuất phủ nên quên mang theo tuyệt đối không phải không hiểu quy củ.
"Sắc mặt tẩu tẩu có chút không tốt, có phải hay không có chỗ không khỏe?" Đoan Mộc Chiến Khôi vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa hỏi.
"Đêm qua tân hôn nàng nghỉ ngơi không đủ nên thần sắc không được tốt, thái tử nhanh mắt vậy cũng nhìn ra được thật là bội phục." Trong giọng nói của Đoan Mộc Chiến Phàm mang theo vị chua cùng chút chán ghét. Nương tử của hắn không cần người khác để ý đến, đặc biệt là nam nhân, nhất là Đoan Mộc Chiến Khôi.
Diệp Cẩn Huyên nghe xong cả người cứng đờ, mặt nóng như phát sốt. Lý nào lời xấu hổ như vậy hắn cũng nói ra miệng được, đến cùng hắn là nam nhân thế nào? Làm thê tử của hắn hai đời nàng cũng không thể hiểu được.
"Là đệ sơ xuất nói chuyện không suy nghĩ, thỉnh thập thất hoàng huynh cùng tẩu tẩu tha tội." Đoan Mộc Chiến Khôi nở nụ cười ngượng ôm quyền bồi tội.
Hoàng hậu vội vàng trách: "Hoàng nhi chưa thành thân nên có một số chuyện không biết, cũng nên bảo phụ hoàng sớm chỉ hôn cho ngươi thôi."
Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ hừ mạnh trong lòng. Cái gì mà không biết, những lương đệ lương viện trong đông cung kia hắn cũng không biết đi?
Thế là chủ đề từ đôi tân nhân chuyển sang người của Đoan Mộc Chiến Khôi. Diệp Cẩn Huyên chỉ chôn mặt xuống không hề nói câu nào. Đoan Mộc Chiến Phàm bên cạnh cũng không nói gì. Trong điện chỉ còn tiếng của hoàng hậu cùng Diêu đức phi lanh lảnh vang lên, lâu lâu cho thêm vài tiếng trả lời cho có lệ của Đoan Mộc Chiến Khôi.
Được một lúc, hoàng hậu thấy đến giờ dùng ngọ thiện liền cho người bày thiện, còn chưa kịp đụng đũa Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi bị hoàng thượng triệu. Trên bàn ăn chỉ còn lại bốn nữ tử.
Hoàng hậu nói bóng nói gió về tin đồn bên ngoài thành nhưng không ai hưởng ứng mà chỉ mỉm cười. Dùng qua bữa hoàng hậu viện cớ rời đi, Diêu đức phi tìm cớ đuổi Đoan Mộc Nhã để có thời gian cùng Diệp Cẩn Huyên trò chuyện.
Đến khi trong điện chỉ có hai người, Diêu đức phi nhẹ nhàng cầm tay Diệp Cẩn Huyên nói: "Bổn cung không ngờ chúng ta cuối cùng cũng trở thành người một nhà, lúc Phàm nhi đi xin chiếu chỉ tứ hôn bổn cung còn nghĩ hoàng thượng sẽ phản đối."
Diệp Cẩn Huyên có chút kinh hỉ, là hắn đi xin chỉ tứ hôn sao? Chuyện này sao có thể được? Không lẽ nàng trọng sinh tính cách của một số người cũng thay đổi luôn sao? Chuyện này không có khả năng. Hôm qua hắn cũng có nhắc đến nhưng nàng không có lưu ý nên không nghe lọt tai a.
Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Diệp Cẩn Huyên Diêu đức phi lại nói: "Bổn cung nhìn ra được Phàm nhi đối với ngươi thế nào, bổn cung không tin ngươi nhìn không ra."
Nàng là nhìn thấy được nhưng là không dám tin tưởng. Nàng đã trải qua thống khổ làm sao dám tin tưởng nữa đây: "Cẩn Huyên hiểu."
"Bổn cung có nghe chuyện của ngươi cùng Khương công tử, chỉ là có một số chuyện, phải hữu duyên mới có thể thành, cũng như chuyện bổn cung nhập cung vậy, không phải do mình có thể chọn lựa được. Nếu ngươi đã gả cho Phàm nhi bổn cung cũng hy vọng ngươi toàn tâm toàn ý với hắn." Diêu đức phi phun một tràn thật dài nói ra đồng cảm của mình cùng khuyên nhủ.
Hài tử của nàng chính là tính tình lạnh nhạt, cố chấp lại nghe lời nàng làm vương gia nhàn tản nên đến nay vẫn không có bằng hữu nào. Nếu không phải hắn bộc lộ được tài năng e là hoàng thượng cũng sẽ không dòm ngó đến hắn, cũng đúng, đó rất hợp ý nàng, chỉ là theo chiều hướng hiện tại sợ là sóng gió sẽ đến.
Có lẽ Đoan Mộc Chiến Phàm nghe được chuyện của Diệp Cẩn Huyên cùng Khương Văn trong kinh thành nên mới gấp gáp xin thánh chỉ như vậy. Điều này đủ để thấy được hắn đối với nàng có bao nhiều yêu thương, chỉ là nhìn nàng dường như có chút ghét bỏ hắn. (Luna: Phần này là suy nghĩ của Diêu đức phi nhé)
Diệp Cẩn Huyên vẫn nhẹ giọng đáp: "Cẩn Huyên hiểu, tạ qua giáo huấn của mẫu phi, Cẩn Huyên nhất định khắc ghi trong lòng."
Đời trước chính vì nàng toàn tâm toàn ý nên mới dẫn đến hậu quả sát thân như vậy. Nếu nàng trọng sinh có thể cứu được hai tỷ tỷ cùng, hạ được Tả thị cùng biết được thân thế của ca ca cùng Đoan Mộc Chiến Phàm thì nàng cũng sẽ cố gắng hết sức để bản thân không rơi vào kết cục kia.
Diêu đức phi hài lòng gật đầu, mỉm cười hỏi: "Vậy đêm qua..."
"Là do Cẩn Huyên dậy sớm trang điểm nên mệt mỏi đợi không được vương gia trở về đã ngủ mất." Diệp Cẩn Huyên nhận tội lỗi về mình, hậu quả không thể xuống giường tận ba ngày nàng đã trải qua cũng không muốn trải qua lần nữa. Có lẽ đây là nguyên do của việc trong quy củ nhắc đến gả đi ba ngày mới được ninh quy.
Trong mắt của Diêu đức phi hiện lên kinh ngạc, chuyện này cũng có thể sao? Ngày thành hôn trọng đại như vậ, đêm hoa chúc quan trọng như vậy cư nhiên một câu ngủ quên liền giải thích được. Thu lại vẻ ngạc nhiên lại mỉm cười: "Không sao, thời gian còn dài bổn cung đợi được, chỉ là bổn cung không thể đợi quá lâu."
"Vâng, Cẩn Huyên ghi nhớ nhất định cùng vương gia nói lại." Mặt của Diệp Cẩn Huyên đỏ bừng, nàng cũng không phải lần đầu nhắc đến chuyện này nhưng vẫn là nén không được xấu hổ. Đời trước nói xong chuyện này mỗi lần tiến cũng chính là bị hỏi vì sao bụng vẫn chưa có động tĩnh càng khiến nàng xấu hổ hơn.
Nói qua vài câu Diêu đức phi nghỉ trưa Diệp Cẩn Huyên chạy đến chơi cùng Đoan Mộc Nhã. Lúc này Đoan Mộc Nhã cùng Vô Sự ở ngoài lương đình thêu hoa.
"A Nhã thêu khăn tặng ai?" Diệp Cẩn Huyên cũng sớm nhìn ra Đoan Mộc Nhã đối với Chúc Tôn Hữu có chút khác thường nên mở miệng trêu.
Đoan Mộc Nhã có chút xấu hổ đáp phi sở vấn cười: "Tẩu tẩu cùng hoàng huynh tình cảm tốt như vậy chi bằng sớm sinh hài tử đi, đừng dùng thời gian rảnh rồi trêu chọc người ta."
Diệp Cẩn Huyên có chút bất đắc dĩ cười khẽ không trả lời mà tiếp tục câu hỏi của mình: "Sẽ không phải là tặng cho Chúc công tử chứ? Ta nghe nói có rất nhiều nữ nhân muốn tặng khăn mình chính tay thêu cho Chúc công tử a. Nhưng mà hắn không có nhận."
"A Nhã tặng mà hắn không nhận liền bảo hoàng huynh mang hắn ra trượng tễ." Đoan Mộc Nhã không chút kiêng kỵ nói.
Đến Vô Sự cũng nhịn không được sủa vài tiếng. Thấy được chủ tớ Diệp Cẩn Huyên trêu chọc mình Đoan Mộc Nhã bĩu môi đem chuyện trong lòng nói ra:
"Lúc đầu cũng là do tẩu tẩu mà ra. Nếu tẩu tẩu không gieo hoa đào cho Chúc ca ca hắn không thích tẩu tẩu hoàng huynh cũng không để người ta đi phá đám. Lại còn tên Khương Văn kia nữa, hắn cư nhiên dám thân mật với tẩu tẩu như vậy, hoàng huynh còn chưa được đâu. Người ta thực sự ghét hắn a! Cũng may, hoàng huynh vẫn là nhanh hơn hắn một bước nên A Nha mới có tẩu tẩu a."
Nói xong Đoan Mộc Nhã tựa đầu lên vai Diệp Cẩn Huyên cười hì hì vài trận rồi mới ngồi thẳng thắt lưng tiếp tục thêu.
Lời nói của Đoan Mộc Nhã khiến Diệp Cẩn Huyên sáng suốt không ít. Hóa ra việc Đoan Mộc Nhã xuất cung cũng sớm nằm trong kế hoạch. Lúc nàng ta liên tục nói tốt cho Đoan Mộc Chiến Phàm nàng chỉ nghĩ là huynh muội đương nhiên phải như vậy. Nếu khuê mật của nàng không thích Diệp Cẩn Huy nàng cũng sẽ nói giúp hắn. Không ngờ sự thực lại là như vậy.
"Vậy Chúc công tử kia, tại sao lại không thấy A Nhã ghét bỏ hắn?"
"Do Chúc ca ca tốt bụng lại không xem trọng dung mạo." Đoan Mộc Nhã tự tin nói, nàng là xem trọng hắn điểm đó.
"Khương công tử cũng tốt bụng không xem trọng dung mạo nha." Diệp Cẩn Huyên lại bắt đầu truy vấn Đoan Mộc Nhã.
Đoan Mộc Nhã mím chặt môi hồi lâu lại nói: "Chúc ca ca biết trù nghệ."
"Vậy nếu Khương công tử biết trù nghệ A Nhã cũng thêu khăn tặng hắn?" Diệp Cẩn Huyên mang theo ý cười thâm ý hỏi.
"Sẽ không, A Nhã không tặng hắn chỉ tặng Chúc ca ca." Đoan Mộc Nhã lập tức phản bác: "Tẩu tẩu cứ nhắc đến Khương Văn mãi không sợ hoàng huynh nghe được sẽ giận sao?"
Diệp Cẩn Huyên như mắt điếc tai ngờ vẫn vờ chau mày nói: "Nhưng hắn so với A Nhã lớn tuổi hơn rất nhiều a, phụ mẫu hắn không đợi được A Nhã trưởng thành đâu."
"A Nhã học theo hoàng huynh quỳ ngoài ngự thư phòng vài hôm ép phụ hoàng tứ hôn là được." Đoan Mộc Nhã không chút do dự vạch trần Đoan Mộc Chiến Phàm.
Diệp Cẩn Huyên có chút bất khả tư nghị nhìn Đoan Mộc Nhã rất lâu. Hắn, hắn vì thánh chỉ tứ hôn mà quỳ hết vài ngày? Không, nàng không được động tâm, tuyệt đối không được, đây toàn bộ là huyễn cảnh là gạt người mà thôi.
Lúc này Đoan Mộc Chiến Phàm cũng bước đến. Cũng may là hai người im lặng được lúc lâu hắn mới xuất hiện nên không nghe được đoạn đối thoại trên.
"Thời thần không còn sớm, chúng ta hồi phủ thôi."
Diệp Cẩn Huyên đứng lên tạm biệt Đoan Mộc Nhã rồi cùng Đoan Mộc Chiến Phàm một lượt rời cung.
Bước vào trong, ngoại trừ Diêu đức phi và Đoan Mộc Nhã thì hoàng hậu cùng Đoan Mộc Chiến Khôi cũng có mặt. Sau khi hành lễ dâng trà rồi nhận lễ vật xong được ban tọa.
Mọi người nhìn đến đôi mắt thâm quầng của Đoan Mộc Chiến Phàm lại nhìn đến cả hai đi tay không liền có chút không hiểu. Đây là ý gì? Đến quy tắc cơ bản cả hai cũng không biết?
Hoàng hậu nhếch môi mở lời trước: "Sáng sớm gấp gáp tiến cung tạ hoàng ân có lẽ chưa dùng điểm tâm, chi bằng chúng ta cùng nhau dùng một chút." Đây là cố ý mỉa mai bọn họ lễ nghĩa quy củ không có.
Diệp Cẩn Huyên lúc đầu còn không biết gì, nghe xong lời nói của hoàng hậu liền nhớ lại. Lúc trước nàng hôn mê mấy ngày khi tiến cung còn mang theo một hộp gỗ trình lên cho hoàng hậu cùng Diêu đức phi qua nhãn. Hiện tại bọn họ là đi tay không a, mà bọn họ cũng không có đồ đặt vào hộp gỗ mà trình lên đâu. Đầu nàng cúi thấp, sắc đỏ từ mặt nhuộm đến mang tai.
Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn cầm lấy tay nàng, chậm rãi mở miệng: "Tạ qua ý tốt của hoàng hậu nương nương, bổn vương cùng vương phi đã dùng qua điểm tâm mới đến." Hắn vẫn giả ngốc xem như không biết hoàng hậu đang ám chỉ thứ gì.
Đoan Mộc Chiến Khôi từ lúc hai người bước vào đến giờ mắt không rời khỏi hai bàn tay nắm chặt kia. Hắn thế nào cũng nghĩ không thông, Diệp Cẩn Huyên luôn có thái độ bài xích hoàng tộc lại nhanh chóng tiếp nhận Đoan Mộc Chiến Phàm. Hắn vốn rất thưởng thức nàng nhưng nàng đã gả qua đó xem như cùng hắn không cùng một chiến tuyến rồi.
Diêu đức phi không thấy được hộp gỗ xác định cũng có chút lo lắng, nhưng mãi mà không thấy đôi tân nhân đề cập đến cũng đành buông lỏng, chi bằng chút nữa mới hỏi vậy: "Sao không ở trong phủ nghỉ ngơi thêm, gấp gáp tiến cung như vậy để làm gì?" Nhìn đến đôi mắt thâm đen của hài tử nhìn không được lòng lại có chút thương yêu khẽ trách.
"Cẩn Huyên cùng vương gia sợ hoàng hậu nương nương cùng mẫu phi đợi lâu nên không dám chậm trễ, gấp gáp như vậy thứ gì cũng quên mất." Diệp Cẩn Huyên đáp trả lại không quên ngầm trả lời luôn ám chỉ của hoàng hậu. Ý là vội vàng xuất phủ nên quên mang theo tuyệt đối không phải không hiểu quy củ.
"Sắc mặt tẩu tẩu có chút không tốt, có phải hay không có chỗ không khỏe?" Đoan Mộc Chiến Khôi vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa hỏi.
"Đêm qua tân hôn nàng nghỉ ngơi không đủ nên thần sắc không được tốt, thái tử nhanh mắt vậy cũng nhìn ra được thật là bội phục." Trong giọng nói của Đoan Mộc Chiến Phàm mang theo vị chua cùng chút chán ghét. Nương tử của hắn không cần người khác để ý đến, đặc biệt là nam nhân, nhất là Đoan Mộc Chiến Khôi.
Diệp Cẩn Huyên nghe xong cả người cứng đờ, mặt nóng như phát sốt. Lý nào lời xấu hổ như vậy hắn cũng nói ra miệng được, đến cùng hắn là nam nhân thế nào? Làm thê tử của hắn hai đời nàng cũng không thể hiểu được.
"Là đệ sơ xuất nói chuyện không suy nghĩ, thỉnh thập thất hoàng huynh cùng tẩu tẩu tha tội." Đoan Mộc Chiến Khôi nở nụ cười ngượng ôm quyền bồi tội.
Hoàng hậu vội vàng trách: "Hoàng nhi chưa thành thân nên có một số chuyện không biết, cũng nên bảo phụ hoàng sớm chỉ hôn cho ngươi thôi."
Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ hừ mạnh trong lòng. Cái gì mà không biết, những lương đệ lương viện trong đông cung kia hắn cũng không biết đi?
Thế là chủ đề từ đôi tân nhân chuyển sang người của Đoan Mộc Chiến Khôi. Diệp Cẩn Huyên chỉ chôn mặt xuống không hề nói câu nào. Đoan Mộc Chiến Phàm bên cạnh cũng không nói gì. Trong điện chỉ còn tiếng của hoàng hậu cùng Diêu đức phi lanh lảnh vang lên, lâu lâu cho thêm vài tiếng trả lời cho có lệ của Đoan Mộc Chiến Khôi.
Được một lúc, hoàng hậu thấy đến giờ dùng ngọ thiện liền cho người bày thiện, còn chưa kịp đụng đũa Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi bị hoàng thượng triệu. Trên bàn ăn chỉ còn lại bốn nữ tử.
Hoàng hậu nói bóng nói gió về tin đồn bên ngoài thành nhưng không ai hưởng ứng mà chỉ mỉm cười. Dùng qua bữa hoàng hậu viện cớ rời đi, Diêu đức phi tìm cớ đuổi Đoan Mộc Nhã để có thời gian cùng Diệp Cẩn Huyên trò chuyện.
Đến khi trong điện chỉ có hai người, Diêu đức phi nhẹ nhàng cầm tay Diệp Cẩn Huyên nói: "Bổn cung không ngờ chúng ta cuối cùng cũng trở thành người một nhà, lúc Phàm nhi đi xin chiếu chỉ tứ hôn bổn cung còn nghĩ hoàng thượng sẽ phản đối."
Diệp Cẩn Huyên có chút kinh hỉ, là hắn đi xin chỉ tứ hôn sao? Chuyện này sao có thể được? Không lẽ nàng trọng sinh tính cách của một số người cũng thay đổi luôn sao? Chuyện này không có khả năng. Hôm qua hắn cũng có nhắc đến nhưng nàng không có lưu ý nên không nghe lọt tai a.
Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Diệp Cẩn Huyên Diêu đức phi lại nói: "Bổn cung nhìn ra được Phàm nhi đối với ngươi thế nào, bổn cung không tin ngươi nhìn không ra."
Nàng là nhìn thấy được nhưng là không dám tin tưởng. Nàng đã trải qua thống khổ làm sao dám tin tưởng nữa đây: "Cẩn Huyên hiểu."
"Bổn cung có nghe chuyện của ngươi cùng Khương công tử, chỉ là có một số chuyện, phải hữu duyên mới có thể thành, cũng như chuyện bổn cung nhập cung vậy, không phải do mình có thể chọn lựa được. Nếu ngươi đã gả cho Phàm nhi bổn cung cũng hy vọng ngươi toàn tâm toàn ý với hắn." Diêu đức phi phun một tràn thật dài nói ra đồng cảm của mình cùng khuyên nhủ.
Hài tử của nàng chính là tính tình lạnh nhạt, cố chấp lại nghe lời nàng làm vương gia nhàn tản nên đến nay vẫn không có bằng hữu nào. Nếu không phải hắn bộc lộ được tài năng e là hoàng thượng cũng sẽ không dòm ngó đến hắn, cũng đúng, đó rất hợp ý nàng, chỉ là theo chiều hướng hiện tại sợ là sóng gió sẽ đến.
Có lẽ Đoan Mộc Chiến Phàm nghe được chuyện của Diệp Cẩn Huyên cùng Khương Văn trong kinh thành nên mới gấp gáp xin thánh chỉ như vậy. Điều này đủ để thấy được hắn đối với nàng có bao nhiều yêu thương, chỉ là nhìn nàng dường như có chút ghét bỏ hắn. (Luna: Phần này là suy nghĩ của Diêu đức phi nhé)
Diệp Cẩn Huyên vẫn nhẹ giọng đáp: "Cẩn Huyên hiểu, tạ qua giáo huấn của mẫu phi, Cẩn Huyên nhất định khắc ghi trong lòng."
Đời trước chính vì nàng toàn tâm toàn ý nên mới dẫn đến hậu quả sát thân như vậy. Nếu nàng trọng sinh có thể cứu được hai tỷ tỷ cùng, hạ được Tả thị cùng biết được thân thế của ca ca cùng Đoan Mộc Chiến Phàm thì nàng cũng sẽ cố gắng hết sức để bản thân không rơi vào kết cục kia.
Diêu đức phi hài lòng gật đầu, mỉm cười hỏi: "Vậy đêm qua..."
"Là do Cẩn Huyên dậy sớm trang điểm nên mệt mỏi đợi không được vương gia trở về đã ngủ mất." Diệp Cẩn Huyên nhận tội lỗi về mình, hậu quả không thể xuống giường tận ba ngày nàng đã trải qua cũng không muốn trải qua lần nữa. Có lẽ đây là nguyên do của việc trong quy củ nhắc đến gả đi ba ngày mới được ninh quy.
Trong mắt của Diêu đức phi hiện lên kinh ngạc, chuyện này cũng có thể sao? Ngày thành hôn trọng đại như vậ, đêm hoa chúc quan trọng như vậy cư nhiên một câu ngủ quên liền giải thích được. Thu lại vẻ ngạc nhiên lại mỉm cười: "Không sao, thời gian còn dài bổn cung đợi được, chỉ là bổn cung không thể đợi quá lâu."
"Vâng, Cẩn Huyên ghi nhớ nhất định cùng vương gia nói lại." Mặt của Diệp Cẩn Huyên đỏ bừng, nàng cũng không phải lần đầu nhắc đến chuyện này nhưng vẫn là nén không được xấu hổ. Đời trước nói xong chuyện này mỗi lần tiến cũng chính là bị hỏi vì sao bụng vẫn chưa có động tĩnh càng khiến nàng xấu hổ hơn.
Nói qua vài câu Diêu đức phi nghỉ trưa Diệp Cẩn Huyên chạy đến chơi cùng Đoan Mộc Nhã. Lúc này Đoan Mộc Nhã cùng Vô Sự ở ngoài lương đình thêu hoa.
"A Nhã thêu khăn tặng ai?" Diệp Cẩn Huyên cũng sớm nhìn ra Đoan Mộc Nhã đối với Chúc Tôn Hữu có chút khác thường nên mở miệng trêu.
Đoan Mộc Nhã có chút xấu hổ đáp phi sở vấn cười: "Tẩu tẩu cùng hoàng huynh tình cảm tốt như vậy chi bằng sớm sinh hài tử đi, đừng dùng thời gian rảnh rồi trêu chọc người ta."
Diệp Cẩn Huyên có chút bất đắc dĩ cười khẽ không trả lời mà tiếp tục câu hỏi của mình: "Sẽ không phải là tặng cho Chúc công tử chứ? Ta nghe nói có rất nhiều nữ nhân muốn tặng khăn mình chính tay thêu cho Chúc công tử a. Nhưng mà hắn không có nhận."
"A Nhã tặng mà hắn không nhận liền bảo hoàng huynh mang hắn ra trượng tễ." Đoan Mộc Nhã không chút kiêng kỵ nói.
Đến Vô Sự cũng nhịn không được sủa vài tiếng. Thấy được chủ tớ Diệp Cẩn Huyên trêu chọc mình Đoan Mộc Nhã bĩu môi đem chuyện trong lòng nói ra:
"Lúc đầu cũng là do tẩu tẩu mà ra. Nếu tẩu tẩu không gieo hoa đào cho Chúc ca ca hắn không thích tẩu tẩu hoàng huynh cũng không để người ta đi phá đám. Lại còn tên Khương Văn kia nữa, hắn cư nhiên dám thân mật với tẩu tẩu như vậy, hoàng huynh còn chưa được đâu. Người ta thực sự ghét hắn a! Cũng may, hoàng huynh vẫn là nhanh hơn hắn một bước nên A Nha mới có tẩu tẩu a."
Nói xong Đoan Mộc Nhã tựa đầu lên vai Diệp Cẩn Huyên cười hì hì vài trận rồi mới ngồi thẳng thắt lưng tiếp tục thêu.
Lời nói của Đoan Mộc Nhã khiến Diệp Cẩn Huyên sáng suốt không ít. Hóa ra việc Đoan Mộc Nhã xuất cung cũng sớm nằm trong kế hoạch. Lúc nàng ta liên tục nói tốt cho Đoan Mộc Chiến Phàm nàng chỉ nghĩ là huynh muội đương nhiên phải như vậy. Nếu khuê mật của nàng không thích Diệp Cẩn Huy nàng cũng sẽ nói giúp hắn. Không ngờ sự thực lại là như vậy.
"Vậy Chúc công tử kia, tại sao lại không thấy A Nhã ghét bỏ hắn?"
"Do Chúc ca ca tốt bụng lại không xem trọng dung mạo." Đoan Mộc Nhã tự tin nói, nàng là xem trọng hắn điểm đó.
"Khương công tử cũng tốt bụng không xem trọng dung mạo nha." Diệp Cẩn Huyên lại bắt đầu truy vấn Đoan Mộc Nhã.
Đoan Mộc Nhã mím chặt môi hồi lâu lại nói: "Chúc ca ca biết trù nghệ."
"Vậy nếu Khương công tử biết trù nghệ A Nhã cũng thêu khăn tặng hắn?" Diệp Cẩn Huyên mang theo ý cười thâm ý hỏi.
"Sẽ không, A Nhã không tặng hắn chỉ tặng Chúc ca ca." Đoan Mộc Nhã lập tức phản bác: "Tẩu tẩu cứ nhắc đến Khương Văn mãi không sợ hoàng huynh nghe được sẽ giận sao?"
Diệp Cẩn Huyên như mắt điếc tai ngờ vẫn vờ chau mày nói: "Nhưng hắn so với A Nhã lớn tuổi hơn rất nhiều a, phụ mẫu hắn không đợi được A Nhã trưởng thành đâu."
"A Nhã học theo hoàng huynh quỳ ngoài ngự thư phòng vài hôm ép phụ hoàng tứ hôn là được." Đoan Mộc Nhã không chút do dự vạch trần Đoan Mộc Chiến Phàm.
Diệp Cẩn Huyên có chút bất khả tư nghị nhìn Đoan Mộc Nhã rất lâu. Hắn, hắn vì thánh chỉ tứ hôn mà quỳ hết vài ngày? Không, nàng không được động tâm, tuyệt đối không được, đây toàn bộ là huyễn cảnh là gạt người mà thôi.
Lúc này Đoan Mộc Chiến Phàm cũng bước đến. Cũng may là hai người im lặng được lúc lâu hắn mới xuất hiện nên không nghe được đoạn đối thoại trên.
"Thời thần không còn sớm, chúng ta hồi phủ thôi."
Diệp Cẩn Huyên đứng lên tạm biệt Đoan Mộc Nhã rồi cùng Đoan Mộc Chiến Phàm một lượt rời cung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook