Trọng Sinh Tầm An - Hoàn
-
Chương 1: Trời Ban Trọng Sinh
CHƯƠNG 1: TRỜI BAN TRỌNG SINH
Tác giả: Luna Huang
Đau. . .nhức. . .cả người vô lực.
Nóng. . .lạnh. . .toàn thân ướt đẫm.
Đó là những loại cảm giác mà thiếu nữ nằm trên giường phải chịu. Thiếu nữ mười lăm tuổi, thân thể gầy gò, sắc mặt tái nhợt, đôi môi nhỏ không chút huyết sắc như vẫn tựa tiếu phi tiếu khiến cho người khác nghĩ rằng nàng đang mỉm cười.
Cái mũi cao cao, hai gò má đầy đặn, trên trán lấm tấm mồ hôi, mỗi hạt đều to như hạt châu liên tục toát ra rồi chảy xuống. Hàng mi cong vuốt, mắt khẽ động nhưng lại không mở được, trong đầu nàng không ngừng kêu cứu nhưng đại não lại không thể điểu khiển được hành động của cổ thân thể cứng đầu này.
Hô hấp khó khăn khiến bộ ngực bị y phục ướt đẫm dán sát lên người phập phồng không ngừng. Bên tai nàng vang lên rất nhiều âm thanh hỗn độn. Đầu óc nàng rối tung căn bản là không thể nghe được chữ nào. Cứ cho là có chữ vào não thì cũng là không thể hiểu được từ đó là gì. Cứ vậy mà mất đi ý thức rồi ngất đi.
Bên trong phòng có một nữ nhân và một nam nhân lớn tuổi bước ra, vẻ mặt nặng nề dường như chất chứa rất nhiều tâm sự. Có thêm một nữ nhân trẻ tuổi bên trong giúp thiếu nữ hoán xong y phục rồi bước ra.
Bọn họ đứng ngoài cửa đối thoại với nhau.
“Lục đại phu, nàng thế nào?” Một nữ nhân trung niên lo lắng hỏi, trong giọng nói có chút khẩn trương.
Lục đại phu đưa tay vuốt râu dài đã bạc của mình hồi đáp trấn an: “Tuệ Âm sư thái yên tâm, nàng chỉ là rơi xuống nước nên sốt cao, chỉ cần an dưỡng vài hôm dùng thuốc đều đặn sẽ khỏi. Lão phu kê cho nàng một đơn thuốc, người cho người theo lão phu đi lấy.”
Tuệ Âm sư thái phào nhẹ nhõm khẽ gật đầu, rồi quay sang tiểu nữ tử bên cạnh phân phó: “Tuệ Tâm, ngươi theo Lục đại phu đi hốt vài than thuốc.”
“Vâng.” Tuệ Tâm ứng tiếng liền theo Lục đại phu rời đi.
Tuệ Âm sư thái bước vào trong phòng, ngồi bên ghế tròn gỗ bên giường, nhẹ nhàng dùng khăn nhúng vào nước ấm trong thau gỗ rồi giúp thiếu nữ trên giường lau mồ hôi trên trán, mặt, cổ và hai tay. Miệng đồng thời mấp máy:
“Cẩn Huyên a, Cẩn Huyên. . .ai.” rồi lại thở dài một tiếng.
Đặt khăn lên thành thau gỗ Tuệ Âm đứng lên giúp Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng đắp chăn rồi bước ra ngoài đóng cửa rời đi.
Mặt trời xuống núi, bên ngoài trời đen như mực, không trăng không sao, chỉ có tiếng dế kêu inh ỏi. Bên trong phòng tĩnh lặng phát ra vài tiếng khẽ rên rỉ. Ngón tay của Diệp Cẩn Huyên khẽ động, cái cổ cứng ngắc trậm trận ê buốt, hàng cong vuốt khẽ mấp máy.
Nàng cảm giác được cả người mình ẩm ướt, thân thể lát nóng lát lạnh, tê dại lại có chút đau nhức. Nàng là đang bị ngâm vào hàn băng hay là đang nằm trên chảo dầu nóng?
Bên tai ngoại trừ tiếng dế thì không còn âm thanh nào khác. Không lẽ ở địa phủ hành hình cũng được giải lao?
Cả người của Diệp Cẩn Huyên cứng đờ, cố gắng dùng sức mở mắt ra nhìn rõ cảnh vật xung quanh, xem bản thân mình đang ở đâu. Trước mắt nàng mọi thứ đều mờ nhạt rồi dần dần hiện rõ.
Cảnh vật rất quen mắt nàng đương nhiên là biết mình đang ở đâu rồi. Nơi này nàng ở đến tận mười bảy năm cơ mà. Nhưng là. . .nhưng là chuyện này là thế nào? Nàng không phải đã đến địa ngục rồi sao?
Hốt hoảng, sợ hãi, theo bản năng nàng lập tức đưa hai bàn tay lên nhìn. Đôi mắt phượng trong trẻo nhìn vào đôi tay nhỏ, trong lòng kinh hỉ muôn vạn lần.
Bất giác không tự chủ được khẽ ‘a’ lên một tiếng. Đây là tay của nàng, bàn tay yêu quý của nàng. Các khớp tay, móng tay, da thịt trên tay trên người tất cả đều nguyên vẹn.
Nàng nhẹ nhàng khẽ cử động mười ngón tay của mình. Bọn chúng hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của nàng, viền mắt của nàng đỏ lên, nước mắt như thác tuôn trào.
Nàng ngồi bật dậy xem xét đôi chân nhỏ. Các ngón chân nhỏ lành lặn cũng có thể cử động linh hoạt. Tay nàng run run lại sờ lên trên mặt, khuôn mặt lán mịn rồi sờ những chiếc răng nhỏ của mình.
Lần nữa không tin tưởng, nàng lại cởi bỏ lớp trung y bên người, da thịt của nàng lộ ra trước mắt. Tất cả đều là lành lặn, lán mịn như thuở ban đầu.
Nàng xúc động ngồi bó gối dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể của mình khóc rống lên. Lão thiên gia cuối cùng cũng đã nhìn nàng một mắt, thấu được lòng nàng liền thành toàn cho nàng.
Thời khắc này đây, nàng biết được, Diệp Cẩn Huyên trọng sinh, Diệp Cẩn Huyên nàng đã được trọng sinh. Trong lòng vừa đau khổ, vừa vui sướng đan xen với nhau.
Nàng thầm cảm tạ lão thiên gia đã cho nàng cơ hội, cho nàng thêm một cơ hội sửa chữa cái đầu ngu ngốc của bản thân. Cho nàng thêm một cơ hội để tìm cuộc sống cho riêng mình.
Tiếng bước chân rất có trật tự từ bên ngoài truyền vào. Diệp Cẩn Huyên đang lâm vào trong xúc động nên không phát giác ra. Tuệ Tâm tay cầm một chén thuốc bước đến hướng đến phòng của Diệp Cẩn Huyên. Nghe được tiếng khóc liền bất an bước nhanh hơn.
Tiếng đẩy cửa vang lên, cùng lúc đó Tuệ Tâm lo lắng lên tiếng hỏi: “Huyên muội muội làm sao? Cảm thấy chỗ nào khó chịu?” Đóng xong cửa, liền xoay người bước đến phương hướng của giường.
Lúc này Diệp Cẩn Huyên mới phát hiện có người vào phòng. Nàng đưa tay lau nước mắt, khẽ sụt sịt mũi rồi quay sang hướng của Tuệ Tâm đáp: “Muội không sao.”
Tuệ Tâm nhìn đến trên người Diệp Cẩn Huyên chỉ còn mỗi chiếc yếm màu tro tàn liền khẽ trách: “Làm sao lại cởi hết y phục thế kia, cũng may đây làm Trúc Huyền am nếu không sẽ còn bị người đồn thổi đến khi nào nữa. Lại nói muội không lạnh sao?”
Vừa nói nàng vừa bước đến bên Diệp Cẩn Huyên ngồi xuống cạnh giường đặt chén thuốc lên chiếc ghế gỗ tròn bên giường.
Diệp Cân Huyên vội nói: “Cả người muội đầy mồ hôi nên muội muốn tắm một chút. Không ngờ Tuệ Tâm sư tỷ lại đến.” Nàng đưa tay vội mặc lại y phục.
Mới vừa trọng sinh nàng đã phải nói dối rồi. Nhưng mà chuyện này đâu thể nói cho người khác biết được. Lão thiên gia hiểu được nỗi khổ của nàng nhất định sẽ không phạt tội nhỏ này đâu nhỉ.
Tuệ Tâm mỉm cười đưa tay lên sờ trán của Diệp Cẩn Huyên, cảm thấy đã hạ sốt mới nói: “Được rồi, muội uống xong chén thuốc thì đi tắm đi. Lát ta lại mang thức ăn đến.”
Thấy Diệp Cẩm Huyên gật đầy nàng mới đứng dậy rời đi.
Diệp Cẩn Huyên thấy Tuệ Tâm rời đi nàng quay đầu nhìn chén thuốc đắng đang bốc ra mùi khó ngửi gần đó liền nhăn mặt lại. Tay nàng run rẩy cầm lấy chén thuốc đắng rồi ngửa cổ đổ vào trong miệng.
Nàng đã trải qua quá nhiều thứ đáng sợ nên chén thuốc này không là gì cả. Đời trước nàng rất sợ phải uống thuốc nhớ có một lần đi gánh nước trượt chân té xuống suối liền được Tuệ Tâm mang cho vài chén thuốc. Lúc đó các sư thái sư tỷ thương yêu dỗ ngọt nàng uống từng thìa một.
Hiện tại chén thuốc này vào miệng đắng nhưng xuống lòng ngọt. Bởi nàng biết, ngoại trừ người ở Trúc Huyền am thì không còn ai tốt với nàng nữa. Những người tốt với nàng ở kinh thành lần lượt bị nàng hại đến mất mạng, nàng tội nhân thiên cổ a.
Trúc Huyền am là một am ni cô. Đến tối mọi người đều thay phiên nhau đến phòng tắm chung để tắm. Nước nóng luôn có đầy đủ để phòng trừ khách đến xin tá túc có để dùng.
Diệp Cẩn Huyên vận y phục chỉnh tề rồi lấy y phục mới mang đến phòng tắm chung. Tự mình gánh hai thùng nước tắm đến đó rồi bắt đầu cọ rửa bản thân. Nàng cọ rửa cho vết nhơ đời trước, cọ rửa cho sự ngu dốt của mình.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ta nói trước, nữ chủ không cường, không súp-bờ-men, không nghịch thiên, không bá đạo. Nàng sống từ nhỏ trên am ni cô nên tính cách vẫn là thiên về nhu nhược cùng nghiên về lương tâm hơn là trả thù. Mọi người đừng chê mà tội nữ chủ, tội cả ta nữa =.=
Cám ơn đã thông cảm ^.^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook