Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần
-
Chương 13: Cháu Muốn Phân Nhà!
Sau khi trở về trường học, Hạ Nhược không có trở về ký túc xá, trực tiếp dùng xe bay trở về nhà cũ.
Hạ Nhược là dòng chính của Hạ gia, là con gái của Hạ thượng tướng, cho nên cuộc sống ngày trước của Hạ Nhược trôi qua vô cùng thoải mái, điều kiện kinh tế cũng rất giàu có, tuy xe bay có giá cao nhưng cô sở hữu hẳn vài chiếc.
Hạ gia cũng không phải là gia tộc về quân sự, mà là một gia tộc phát triển về thương ngiệp khá lớn, sản nghiệp chủ yếu là công ty sản xuất thuốc và công ty về dược liệu, là gia tộc hạng hai ở đế quốc, cũng tính là có địa vị.
Xe bay đã có xác nhận thân phận, một đường tiến thẳng và cửa nhà cũ.
Hạ Nhược liếc mắt nhìn kiến trúc được thiết kế theo phong cách xa hoa giống địa cầu cổ, rồi lập tức đi vào đại sảnh.
Người hầu đang ở hoa viên và đại sảnh nhìn thấy cô liền lập tức cúi chào: “ Chào tam tiểu thư!”
Hạ Nhược đã hoàn toàn dung nhập ký ức cùng tình cảm của nguyên thân, phát hiện không ít người hầu có thái độ chỉ lấy lệ, người đi trà lạnh cũng là như thế này đây!
Đại sảnh trưng bày một ít đồ cổ và đồ trang trí bằng ngọc thạch, nghe nói là đồ vật khai quật được của địa cầu cổ, thể hiện sự xa hoa của Hạ gia. Hạ Nhược vô tình mà quét qua 3 đồ vật làm giả, bác của cô đúng là có mắt nhìn chẳng ra gì.
Đi qua đại sảnh để lên tầng hai, đây mới là phòng khách của Hạ gia.
Trong phòng khách, một người phụ nữ tầm khoảng 40 tuổi đang ngồi thưởng trà, trên người bà toát lên khí chất ung dung, quý phái.
Nghe được tiếng bước chân, bà liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Nhược, trong mắt mang theo yêu thương nói: “Tiểu Nhược đã trở về rồi!”
Hạ Nhược đi qua người bà, ngồi xuống sô pha bên cạnh: “Bà!”
Tại thế giới này, dị năng giả có tuổi thọ trung bình từ 300 đến 500 năm, tuổi thọ người thường cũng đạt được hai trăm năm.
Bà của cô là người bình thường, tuy đã hơn 80 tuổi nhưng nhìn qua vẫn vô cùng trẻ đẹp, làn da được bảo dưỡng rất tốt.
Phỉ Thục Nhân đem chén trà đặt xuống, kéo tay Hạ Nhược qua: “Sao cháu lại gầy như vậy hả? Có phải thi khảo sát vô cùng vất vả đúng không?”.
Ban đầu, vì Hạ Nhược đã biết trở thành người thường, nên bà không muốn cho cháu gái tham gia vào kỳ thi khảo sát có tính nguy hiểm này. Nhưng Hạ Nhược lại rất cố chấp, bà cũng không thể ngăn cản được.
Cảm nhận được mu bàn tay truyền đến ấm áp, Hạ Nhược nghĩ có những chuyện không cần phải giấu.
“Bà, cháu ở kỳ thi khảo sát bị đồng đội tính kế, suýt nữa là bị ngộ hại. Ở thời điểm cuối cùng sắp thông quan, lại có người cố tình nhằm vào cháu mà xua đổi đám dã thú tấn công cháu, nếu không phải cháu chuẩn bị một ít thuốc bột phòng thân ở trên người, lần này chỉ sợ là không về được.”
Phỉ Thục Nhân nắm tay Hạ Nhược thật chặt, ánh mắt ôn hòa dần dần bị sự lạnh lùng thay thế: “Không nghĩ tới bọn họ cũng dám làm như vậy đối với cháu, đúng là bị ông nội cháu nuôi lá gan càng ngày càng lớn!”
Chuyện này không cần tra xét nhiều, bà đều có thể đoán ra là do cả nhà đê tiện kia làm chuyện tốt này, khinh người quá, đúng thật là khinh người quá đáng đây mà!
Hạ Nhược nhẹ nhàng vỗ tay bà trấn an, “Bà, con muốn phân nhà!”
Hiện tại, người làm chủ của Hạ gia là bác của cô, lại không phải là bà của cô sinh ra, mà do hồi trẻ ông của cô chơi bời bên ngoài mà có. Năm đó, bà mới gả cho ông không lâu, liền tiếp nhận một đứa con riêng đã được 5 tuổi.
Bố của cô khi còn trẻ là một thiên tài kinh doanh, lại là do vợ cả sinh ra, bởi vậy định sẵn sẽ được là người thừa kế.
Nhưng mẹ của cô trong một lần đi du lịch, bị trùng tộc tập kích mà không may gặp nạn qua đời, bố cô cực kỳ đau lòng mà vứt bỏ vị trí người thừa kế Hạ gia, tham gia tòng quân nhập ngũ. Mới đầu ai cũng đều không coi trọng bố cô, nhưng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, bố cô đã lập bao chiến công hiển hách, từ một người nhân viên văn phòng bình thường trở thàn một thượng tướng uy danh.
Cũng đem toàn bộ cơ nghiệp kinh doanh của Hạ gia nâng lên một địa vị cao hơn trước rất nhiều. Công ty về thuốc chữa bệnh và dược liệu có thể cung cấp cho quân bộ, khiến việc kinh doanh ngày càng phát triển.
Bố của cô ánh sáng quá mạnh, càng có vẻ những người khác của Hạ gia thật là bình thường.
Tuy rằng bác cô thành công ngồi vững vàng trên vị trí gia chủ của Hạ gia, nhưng lại thường xuyên bị đem ra so sánh với bố cô, lại thêm thân phận con riêng khó nói ra lời, càng làm cho bọn họ ghen ghé nhà cô hơn.
Hạ Nhược là dòng chính của Hạ gia, là con gái của Hạ thượng tướng, cho nên cuộc sống ngày trước của Hạ Nhược trôi qua vô cùng thoải mái, điều kiện kinh tế cũng rất giàu có, tuy xe bay có giá cao nhưng cô sở hữu hẳn vài chiếc.
Hạ gia cũng không phải là gia tộc về quân sự, mà là một gia tộc phát triển về thương ngiệp khá lớn, sản nghiệp chủ yếu là công ty sản xuất thuốc và công ty về dược liệu, là gia tộc hạng hai ở đế quốc, cũng tính là có địa vị.
Xe bay đã có xác nhận thân phận, một đường tiến thẳng và cửa nhà cũ.
Hạ Nhược liếc mắt nhìn kiến trúc được thiết kế theo phong cách xa hoa giống địa cầu cổ, rồi lập tức đi vào đại sảnh.
Người hầu đang ở hoa viên và đại sảnh nhìn thấy cô liền lập tức cúi chào: “ Chào tam tiểu thư!”
Hạ Nhược đã hoàn toàn dung nhập ký ức cùng tình cảm của nguyên thân, phát hiện không ít người hầu có thái độ chỉ lấy lệ, người đi trà lạnh cũng là như thế này đây!
Đại sảnh trưng bày một ít đồ cổ và đồ trang trí bằng ngọc thạch, nghe nói là đồ vật khai quật được của địa cầu cổ, thể hiện sự xa hoa của Hạ gia. Hạ Nhược vô tình mà quét qua 3 đồ vật làm giả, bác của cô đúng là có mắt nhìn chẳng ra gì.
Đi qua đại sảnh để lên tầng hai, đây mới là phòng khách của Hạ gia.
Trong phòng khách, một người phụ nữ tầm khoảng 40 tuổi đang ngồi thưởng trà, trên người bà toát lên khí chất ung dung, quý phái.
Nghe được tiếng bước chân, bà liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Nhược, trong mắt mang theo yêu thương nói: “Tiểu Nhược đã trở về rồi!”
Hạ Nhược đi qua người bà, ngồi xuống sô pha bên cạnh: “Bà!”
Tại thế giới này, dị năng giả có tuổi thọ trung bình từ 300 đến 500 năm, tuổi thọ người thường cũng đạt được hai trăm năm.
Bà của cô là người bình thường, tuy đã hơn 80 tuổi nhưng nhìn qua vẫn vô cùng trẻ đẹp, làn da được bảo dưỡng rất tốt.
Phỉ Thục Nhân đem chén trà đặt xuống, kéo tay Hạ Nhược qua: “Sao cháu lại gầy như vậy hả? Có phải thi khảo sát vô cùng vất vả đúng không?”.
Ban đầu, vì Hạ Nhược đã biết trở thành người thường, nên bà không muốn cho cháu gái tham gia vào kỳ thi khảo sát có tính nguy hiểm này. Nhưng Hạ Nhược lại rất cố chấp, bà cũng không thể ngăn cản được.
Cảm nhận được mu bàn tay truyền đến ấm áp, Hạ Nhược nghĩ có những chuyện không cần phải giấu.
“Bà, cháu ở kỳ thi khảo sát bị đồng đội tính kế, suýt nữa là bị ngộ hại. Ở thời điểm cuối cùng sắp thông quan, lại có người cố tình nhằm vào cháu mà xua đổi đám dã thú tấn công cháu, nếu không phải cháu chuẩn bị một ít thuốc bột phòng thân ở trên người, lần này chỉ sợ là không về được.”
Phỉ Thục Nhân nắm tay Hạ Nhược thật chặt, ánh mắt ôn hòa dần dần bị sự lạnh lùng thay thế: “Không nghĩ tới bọn họ cũng dám làm như vậy đối với cháu, đúng là bị ông nội cháu nuôi lá gan càng ngày càng lớn!”
Chuyện này không cần tra xét nhiều, bà đều có thể đoán ra là do cả nhà đê tiện kia làm chuyện tốt này, khinh người quá, đúng thật là khinh người quá đáng đây mà!
Hạ Nhược nhẹ nhàng vỗ tay bà trấn an, “Bà, con muốn phân nhà!”
Hiện tại, người làm chủ của Hạ gia là bác của cô, lại không phải là bà của cô sinh ra, mà do hồi trẻ ông của cô chơi bời bên ngoài mà có. Năm đó, bà mới gả cho ông không lâu, liền tiếp nhận một đứa con riêng đã được 5 tuổi.
Bố của cô khi còn trẻ là một thiên tài kinh doanh, lại là do vợ cả sinh ra, bởi vậy định sẵn sẽ được là người thừa kế.
Nhưng mẹ của cô trong một lần đi du lịch, bị trùng tộc tập kích mà không may gặp nạn qua đời, bố cô cực kỳ đau lòng mà vứt bỏ vị trí người thừa kế Hạ gia, tham gia tòng quân nhập ngũ. Mới đầu ai cũng đều không coi trọng bố cô, nhưng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, bố cô đã lập bao chiến công hiển hách, từ một người nhân viên văn phòng bình thường trở thàn một thượng tướng uy danh.
Cũng đem toàn bộ cơ nghiệp kinh doanh của Hạ gia nâng lên một địa vị cao hơn trước rất nhiều. Công ty về thuốc chữa bệnh và dược liệu có thể cung cấp cho quân bộ, khiến việc kinh doanh ngày càng phát triển.
Bố của cô ánh sáng quá mạnh, càng có vẻ những người khác của Hạ gia thật là bình thường.
Tuy rằng bác cô thành công ngồi vững vàng trên vị trí gia chủ của Hạ gia, nhưng lại thường xuyên bị đem ra so sánh với bố cô, lại thêm thân phận con riêng khó nói ra lời, càng làm cho bọn họ ghen ghé nhà cô hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook