Trọng Sinh Tầm An - Hoàn
-
Chương 39: Đấu Thắng Thì Sao?
CHƯƠNG 39: ĐẤU THẮNG THÌ SAO?
Tác giả: Luna Huang
Gương mặt xấu xí phù nề của Bách Lý Nghiêm dần dần phóng đại trước Diệp Cẩn Huyên khiến nàng khó hiểu. Nàng nghĩ mãi không ra, Bách Lý Hạ cùng thân mẫu quá cố của hắn đều thuộc hàng ưu tú vì sao hắn lại thừa hưởng không được thứ gì?
Diệp Cẩn Huyên hạ mi mắt nhìn chấm đen dưới mạn che. Khóe môi nàng nhếch cao, chỉ với một con vật nhỏ nhoi mà muốn nàng sợ sao. Một bọn não rỗng, nàng đưa tay lên bất thanh bất sắc bắt lại được Đại Tướng Quân. Hóa ra nó là một con dế a.
“Đừng. . .”Bách Lý Nghiêm thấy được sợ Diệp Cẩn Huyên bóp chết con dế của hắn liền thống khổ la lên.
Đám nam nhân còn lại miệng há hốc không ngậm lại được. Đến cùng là vị thiên kim nhà nào mà gan dạ như vậy?
“Tứ. . .tứ tiểu thư, nàng không sợ sao?” Chúc Tôn Hữu nuốt một ngụm nước bọt lắp bắp hỏi.
“Không!” Diệp Cẩn Huyên đáp một từ rồi hướng Bách Lý Nghiêm nói: “Thế tử gia đưa chung qua đây.”
“Ân!” Bách Ly Nghiêm vui vẻ như một cơn gió chạy trở về phòng đối diện ôm cái chung gỗ ra rồi chạy đến trước mặt Diệp Cẩn Huyên để nàng cho con dế vào.
Thấy Đại Tướng Quân trở về an toàn sắc mặt của Bách Lý Nghiêm vui vẻ trở lại đắc ý nhìn một nam tử trước cửa cười thách thức: “La huynh, chúng ta đấu lại.”
Lúc này đám nam nhân kia mới hồi hồn. Bọn hắn không trả lời Bách Lý Nghiêm mà bước vào nhìn Diệp Cẩn Huyên chằm chằm. Người được gọi là ‘La huynh’ kia nhìu mày bày ra bộ dáng thư sinh ôm quyền nói: “Tại La Bằng, tự tiện xong vào thất lễ rồi, không biết vị công nương này nên thế nào xưng hô?”
La Bằng trực tiếp bỏ qua Bách Lý Nghiêm cùng lão bản Chúc Tôn Hữu mỉm cười hiếu kỳ với dung mạo của Diệp Cẩn Huyên. Đến khi mắt hắn thấy được vết sẹo nhỏ lộ ra dưới mắt của nàng liền có chút hốt hoảng. Đây chẳng phải là nữ tử bảo vệ tỷ tỷ mà hy sinh thân mình vừa được phong quận chúa sao.
Diệp Cẩn Huyên thu được phản ứng dưới đáy mắt của hắn cũng biết hắn đoán được thân phận của mình. Nàng nhẹ nói: “La công tử hảo, Diệp thương thư chi tứ nữ.”
Tròng mắt của hai nam tử theo sau hắn khẽ run một cái. Cư nhiên là nữ tử bị hủy dung, cái này, không hợp với khẩu vị của bọn họ. Đáy mắt có chút thất vọng được giấu xuống.
Ba người đồng loại ôm quyền thi lễ: “Tiểu nhân tham kiến quận chúa.” Dù không muốn nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ qua. Diệp Cẩn Huyên không ngu ngốc như Bách Lý Nghiêm bọn họ vẫn là thủ lễ cho tốt.
“Các vị công tử hà tất khách sáo.” Diệp Cẩn Huyên quét mắt qua bọn họ rồi lại nhìn chung gỗ trên tay La Bằng.
Bách Lý Nghiêm lúc này không để ý gì nhiều trực tiếp chỉ vào nam tử phía say La Bằng hạ lệnh: “Ngươi mau đến lấy chậu sang đây, hôm nay bổn thế tử sẽ cho ngươi thấy được sự lợi hại của Đại Tướng Quân của bổn thế tử.” Hắn cười cực kỳ đắc ý, còn dế này hắn đã phí không ít bạc để mua a.
Lúc này Chúc Tôn Hữu hắng giọng hai cái liền nói: “Thế tử gia, tứ tiểu thư đang dùng bữa, chi bằng người trở về phòng mình. . .”
Lời còn chưa dứt đã nghe Bách Lý Nghiêm cao giọng hung hăng quát: “Bổn thế tử muốn ở đây, ngươi quản sao?”
Đúng lúc Diệp Cẩn Huyên cũng là no bụng nhàm chán liền hướng Chúc Tôn Hữu lắc đầu. Nàng muốn xem thử đá dế vui thế nào mà đám nam nhân này lại la hét to tiếng như vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nam nhân kia thấy không ai phản đối liền làm theo lời của Bách Lý Nghiêm. Bách Lý Nghiêm cùng La Bằng đồng loạt đem hai con dế của mình thả vào chậu sứ cao to, bên trong có một lớp đất.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy con dế của Bách Lý Nghiêm liền lắc đầu ngao ngán. Hắn thế nào thì con dế y như vậy. Thế thì làm sao mà đá nổi so với con dế của La Bằng đây.
Hai con dế đen bóng bốn cánh liên tục phe phẩy, sợi râu liên tục động phát ra âm thanh rất vui tai. Khi thấy đối thủ liền chụm đầu vào húc nhau. Ngoài tiếng dế kêu thì còn nghe tiếng hò hét của đám nam nhân nữa.
Chúc Tôn Hữu thấy trò vui cũng là nhập bọn cùng đám nam nhân la hét. Diệp Cẩn Huyên im lặng theo dõi trận đấu, nàng thấy đâu có vui vì sao bọn họ lại cao hứng như vậy.
Lát sau thực sự Đại Tướng Quân thua a. Bách Lý Nghiêm tức giận mang Đại Tướng Quân ra mắng một trận trong tiếng cười chiến thắng pha lẫn chế nhạo của ba nam nhân kia. Do bọn họ đấu đến ba trận mới quyết định thắng thua nên đây được xem như nghỉ giữa trận thôi.
Nhìn trên mặt ba tên bất lương kia lại nghe bọn họ thách thức hắn Diệp Cẩn Huyên càng vì hắn thấy không cam lòng. Thấy bộ dáng tức giận chật vật của Bách Lý Nghiêm nàng lại nhớ đến dáng vẻ lúc hắn nhìn Diệp Cẩn Liên liền sinh ra hảo ý muốn giúp hắn.
Đường đường là thế tử hầu gia làm sao lại mất uy phong như vậy? Nàng mím môi chốc lát rồi lại nói: “Thế tử gia, ta cũng muốn chơi.”
Chúc Tôn Hữu há hốc, đây là sao? Có nữ nhân nào lại muốn chơi đá dễ đâu. Đầu hắn có chút mờ nhìn Diệp Cẩn Huyên: “Tứ tiểu thư đã suy nghĩ kỹ?”
“Ân.” Diệp Cẩn Huyên gật đầu xác nhận.
La Bằng lại lên tiếng đưa ra đề nghị: “Chi bằng quận chúa dùng Bất Bại của ta đi, cơ hội thắng sẽ cao hơn.” Dù là xấu nữ vẫn là quận chúa, nếu như nàng cũng ngốc như Bách Lý Nghiêm chẳng phải la bọn hắn có lời sao.
“Ta thấy mình có duyên với Đại Tướng Quân của thế tử gia.” Diệp Cẩn Huyên nhàn nhạt đáp trả, mắt không rời khỏi con dế trên tay Bách Lý Nghiêm.
Bách Lý Nghiêm đương nhiên là nhân cơ hội này lấy lòng Diệp Cẩn Huyên để kết thân với Diệp Cẩn Liên. Nhưng hắn lại có cố kỵ, Đại Tướng Quân của hắn tuy to hơn Bất Bại của La Bằng nhưng mà đã thua một trận. Nếu thua nàng sẽ mất hứng không giúp hắn.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấu cố kỵ của hắn liền cười khẽ: “Thế tử gia luyến tiếc Đại Tướng Quân?”
“Không có.” Bách Lý Nghiêm nhíu mày đáp rồi đưa cho nàng: “Nếu tứ tiểu thư không ngại bổn thế tử cũng không ngại cho ngươi mượn.”
“Tạ qua thế tử gia.” Diệp Cẩn Huyên vừa nói tay đồng thời vươn ra tiếp nhận Đại Tướng Quân. Vô Sự ở bên nàng ủy khuất sủa vài tiếng không cam lòng. Nàng lại phải vuốt ve nó an ủi.
Đôi mắt tỉ mỉ quan sát Đại Tướng Quân, cánh của nó hiện rất rõ các đường vân, chân lại hữu lực cao dài. Vậy chính là do Bách Lý Nghiêm không biết nuôi mới nuôi ra con dế mập như vậy, bụng so với bụng hắn có gì khác nhau đâu.
Nàng đưa tay nhổ một sợi tóc trên đầu xuống, xoắn lại dùng để khích thích Đại Tướng Quân nổi giận. Nghĩ giữa trận kết thúc, hai con dế lại được đặt vào trong chậu sứ.
Lần này kết quả ngoài dự đoán Đại Tướng Quân vì sự kích thích kia dĩ nhiên chiến thắng. La Bằng tức đến khuôn mặt đen thui lại không dám phát tiết. Bách Lý Nghiêm thấy được mắt tròn xoe đầy kinh ngạc, vừa vui vừa sùng bái Diệp Cẩn Huyên.
Khóe miệng của Chúc Tôn Hữu liên tục co rút. Nàng cư nhiên biết dùng cách này để kích thích tính hiếu chiến của Đại Tướng Quân. Không nghĩ tới một nữ tử đối với trò chơi này có hứng thú.
“Chúc mừng tứ tiểu thư.”
“Là do La công tử đây nhường thôi.” Diệp Cẩn Huyên cũng là cao hứng không thôi. Nàng ở Trúc Huyền am mỗi ngày đi gánh nước đều thấy được đám trẻ chơi đá dế nên cũng học được không ít a.
La Bằng nén giận nặn ra nụ cười méo mó: “Quận chúa khiêm tốn rồi, người đã từng chơi?”
“Đây là lần đầu tiên.” Nàng quả thực là lần đầu tiên chơi nhưng là thấy người khác hơn trăm lần.
“La huynh, thêm một trận nữa liền kết thúc đi.” Bách Lý Nghiêm cười ha hả đắc thắng, chống hông lấy lại bộ dáng hống hách.
“Được.” La Bằng sảng khoái đáp một tiếng lại đặt Bất Bại vào chung sứ. Hắn không tin lần này hắn cũng thua, còn dế mập kia làm sao thắng được con dế khỏe mạnh của hắn được.
Diệp Cẩn Huyên nhìn Đại Tướng Quân khóe môi kéo cao đắc thắng. Con dế này khỏe như vậy nhất định trụ được đến cuối trận. Nàng chậm rãi thả Đại Tướng Quân vào trong chung sứ.
Hai con dế lại tiếp tục húc nhau. Trên trán của đám nam nhân đầy mồ hôi vì lo lắng kết quả trận đấu. Diệp Cẩn Huyên chỉ là chơi giúp nên ai thắng ai thua đối với nàng mà nói chính là không liên quan.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Không ngờ thực sự là như Diệp Cẩn Huyên nghĩ, Đại Tướng Quân oanh liệt dành chiến thắng. Bất Bại không những thua mà một bên râu cũng bị đứt luôn. La Bằng tức giận không chỗ phát tiết, lại không tiện ở trước mặt người khác thất thố với Bách Lý Nghiêm chỉ biết trừng đôi mắt nổi đầy huyết gân nhìn Bất Bại.
Bách Lý Nghiêm cười ha hả khiêu khích: “La huynh, có phải hay không nên phạt rồi?”
Diệp Cẩn Huyên nâng mắt nhìn La Bằng, đáy mắt ẩn hiện ý cười. Lúc nãy hắn chế nhạo Bách Lý Nghiêm vì sao lại không thấy có bộ dáng này.
Hai tên nam nhân theo sau La Bằng cũng hận chết được mà cũng không thể làm gì. Bọn hắn chỉ biết im lặng nhìn La Băng như thể bảo hắn không nên cố chấp vậy.
La Bằng nén giận thể hiện mình là người hào sảng nói: “Được ta thua, ta bao cả Túy Hương lâu để thế tử gia người thoải mái ba ngày ba đêm, thế nào?”
Bách Lý Nghiêm cau mày lần đầu dáng vẻ nghiêm túc xuất hiện trên gương mặt bánh bao của hắn: “Vậy thì không cần, bổn thế tử chỉ cần chuỗi ngọc thất sắc hôm trước La huynh vừa mua là được rồi.”
Mọi người ngạc nhiên không ngớt nhìn Bách Lý Nghiêm, bao gồm cả Diệp Cẩn Huyên. Trong trí nhớ của bọn họ hắn là nam tử hoan dâm có tiếng của kinh đô, vì lý do gì lại từ chối lời đề nghị hấp dẫn của La Bằng.
Một nam tử đứng sau La Bằng nói: “Thế tử gia, chúng ta có nghe nhầm không? Hay là người nói nói nhầm?”
Nam tử còn lại mỉa mai: “Thế tử gia đây là sợ thất thố trước mặt quận chúa sao?”
Bách Lý Nghiêm lại thản nhiên không bị khích bác đáp trả: “Khi bổn thế tử cùng các ngươi cá cược nào có nói đến muốn lấy thứ gì. Bổn thế tử chỉ nói nếu các ngươi thắng liền bao cả Túy Hương lâu cho các người ăn chơi ba ngày ba đêm thôi. Hiện bổn thế tử thắng liền muốn chuỗi ngọc thất sắc.”
Mặt của La Bằng lúc này đen không thể đen hơn. Đúng là hắn đã từng đấu giá chuỗi ngọc thất sắc cùng Bách Lý Nghiêm, hắn thắng. Ngay lúc đó Bách Lý Nghiêm liền đưa ra đề nghị cá cược, điều kiện lại lời như vậy hắn liền đáp ứng. Không nghĩ đến Bách Lý Nghiêm cư nhiên vì chuỗi ngọc thất sắc mà cá cược.
“Được, hiện giờ ta trở về lập tức cho người mang chuỗi ngọc thất sắc kia đến cho thế tử gia, cáo từ.”
Hắn ôm quyền cung kính nói xong, liền hướng Diệp Cẩn Huyên cùng Chúc Tôn Hữu thi lễ: “Tại hạ làm phiền, xin cáo từ.” Không đợi ai phản ứng liền phất tay áo hung hăng xoay người rời đi. Hai nam tử còn lại cũng thi lễ rồi chạy theo.
Chúc Tôn Hữu nhanh chóng cho người thu dọn ‘chiến trường’ bọn kia để lại. Bách Lý Nghiêm tụng kinh xong không cần hòa thượng liền cho người dọn luôn Đại Tướng Quân. Diệp Cẩn Huyên vẫn ngồi đó ngẩn ngơ với sự thay đổi nhanh chóng của Bách Lý Nghiêm.
Lúc này chưởng quỹ bước lên bảo Đoan Mộc Chiến Khôi tìm Chúc Tôn Hữu nên hắn nhanh chóng cáo từ rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook