Điềm Á Hiên nói hết câu, đôi môi còn chưa kịp cười thì bất chợt có một ánh đèn pha từ đâu tới soi thẳng vào hai người.

Ánh đèn chói loá đến mức khiến cả hai không thể mở mắt.

Sở Quân Huân ngồi trên chiếc xe đó, nhìn cô gái của anh nắm tay một tên đàn ông khác giữa trời đêm tối tăm, trong lòng khó chịu đến mức ngay lập tức bước xuống xe, khí tức trên người anh đáng sợ như sắp đi đánh trận.

Lâm Liên Kiều không biết người trên xe đó là anh, lúc này cô và Điềm Á Hiên đã đứng dậy, cô giúp cậu ta nhanh chóng kéo chiếc xe đạp cũ vào lên lề đường để không cản trở xe của người khác.

"Cậu vừa nãy ngã không bị thương ở đâu chứ?"
Cô lấy tay phủi phủi bụi bẩn trên quần áo của cậu ta, còn hỏi han tỉ mỉ, dáng vẻ vô cùng quan tâm.

Nhưng cô không biết rằng, phía sau của mình là đôi mắt hình viên đạn của Sở Quân Huân đang nhìn cô chằm chằm, bàn tay của anh siết chặt kêu răng rắc, đến nỗi cánh tay nổi lên rõ rệt từng sợi gân.

Thấy cô thân thiết, động chạm với một người đàn ông lạ mặt, anh bực tức đến mức không nói được gì, chỉ muốn thay lời trực tiếp bằng nắm đấm.

Anh như một con hổ hung tợn, đi chẳng nghe thấy tiếng bước chân, nhưng nguy hiểm mà anh có thể gây ra chỉ cách Điềm Á Hiên không phẩy một giây.

Lâm Liên Kiều như có một linh cảm không lành, cô liền quay lưng lại nhìn phía sau thì đúng lúc này, Sở Quân Huân cũng từ phía sau mà vụt đến tóm lấy cổ áo của Điềm Á Hiên, nhưng nắm đấm chưa kịp vung xuống đã bị Lâm Liên Kiều ngăn lại.

"Anh đang làm cái gì thế?"
Lâm Liên Kiều trở nên hung hăng hét lớn, ngay đến cả anh cũng kinh ngạc vì anh chưa từng thấy cô như thế.

Nhân lúc anh mất tập trung, cô mạnh tay đẩy anh ra, rồi đứng trước che chắn cho bạn của mình.


Điềm Á Hiên cũng bị một phen làm cho mất hồn mất vía, nhưng khi bình tĩnh lại, thấy người trước mặt đang mặc quân phục, cậu ta mới rón rén cúi xuống nói nhỏ vào tai cô.

"Cậu có quen người này sao? Hình như là quân gia đó."
"Tránh xa cô ấy ra."
Sở Quân Huân đột nhiên lớn giọng hung tợn, doạ Điềm Á Hiên giật bắn người, ngay tức thì bước lùi lại mấy bước.

Lâm Liên Kiều thật không hiểu nổi, cô chống tay, vẻ mặt cau có hỏi.

"Sở Quân Huân, cậu ấy đã đắc tội gì với anh? Vừa gặp đã định đánh, bây giờ thì dọa cậu ấy.

Anh bị làm sao vậy chứ?"
"Vậy em nói xem, vừa rồi tại sao hai người nắm tay nhau, tại sao cậu ta lại ở cùng em, tại sao em bất chấp bảo vệ cậu ta để chống đối anh? Em và cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì?"
Sở Quân Huân nói nhiều như thế, chung quy cũng chỉ là vì chữ một ghen, nhưng anh chưa tìm hiểu rõ đầu đuôi như thế nào đã muốn lao vào đánh người, nếu cô lúc đó không cản kịp thì không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa.

Anh đã là người trễ hẹn nên mới có chuyện cô gặp Điềm Á Hiên ở đây và giờ cách anh truy vấn cô giống như cô đang có mối quan hệ ngoài luồng nào khác vậy.

Cô cũng bị dồn nén cảm xúc khó chịu không kém, nên dù đây chỉ là hiểu lầm cô cũng không buồn muốn giải thích cặn kẽ với anh.

"Cậu ấy là bạn của em, em không cho phép ai làm hại cậu ấy, anh cứ biết là như vậy đi."
Cô đanh thép trả lời, nói xong liền quay lưng kéo Điềm Á Hiên đi, mặc kệ Sở Quân Huân có đồng ý hay là không.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh vô cùng tức giận mà nói lớn.

"Lâm Liên Kiều, em đứng lại đó cho anh."
Cô vẫn giả vờ không nghe thấy, vẫn cắm cúi đi thẳng.


Điềm Á Hiên cũng thấy không ổn, liền khẽ giọng nói nhỏ với cô.

"Kiều Kiều, người đó đang kêu cậu kìa."
"Cứ đi thôi, mặc kệ anh ấy."
Lâm Liên Kiều vẫn giữ thái độ lạnh nhạt không quan tâm, đột nhiên cô nghe được tiếng anh đang lên đạn cho súng, ngay giây sau thì anh lại nói, một tay giương súng lên nhắm thẳng về phía trước.

"Em mà tiến thêm bước nào, anh sẽ giết cậu ta."
Điềm Á Hiên nghe thấy vậy, gương mặt của cậu ta bỗng chốc chuyển màu tím tái, đôi chân dừng bước run rẩy.

Cậu ta lo sợ nhìn qua phía Lâm Liên Kiều, cũng may cô cũng dừng bước rồi.

Cậu ta thở phào nhưng chưa được bao lâu thì bất ngờ thấy cô quay lưng lại, không chịu thua Sở Quân Huân mà hét lớn.

"Vậy anh giết đi, rồi em sẽ tự sát theo cậu ấy cho anh xem."
Bây giờ không những chân, mà toàn thân Điềm Á Hiên đều run như cầy sấy, suy cho cùng cậu ta mới quen biết Lâm Liên Kiều được mười mấy phút trước, vậy mà giờ đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Thật không biết trách ai bây giờ, chỉ biết lẩm bẩm cầu trời phật phù hộ cho thân thể này được bình an, để còn có thể phụ giúp cha mẹ trông coi quán mì và rửa bát đũa.

Sở Quân Huân bỗng nhiên cười nhạt, anh buông thõng tay xuống, tỏ ra vô lực.

"Lâm Liên Kiều, em được lắm, vậy từ giờ anh mặc kệ em."
Sở Quân Huân nói rồi lập tức lên xe phóng nhanh đi mất trong vòng vài giây.


Con đường trước trường lại trở nên tối tăm, u ám đến mức lạnh lẽo.

Nguy hiểm đã qua đi, Điềm Á Hiên cũng có thể nhẹ nhõm, nhưng đây sẽ là ký ức mà cậu chẳng thể nào quên được.

Cậu ta không có ý định bài xích Lâm Liên Kiều hay tránh xa cô, chỉ đơn giản là cậu ta nhát gan thôi.

"Kiều Kiều, anh ta đi… rồi."
Điềm Á Hiên quay sang nói với cô, đồng thời cũng bật chiếc đèn lúc mở được lúc không ở phía trước xe đạp lên để soi đường.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, bỗng nhiên cậu ta thấy đôi mắt cô ươn ướt làm cậu ta khựng người.

"Cậu… khóc sao?"
Lâm Liên Kiều hít một hơi, cô quay người, đôi chân bất chợt bước đi nhanh.

"Mắt cậu có vấn đề rồi, tôi không có khóc."
Điềm Á Hiên sờ tay lên cặp kính dày, cậu ta có vẻ tự ti mà lẩm nhẩm trong miệng.

"Thì vốn dĩ… mắt của mình có vấn đề mà."

Một tuần rồi nửa tháng trôi qua, Sở Quân Huân thật chẳng đến tìm cô lấy một lần.

Cô có thời gian vào mỗi cuối tuần cũng không chủ động đến tìm anh.

Mấy ngày nay cô cứ suy nghĩ mãi, không lẽ hai người cứ như vậy mà kết thúc sao? Anh cũng không hề giải thích hôm đó tại sao lại đến trễ, còn cô vào hôm đó cũng quá nóng giận.

Cứ mỗi lần nghĩ tới vấn đề này, trông cô lại rũ rượi như chiếc lá lìa cành, ỉu xìu và héo hon.


"Kiều Kiều, trông cậu mệt mỏi quá, hôm qua không ngủ ngon sao?"
Tống Uyển Trân đặt tập sách lên bàn rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Chắc là cơ duyên do ông trời sắp đặt, Tống Uyển Trân cũng thi vào Học viện báo chí, còn lại là bạn cùng phòng của cô, cũng học chung một lớp.

Ngoài Tống Uyển Trân, cô còn một người bạn cùng phòng nữa tên là Tiểu Đào, nhưng Tiểu Đào lại học khác lớp.

Lại một người nữa đặt tập sách trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Điềm Á Hiên đã được tân trang một chiếc kính mới trông nho nhã, nhẹ nhàng hơn do Lâm Liên Kiều tặng, vì sau lần ngã xe trước, cậu ta lại hậu đậu để ngã xe thêm vài lần nữa, nên chiếc kính cũ đồng hành cùng cậu ta được vài năm cũng đã đi tong.

Dù bề ngoài trong sáng láng hơn rồi nhưng cách nói chuyện thẳng và có phần ngu ngơ của cậu ta vẫn không thay đổi chút nào.

"Kiều Kiều, ngày nào tôi cũng thấy cậu thở dài như thế, có khi nào là bị bệnh về khí huyết rồi không?"
Lâm Liên Kiều bất chợt ngồi thẳng người, cô lườm hoáy đôi mắt nhìn cậu ta.

"Bệnh cái đầu cậu ấy, bớt nói mấy thứ xui xẻo đi có được không."
Bị cô mắng nhẹ một câu, Điềm Á Hiên lại rụt người lại ngồi ngay ngắn, cậu ta đặt tay lên đầu gối, đầu cúi xuống hối lỗi.

"Tôi… xin lỗi."
Tống Uyển Trân nhìn hai người mà chỉ biết ngồi cười đến đỏ mặt.

Lâm Liên Kiều với Điềm Á Hiên cứ giống như một người bắt nạt và một người tình nguyện bị bắt nạt vậy.

Không hề có sự kêu ca nào ở đây, mà tất cả đều vui vẻ.

Được gặp những người bạn thú vị như vậy, Tống Uyển Trân có cảm giác lựa chọn tách riêng gia đình để học đại học là sự lựa chọn đúng đắn nhất từ trước đến giờ của mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương