Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê
-
Chương 9: Không giả vờ nữa sao?
Nước trong vực sâu này chứa đựng rất nhiều linh khí, tuy rằng không giống như khi ở trong tiểu thuyết có tác dụng đáng kinh ngạc, có hiệu quả trong việc "tẩy kinh phạt tủy", nhưng nếu dùng lâu dài thì cũng sẽ có lợi.
Không có dược liệu, cô đành dùng nước trong hồ này để nấu cháo, có ít còn hơn không. Bây giờ cũng không còn sớm, các hiệu thuốc cũng đã đóng cửa nên chỉ còn có thể đợi đến ngày mai rồi mới đi mua.
Nấu xong cháo, Cố Vân Niệm liền đặt vào bình cách nhiệt, vội vàng mang đến bệnh viện.
Khi đến phòng bệnh, mở bình giữ nhiệt ra, một mùi hương mê người ngay lập tức liền tràn ngập khắp toàn bộ phòng bệnh.
Do tay Vân Thủy Dao hiện tại vẫn chưa hồi phục lại sức lực nên phải cần Cố Vân Niệm đút ăn.
Ăn một ngụm cháo, Vân Thủy Dao liền đỏ hốc mắt: "Niệm Niệm đã trưởng thành rồi!"
Cố Vân Niệm nhấp môi, nếu như có thể, cô thật sự không muốn trưởng thành một chút nào.
Ở bệnh viện một đêm, sáng sớm hôm sau, Cố Vân Niệm đem cháo trộn lẫn với nước linh tuyền xuống nhà bếp hâm nóng lại, sau lại mua hai cái bánh bao mang mang về phòng bệnh để cùng ăn sáng với Vân Thủy Dao, vừa ăn sáng xong liền thấy bác sĩ vào kiểm tra phòng bệnh, đúng lúc này, Quý Thiên Trúc cũng vừa bước tới.
Không đợi Cố Vân Niệm mở miệng, Quý Thiên Trúc liền hỏi: "Bác sĩ, dì của tôi có sao không?"
Bác sĩ cười trả lời: "Không có việc gì, có thể chuyển tới phòng bệnh thường để quan sát trong hai ngày nếu không có việc gì có thể xuất viện. Nhưng khi trở về thì phải chăm sóc tốt, dù sao cũng chảy nhiều máu như thế, phải bồi bổ cho bệnh nhân thật tốt."
"Vậy được, bác sĩ ông giúp tôi chẩn bị cho dì của tôi một phòng đơn sạch sẽ thanh tịnh đi." Quý Thiên Trúc nói
Vân Thủy Dao vội vàng từ chối: "Không cần đâu, cảnh sát Quý, không nhất thiết là phải phòng đơn đâu, ở phòng bệnh bình thường là được rồi."
Quý Thiên Trúc ra hiệu cho bác sĩ đi chẩn bị phòng bệnh. Chờ những người khác ra ngoài hết rồi mới nói: "Thưa dì, sau khi chúng tôi điều tra cùng đối chiếu dấu vân tay đã xác nhận được danh tính của hung thủ. Vào tối hôm qua, chúng tôi đã được lệnh bắt giữ hắn, nhưng do còn chưa được hạ phán quyết, nên tôi lo lắng sẽ có người sẽ đến đây để làm phiền dì, gây cản trở cho việc thi hành án! Vì sự an toàn của dì vào Tiểu Niệm, tốt nhất nên nằm một mình."
Nhắc đến Cố Vân Niệm, Vân Thủy Dao cuối cùng cũng gật đầu. "Vậy là phiền cảnh sát Quý rồi, ngài đã ứng trước viện phí giúp tôi, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho ngài sớm nhất có thể."
Quý Thiên Trúc ngẩn người sau đó nhìn về phía Cố Vân Niệm, hiểu rằng Cố Vân Niệm đã đến quầy thu nhân đển hỏi về vấn đề này.
Quý Thiên Trúc sau đó liền cười: "Tôi thật lòng xem tiểu Niệm như em gái nên ngài cũng không cần khách sáo với tôi như vậy đâu. Hơn nữa viện phí của ngài cũng sẽ có sau khi phán quyết được đưa xuống. Tôi còn có việc, đi trước, tôi sẽ nhờ thêm hộ công đến chăm sóc cho ngài, lúc đó tiểu Niệm cũng có thêm thời gian ở nhà để nghỉ ngơi."
Dù sao cũng đã thiếu rồi, Vân Thủy Dao lần này cũng thản nhiên không ít.
"Vậy cảm ơn ngài, Niệm Niệm, con ra tiễn chị gái Thiên Trúc của con đi." Lời nói này xem như đã thừa nhận người "chị gái" Quý Thiên Trúc này.
Cố Vân Niệm tiễn Quý Thiên Trúc xuống dưới lầu, liền dừng bước chân, hỏi: "Tại sao chị lại giúp em nhiều như vậy?"
"Không giả vờ nữa sao?" Câu nói của Quý Thiên Trúc khiến cho Cố Vân Niệm đầy kinh ngạc.
Thấy Cố Vân Niệm lộ ra vẻ đề phòng, Quý Thiên Trúc hắc hắc cười, cánh tay đột nhiên đặt lên vai Cố Vân Niệm: "Tuy rằng lúc đầu chị cũng cảm thấy khá gần gũi với em, nhưng nhìn bộ dáng yếu đuối ngoan ngoãn lúc đầu của em thì chị nhiều nhất cũng chỉ là thấy em đáng thương nên giúp đỡ nhiều hơn một chút. Nhưng sau khi thấy em lúc canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, vẻ mặt trầm tĩnh thành thục nhiều hơn so với tuổi của mình, chị liền quyết định nhận em làm em gái."
Một em gái yếu đuối ngoan ngoan thì yêu cầu lúc nào cũng phải bảo vệ, nếu nhận chỉ tổ phiền toái.
Một em gái thành thục lại hiểu chuyện, có thể tự đứng lên thậm chí có thể giúp cô mà cũng không phí nhiều tâm tư.
Cô không phải là một người kiên nhẫn, tính khí lại còn hơi nóng nảy, làm gì có thời gian để chú ý hay giúp đỡ cho em gái nữa chứ.
Không có dược liệu, cô đành dùng nước trong hồ này để nấu cháo, có ít còn hơn không. Bây giờ cũng không còn sớm, các hiệu thuốc cũng đã đóng cửa nên chỉ còn có thể đợi đến ngày mai rồi mới đi mua.
Nấu xong cháo, Cố Vân Niệm liền đặt vào bình cách nhiệt, vội vàng mang đến bệnh viện.
Khi đến phòng bệnh, mở bình giữ nhiệt ra, một mùi hương mê người ngay lập tức liền tràn ngập khắp toàn bộ phòng bệnh.
Do tay Vân Thủy Dao hiện tại vẫn chưa hồi phục lại sức lực nên phải cần Cố Vân Niệm đút ăn.
Ăn một ngụm cháo, Vân Thủy Dao liền đỏ hốc mắt: "Niệm Niệm đã trưởng thành rồi!"
Cố Vân Niệm nhấp môi, nếu như có thể, cô thật sự không muốn trưởng thành một chút nào.
Ở bệnh viện một đêm, sáng sớm hôm sau, Cố Vân Niệm đem cháo trộn lẫn với nước linh tuyền xuống nhà bếp hâm nóng lại, sau lại mua hai cái bánh bao mang mang về phòng bệnh để cùng ăn sáng với Vân Thủy Dao, vừa ăn sáng xong liền thấy bác sĩ vào kiểm tra phòng bệnh, đúng lúc này, Quý Thiên Trúc cũng vừa bước tới.
Không đợi Cố Vân Niệm mở miệng, Quý Thiên Trúc liền hỏi: "Bác sĩ, dì của tôi có sao không?"
Bác sĩ cười trả lời: "Không có việc gì, có thể chuyển tới phòng bệnh thường để quan sát trong hai ngày nếu không có việc gì có thể xuất viện. Nhưng khi trở về thì phải chăm sóc tốt, dù sao cũng chảy nhiều máu như thế, phải bồi bổ cho bệnh nhân thật tốt."
"Vậy được, bác sĩ ông giúp tôi chẩn bị cho dì của tôi một phòng đơn sạch sẽ thanh tịnh đi." Quý Thiên Trúc nói
Vân Thủy Dao vội vàng từ chối: "Không cần đâu, cảnh sát Quý, không nhất thiết là phải phòng đơn đâu, ở phòng bệnh bình thường là được rồi."
Quý Thiên Trúc ra hiệu cho bác sĩ đi chẩn bị phòng bệnh. Chờ những người khác ra ngoài hết rồi mới nói: "Thưa dì, sau khi chúng tôi điều tra cùng đối chiếu dấu vân tay đã xác nhận được danh tính của hung thủ. Vào tối hôm qua, chúng tôi đã được lệnh bắt giữ hắn, nhưng do còn chưa được hạ phán quyết, nên tôi lo lắng sẽ có người sẽ đến đây để làm phiền dì, gây cản trở cho việc thi hành án! Vì sự an toàn của dì vào Tiểu Niệm, tốt nhất nên nằm một mình."
Nhắc đến Cố Vân Niệm, Vân Thủy Dao cuối cùng cũng gật đầu. "Vậy là phiền cảnh sát Quý rồi, ngài đã ứng trước viện phí giúp tôi, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho ngài sớm nhất có thể."
Quý Thiên Trúc ngẩn người sau đó nhìn về phía Cố Vân Niệm, hiểu rằng Cố Vân Niệm đã đến quầy thu nhân đển hỏi về vấn đề này.
Quý Thiên Trúc sau đó liền cười: "Tôi thật lòng xem tiểu Niệm như em gái nên ngài cũng không cần khách sáo với tôi như vậy đâu. Hơn nữa viện phí của ngài cũng sẽ có sau khi phán quyết được đưa xuống. Tôi còn có việc, đi trước, tôi sẽ nhờ thêm hộ công đến chăm sóc cho ngài, lúc đó tiểu Niệm cũng có thêm thời gian ở nhà để nghỉ ngơi."
Dù sao cũng đã thiếu rồi, Vân Thủy Dao lần này cũng thản nhiên không ít.
"Vậy cảm ơn ngài, Niệm Niệm, con ra tiễn chị gái Thiên Trúc của con đi." Lời nói này xem như đã thừa nhận người "chị gái" Quý Thiên Trúc này.
Cố Vân Niệm tiễn Quý Thiên Trúc xuống dưới lầu, liền dừng bước chân, hỏi: "Tại sao chị lại giúp em nhiều như vậy?"
"Không giả vờ nữa sao?" Câu nói của Quý Thiên Trúc khiến cho Cố Vân Niệm đầy kinh ngạc.
Thấy Cố Vân Niệm lộ ra vẻ đề phòng, Quý Thiên Trúc hắc hắc cười, cánh tay đột nhiên đặt lên vai Cố Vân Niệm: "Tuy rằng lúc đầu chị cũng cảm thấy khá gần gũi với em, nhưng nhìn bộ dáng yếu đuối ngoan ngoãn lúc đầu của em thì chị nhiều nhất cũng chỉ là thấy em đáng thương nên giúp đỡ nhiều hơn một chút. Nhưng sau khi thấy em lúc canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, vẻ mặt trầm tĩnh thành thục nhiều hơn so với tuổi của mình, chị liền quyết định nhận em làm em gái."
Một em gái yếu đuối ngoan ngoan thì yêu cầu lúc nào cũng phải bảo vệ, nếu nhận chỉ tổ phiền toái.
Một em gái thành thục lại hiểu chuyện, có thể tự đứng lên thậm chí có thể giúp cô mà cũng không phí nhiều tâm tư.
Cô không phải là một người kiên nhẫn, tính khí lại còn hơi nóng nảy, làm gì có thời gian để chú ý hay giúp đỡ cho em gái nữa chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook