Trọng Sinh Sau Năm Cái Ca Ca Khóc Lóc Cầu Ta Hồi Phủ
-
14: Mộ Đình Nhi Đến Tiệm Làm Loạn
Đợi lát nữa ta đi ra ngoài nhìn xem.
Ấu An, ta và Phùng Công cùng nhau may gấp bốn bộ trang phục này, lúc đưa qua chỗ ngươi, còn không có thấy đẹp như vậy, sau khi được ngươi sửa lại, mấy bộ này thật đúng là tuyệt phẩm
Nhìn y phục được treo trong tiệm, La thị nở một nụ cười mãn nguyện.
Biết lựa chọn màu sắc thịnh hành, còn có cách xử lí các chi tiết trên y phục của Khương Ấu An đều làm La thị kinh ngạc cảm thán.
Bốn bộ, hai bộ nam, hai bộ nữ, nhìn vào đều giống như hàng thượng phẩm.
Nếu nàng mà là khách, thật sự cũng muốn xem thử!
Khương Ấu An cười nhạt, vừa lòng với các chi tiết trên y phục mà nàng xử lí.
- Khương Ấu An!
Một giọng nói với ý tứ không mấy tốt đẹp truyền đến.
Khương Ấu An quay đầu liền nhìn thấy bộ mặt vênh váo của Mộ Đình Nhi.
Đi theo ngay sau là Khương Diệu Diệu.
Khương Ấu An hơi híp mắt.
Nàng nhớ, Trương ma ma từng nói Mộ Chiêu Nghi chính là tỷ tỷ của Mộ Đình Nhi.
Mộ gia thời trẻ ở Từ Châu làm ăn, sau đó mới đến kinh thành phát triển.
Mà lúc Mộ gia ở Từ Châu, liền cùng nhà tam thúc không ưa nhau, Mộ Đình Nhi từ nhỏ cũng vì thế mà ghét nàng.
Mặc dù sau này nàng trở về Khương gia, Mộ gia cũng đến kinh thành phát triển, Mộ Đình Nhi thích Khương Cẩm Nam, cũng vẫn là đi tìm nàng gây khó dễ.
Mặc dù Mộ Đình Nhi chán ghét nàng, thế nhưng lại là bạn thân của Khương Diệu Diệu.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Mộ Đình Nhi thích Khương Cẩm Nam, mà người Khương Cẩm Nam sủng ái nhất chính là Khương Diệu Diệu.
- Lục tỷ tỷ..
Oa, trang phục ở đây là tỷ tỷ tự làm sao?
Khương Diệu Diệu đi vào tiệm, không khỏi kinh ngạc cảm thán ra tiếng.
Lời nói này của Khương Diệu Diệu liền khiến Mộ Đình Nhi chú ý.
Cửa hàng y phục đầu tiên là do Mộ gia mở, hơn nửa các hộ gia đình giàu có ở kinh thành đều là đến cửa hàng nhà nàng đặt may y phục, nàng từ nhỏ đã tiếp cận phương diện này, cũng được coi là chuyên gia.
Dù vậy, khi nhìn thấy những bộ y phục do Khương Ấu An làm vẫn không khỏi thấy kinh diễm.
Khương Ấu An thần sắc nhàn nhạt, nói với La thị:
- Tam thẩm, một chút nữa ta liền đi bảo chú Vương làm cho cái bảng, khắc chữ "Người nhàn rỗi và chó miễn vào".
- Khương Ấu An, ngươi nói ai là người nhàn rỗi?
Mộ Đình Nhi trừng mắt.
- Ta có nói ngươi là người nhàn rỗi sao? - Khương Ấu An lạnh lùng liếc nhìn Mộ Đình Nhi một cái.
Nguyên nhân kiếp trước nàng bị loạn côn đánh chết, không thiếu sự đóng góp của Mộ Đình Nhi cùng với người khác hãm hại.
- Ngươi nói ta là chó? - Mộ Đình Nhi trừng mắt, vẻ mặt tức giận.
Khương Ấu An cười nhẹ, nhưng trong mắt chứa đầy sự lạnh lùng.
- Ngươi ngược lại cũng tự mình hiểu được đó.
Mộ Đình Nhi tức giận đến run cả người.
- Khương Ấu An, ngươi đừng tưởng rằng gả được vào Thần Nam Vương phủ liền có thể khiến mình trở thành phượng hoàng, cả kinh thành này không ai là không biết nguyên nhân ngươi được chọn là gì? Chẳng phải sông rất chật vật sao?
Mộ Đình Nhi vừa nói xong, Khương Diệu Diệu vội vàng khuyên nhủ:
- Đình nhi, Lục tỷ tỷ ở vương phủ rất tốt, ngươi đừng nói như vậy..
Mộ Đình Nhi cười mỉa mai:
- Diệu Diệu, ngươi quá đơn thuần rồi, ta nghĩ không bao lâu nữa, nàng ta liền sẽ bị vương phủ đuổi ra thôi.
Tỷ tỷ nàng là Mộ Chiêu Nghi, gần đây rất thân với Ngọc quý phi.
Khương Ấu An sở dĩ có thể gả vào vương phủ làm thế tử phi, cũng không phải là vì bát tự hợp nhau, mà là Ngọc quý phi muốn dùng thân phận thấp hèn của Khương Ấu An nhục nhã Thần Nam Vương phủ.
Chỉ sợ đến hạ nhân trong Thần Nam Vương phủ cũng không đem nàng để vào mắt.
- Ta còn chưa chính thức treo bảng "Người nhàn rỗi và chó miễn vào", ngươi đã nhịn không được muốn chứng minh rồi à? Tiếp tục nói đi, ngươi nói bao nhiêu ta nghe bấy nhiêu.
-
- Ngươi!
Nàng thật sự quá chán ghét tiểu tiện nhân này rồi!
Khương Diệu Diệu nóng nảy, đi đến bên La thị, nắm chặt tay nàng nói:
- Tam thẩm, thẩm khuyên nhủ Lục tỷ tỷ đi? Đợi lát nữa khách muốn vào mua trang phục, nhìn thấy cảnh tượng như vậy khẳng định ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng cửa hàng..
La thị liền rút nhanh tay lại.
Thái độ nàng đối Khương Diệu Diệu rất lạnh lùng.
- Đợi đến khi có khách vào, liền để họ nhìn một chút, tiểu thư nhà Mộ gia đến đây la lối khóc lóc như thế nào.
Khương Diệu Diệu ánh mắt lập loè, càng nóng nảy.
- Tam thẩm, thẩm cũng định làm loạn với tỷ tỷ sao? Con sẽ khuyên nhủ Đình nhi, nàng chỉ là nghĩ sao nói vậy, nhanh mồm nhanh miệng, không có ý gì xấu..
- Diệu Diệu, ngươi vẫn là tránh xa loại tiện dân này một chút! Miễn bị lây những thứ bẩn thỉu của nàng!
Mộ Đình Nhi cầm tay kéo Khương Diệu Diệu về phía mình, nàng đang giận mà không có phát tiết được, đúng lúc nhìn thấy y phục treo trong cửa hàng.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng liền cầm lấy hai bộ y phục giật ra.
La thị sắc mặt hơi trầm xuống.
- Mộ tiểu thư, ngươi làm gì vậy?
La thị vừa nói xong liền nhìn thấy Mộ Đình Nhi trực tiếp ném hai bộ y phục xuống đất thật mạnh, dẫm lên.
- Ây da, ta trượt tay làm rơi xuống đất rồi, vốn dĩ ta định xem hai bộ này..
Thật là ngại quá!
Khương Ấu An lạnh lùng nhìn Mộ Đình Nhi.
Khương Diệu Diệu túm góc váy Mộ Đình Nhi, giật giật.
- Đình nhi, ngươi..
Mộ Đình Nhi nhún nhún vai.
- Diệu diệu, ta chỉ là trượt tay thôi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ bồi thường tiền.
Dứt lời, Mộ Đình Nhi từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc, ném xuống đất, ngay sát chân Khương Ấu An.
- Này, thỏi bạc này đủ để bồi thường cho hai bộ y phục đó rồi nhỉ?
Vừa nói, Mộ Đình Nhi vừa tỏ ra đắc ý.
- Cảm giác nhục nhã tiện nhân thật đã.
- Mộ tiểu thư, ngươi..
La thị tức giận đến muốn mắng người.
Rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.
Tỷ tỷ Mộ Đình Nhi mấy ngày gần đây được hưởng ân sủng của thánh thượng, vì vậy mà địa vị của Mộ gia ở kinh thành cũng đã vượt qua Khương gia.
Lại nói, Mộ gia và Khương gia sớm đã phân rõ quan hệ, chẳng qua chỉ là cùng làm thương gia ở kinh thành mà thôi.
Khương Ấu An nhìn thỏi bạc trên mặt đất.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ kia, không thể nào nhìn ra nàng là đang có cảm xúc gì.
Nàng không chút hoang mang đi đến trước mặt Mộ Đình Nhi.
- Thỏi bạc này thật sự đủ để đền hai bộ váy kia.
Mộ Đình Nhi đắc ý, vừa định mở miệng..
Đột nhiên.
Khương Ấu An đem chén trà trên bàn hắt vào người Mộ Đình Nhi.
Khóe miệng nàng hiện ra hai cái lúm đồng tiền.
- Nhất thời tay run, thật ngại quá!
Mộ Đình Nhi ngây người phút chốc mới phản ứng lại, giọng nói sắc bén.
- Khương Ấu An, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi biết y phục này của ta đáng giá bao nhiêu tiền không?
Khương Ấu An đem chén trà giao lại cho La thị.
Nàng mở to hai mắt, hỏi:
- Rất đắt sao? Nêu vậy ngươi cởi ra đi, ta sẽ giúp ngươi giặt lại thật sạch, được không?
Dứt lời, không đợi Mộ Đình Nhi kịp phản ứng.
Khương Ấu An liền tiến lên, hai tay nắm lấy cổ áo Mộ Đình Nhi, dùng sức xé một cái, chỉ nghe được tiếng âm thanh vải bị xé thật mạnh vang lên.
Y phục trước ngực Mộ Đình Nhi trực tiếp bị Khương Ấu An xé rách, lộ ra cái yếm màu cam bên trong.
- A! - Khương Ấu An tỏ vẻ áy náy, chớp chớp cái mắt.
- Phải làm sao bây giờ? Ta không cẩn thận dùng quá nhiều sức, không thì ta bồi thường tiền cho ngươi, được không?
La thị:.
Khương Diệu Diệu:.
- A a a! - Mộ Đình Nhi một lúc sau mới phản ứng lại, thét một tiếng chói tai, nhanh chóng lấy hai tay bảo vệ phần áo yếm bị lộ ra ngoài.
Mặt nàng đỏ lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Khương Ấu An.
- Đồ tiện nhân nhà ngươi! Ta đánh chết ngươi..
- Bạc này bồi thường cho ngươi, sao ngươi không nhặt đi? Bị người khác nhặt thì không tốt đâu, nhanh nhặt đi..
Không đợi Mộ Đình Nhi kịp nói gì, Khương Ấu An nhanh chóng đè cổ nàng xuống, dùng sức một hơi đè mạnh xuống bàn.
Mộ Đình Nhi đâu phải là đối thủ của Khương Ấu An.
Phải biết rằng, Khương Ấu An ở Khương gia làm nhiều việc nặng, bên người cũng không có nha hoàn, mọi việc đều tự tay làm lấy.
Nếu nàng ra tay nặng, Mộ Đình Nhi chắc chắn đã bị nằm bất tỉnh trên đất rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook